Chung quanh bàn tán sôi nổi truyền tới trong tai của Vương Thủ Triết, để hắn nhớ lại không lâu trước đó thật đúng là đã thông qua chiêu sinh sơ tuyển của Từ Phủ Học Cung.

Tử Phủ Học Cung, Lũng Tả quận ba năm sẽ chiêu sinh một lần, tuy nhiên điều kiện khảo hạch vô cùng nghiêm khắc, mỗi lần trong phạm vi Trường Ninh đều sẽ có 1 đến 3 người thông qua sơ tuyển, có tư cách tham dự thi tuyển, mà năm này hắn lại là một trong số đó.

Nhưng nói cái gì mà sắp nhập học khoa trương như vậy, toàn bộ phạm vi quản hạt của Trường Ninh vệ, 10 năm 8 năm cũng chưa có một học sinh của Từ Phủ Học Cung. Vương Thủ Triết tự nhận bất phàm, nhưng cũng biết không có ba phần nắm chắc thi qua khảo hạch vòng hai của Từ Phủ Học Cung.

Hướng gió và dư luận xung quanh bắt đầu nghiêng về phía Vương thị.

Phía trước vẫn còn một hồi xung đột mâu thuẫn, nguyên bản xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng đến thanh danh Vương thị. Nhưng trước mắt, trái lại cổ vũ cho uy vọng của Vương thị.

“Đại điệt làm tốt lắm.” Vương Định Hải vui vẻ nói: “Xem thằng oắt con Lưu Gia kia còn dám phách lối không?”

Đôi mắt đẹp của Công Tôn Huệ liên tục ánh lên dị sắc nhìn về phía Vương Thủ Triết, không nghĩ tới hắn vừa nói dăm ba câu, thế nhưng lại thay đổi từ xấu thành tốt, khiến cho cục diện bất lợi nghiêng về phía Lưu thị.

Trước đó, con trai trưởng của nàng chỉ chuyên tâm tu luyện, sự tình còn lại đều quan tâm cực ít, không nghĩ tới vừa làm tộc trưởng đã biểu hiện ra năng lực như vậy.

“Tốt!”

Bỗng dưng, một âm thanh ủng hộ vang lên: “Lời vừa rồi của gia chủ Vương thị thật khiến cho Lưu mỗ giác ngộ, bội phục bội phục, Huyền Vũ gia tộc, dùng võ lập gia, nếu không thể bảo vệ được tổ nghiệp, thì nên lui vào ở ẩn ở một góc, tốt, nói hay lắm!”

Nói chuyện là một vị nam tử trung niên mặc cẩm bào, khí độ bất phàm, vây quanh hắn là mấy tên gia tướng dũng mãnh long hành hổ bộ mà bước đi, mặt biểu tình cười như không cười đi tới trước mặt Vương Thủ Triết.

Người này vừa ra, Công Tôn Huệ và Vương Định Hải đồng thời biến sắc: “Thế mà lại là Lưu Thắng Nghiệp!”

Đặc biệt là Công Tôn Huệ, sắc mặt vô cùng khó coi nhẹ giọng nhắc nhở Vương Thủ Triết: “Triết nhi, gia chủ Lưu thị xuất hiện tại nơi này có chút kỳ quặc, ngươi cần cẩn thận đối phó.”



Lưu Thắng Nghiệp.

Vương Thủ Triết hơi nhíu mắt lại, tộc trưởng đương nhiệm Bình An Lưu thị, nghe nói vũ lực cá nhân của hắn không phải là mạnh nhất Lưu thị, 40 tuổi còn không có đột phá đến Luyện Khí cảnh tầng 8.

Nhưng trong trí nhớ của Vương Thủ Triết, người này nổi danh với mưu kế gian xảo, nổi danh là khẩu phật tâm xà. Hắn và tộc trưởng đời trước Vương Định Nhạc giao phong, nhiều lần chiếm tiện nghi, lại vô cùng có năng lực trong việc kinh doanh gia tộc, khiến cho Lưu thị phát triển không ngừng.

“Hoá ra là Lưu gia chủ giá lâm.” Vương Thủ Triết bĩnh tĩnh tự nhiên đáp lại: “Nếu Lưu gia chủ cũng công nhận điều ta nói, cũng đồng ý chuyện ta cùng Lưu Vĩnh Châu sinh tử lôi đài chứ?” Hắn không nói hai lời, liền cấp cho Lưu Thắng Nghiệp đường lui.

“Nào có việc này, tuy Vương gia chủ nói có đạo lý, nhưng là ngươi thân là tộc trưởng, há có thể ỷ lớn hiếp nhỏ?” Lưu Thắng Nghiệp thuận thế nói: “Đã là sinh tử lôi đài, tất nhiên cần phải xem thân phận, phải không khác nhau lắm mới đáng để xem.”

Ý tứ của hắn, tất nhiên là muốn kéo cuộc chiến này về trên người Lưu Vĩnh Châu cùng Vương Định Hải.

“Lời này của Lưu gia chủ thật là có lý.” Vương Thủ Triết biểu lộ nghiêm túc gật đầu tán đồng: “Ngươi, Vương thị ta cùng Lưu thị, ngày thường đụng chạm rất nhiều, oán thù chất chứa không ít. Nếu muốn sinh tử lôi đài, không bằng ta và ngươi hai vị tộc trưởng đứng ra, cũng coi như là trận chiến công bằng, thân phận tương đương.”

“Cái gì?”

Mặt Lưu Thắng Nghiệp có chút co lại, tộc trưởng tự mình đi lên sinh tử lôi đài? Tiểu tử Vương Thủ Triết này điên rồi sao? Đầu tiên là cắn Lưu Vĩnh Châu, hiện tại trực tiếp cắn Lưu Thắng Nghiệp hắn một cái! Đây là tóm được ai thì cắn người đấy sao, ta nói có ý tứ như vậy sao?

Chung quanh, đám hành thương lữ khách và những người trong bến đò khác vây xem đều lâm vào trạng thái chết lặng, trong lòng đầy khiếp sợ, đây là chuyện gì thế, vừa đi lên đã là một hồi sinh tử chiến của hai vị tộc trưởng, có cần xúc động như thế không?

“Đại điệt, tuyệt đối không thể.” Vương Định Hải biểu tình vô cùng cấp bách khuyên can: “Gia chủ Lưu thị đã 40 tuổi, kinh nghiệm già dặn.”

“Triết nhi, ngươi quá vọng động rồi.” Công Tôn Huệ cũng có chút bối rối: “Tộc trưởng có thân phận tôn quý, là định hải thần châm của gia tộc……”

Nếu như đánh với Lưu Vĩnh Châu, bọn họ cũng không có gì để lo lắng ngược lại mừng rỡ, dù sao chiến lực hai bên chênh lệch quá lớn. Nhưng trực tiếp khiêu chiến Lưu Thắng Nghiệp, tình huống này có chút mạo hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play