"Tứ đệ, đệ lại còn nhớ kỹ việc này, khi đó đệ vẫn còn là hài tử mà? Hắc hắc, Nhị tẩu của đệ không thích những công tử ca lòe loẹt kia, nhìn trúng tính trung thực của Nhị ca đệ." Vương Thủ Nghĩa nhớ lại việc này, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo: "Có thể lấy được Nhị tẩu là thắng lợi lớn nhất cả đời này của Vương Thủ Nghĩa ta. Đúng rồi, Tứ đệ, năm nay đệ 18 tuổi đúng không? Chuẩn bị lúc nào lấy thiên kim Liễu gia về nhà đấy?"

Thiên kim Liễu gia?

Vương Thủ Triết trì trệ, nếu không phải Vương Thủ Nghĩa nhắc đến việc này, hắn cũng quên mất mình đã có hôn ước với trưởng nữ của Liễu thị.

Theo lý mà nói, hiện tại Vương thị suy bại rất khó có thể vươn tới đích mạch của Liễu thị, quan hệ của hai bên chỉ dừng tại bước ngẫu nhiên lấy nhau của trực mạch. Khoảng cách lần trước Vương thị và Liễu thị thông hôn đã là chuyện một trăm mấy chục năm trước.

Lúc ấy đích nữ của Liễu thị gả cho thứ tử Vương Vũ Hữu của Trụ Hiên lão tổ, mà thứ nữ của Trụ Hiên lão tổ là Vương Châu Vi thì gả vào Liễu thị đích mạch.

Đáng nhắc tới chính là tổ cô nãi nãi Châu Vi ở Liễu thị sinh ra một nhi tử và một nữ nhi, hiện tại Liễu thị còn hai vị lão tổ Linh Đài cảnh còn sống, một vị là nhi tử của tổ cô nãi nãi Châu Vi, một vị là tôn tử của nàng.

Cũng chính vì vậy nên từ đầu đến cuối Sơn Âm Liễu thị luôn nhớ tới một phần tình hương hỏa với Vương thị.

Nhưng người lợi hại nhất Liễu thị ngược lại không phải là hai vị lão tổ Linh Đài cảnh kia, mà là nữ nhi của tổ cô nãi nãi Châu Vi, Liễu thị Liễu Huyên Phù.

Nghĩ lại trước đây Liễu thị Liễu Huyên Phù và Vương thị Vương Lung Yên, là quan hệ biểu tỷ muội, cũng đều là thiên chi kiều nữ hiếm thấy, song song trúng tuyển Tử Phủ Học Cung, lúc ấy chấn kinh toàn bộ khu vực Trường Ninh Vệ.

Bọn họ được xưng hô là Trường Ninh song kiều, tiếng tăm vượt qua lão tổ Linh Đài cảnh bình thường của gia tộc. Mà bọn họ tại Tứ Phủ Học Cung cũng phát triển không tệ lắm, tiền đồ tương lai rộng rãi.

Chỉ tiếc.

Sau khi Vương thị gặp đại nạn, Lung Yên lão tổ không thể không từ bỏ thân phận đệ tử tinh anh của Học Cung trở về gia tộc, cuối cùng rơi vào cảnh bản thân bị trọng thương thọ nguyên đại giảm, cho đến hiện tại cũng không hề rời khỏi Trường Ninh.

Mà Liễu Huyên Phù thì vẫn luôn ở trong Tử Phủ Học Cung phát triển, tình hình gần đây không rõ lắm. Nhưng nhìn Sơn Âm Liễu thị càng ngày càng cường thịnh là có thể suy đoán ra, Liễu Huyên Phù ở trong Tử Phủ Học Cung phát triển cực kỳ thuận lợi.

Bởi vậy, hôn ước của Vương Thủ Triết và Liễu thị đích nữ này là đích thân Lung Yên lão tổ đề thân, cũng là lão nhân gia nàng chuẩn bị một phần bảo hộ sau cùng cho gia tộc.



Có lẽ là Lung Yên lão tổ bỏ ra một ít đại giới không muốn ai biết, có lẽ là Liễu thị vẫn niệm tình cũ lúc trước, tóm lại hôn ước cứ như vậy đã được định ra.

"Tứ đệ, Tứ đệ đang suy nghĩ gì đấy?" Vương Thủ Nghĩa cười nói: "Không phải là đang nhớ con dâu chưa về nhà chồng, Liễu Nhược Lam, Liễu đại tiểu thư kia của đệ đấy chứ?"

"Ha ha, Nhị ca, chúng ta vẫn nên nghĩ làm sao làm cho gia tộc lớn mạnh hơn đi." Vương Thủ Triết chuyển đề tài: "Nếu như đại đội bắt cá của Lục thúc có sản lượng cá gấp đôi những năm qua thì sạp cá này của huynh chịu nổi không?"

"Cái gì, gấp đôi?" Sắc mặt Vương Thủ Nghĩa vui mừng, thấp giọng hô: "Tứ đệ, gia tộc nguyện ý xây dựng thêm thuyền đánh cá rồi sao? Đây chính là chuyện tốt có lợi cho gia tộc đó, nếu đúng như vậy thì ta đảm bảo sẽ không gây trở ngại."

"Gấp ba thì sao?" Vương Thủ Triết cười híp mắt nói.

"Hít." Vương Thủ Nghĩa hít vào một ngụm khí lạnh: "Tứ đệ, đệ chớ trêu đùa nhị ca đệ."

Lúc Vương Thủ Triết vừa định giải thích vài câu thì bỗng dưng bên ngoài truyền tới một tiếng cười thâm trầm: "Vương gia lão nhị, Vương Thủ Nghĩa ở đây không? Ta là Nhị chưởng quỹ Đinh Hữu Đức của sòng bạc Phát Tài đây, chất tử của ngươi thiếu tiền sòng bạc của chúng ta, khi nào thì trả đây?"

Sòng bạc Phát Tài? Tiền nợ đánh bạc? Chất tử?

Ngay lúc sắc mặt Vương Thủ Nghĩa đại biến thì nụ cười trên mặt của Vương Thủ Triết cũng ngưng kết lại, ánh mắt trở nên có chút sắc bén.

Bất kể Huyền Vũ thế gia nào cũng đều sẽ có con cháu cần cù cống hiến cho gia tộc, đương nhiên cũng sẽ có một vài thứ bại hoại. May mắn tộc quy của Bình An Vương thị rất nghiêm, còn có vinh quang của tổ tiên và áp lực sinh tồn gian khổ của gia tộc, phần lớn tộc nhân đều tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình.

Ngược lại là đời thứ tám chữ lót Tông lại có một tên hỗn trướng không có chí tiến thủ.

"Tứ đệ, bây giờ đệ là tộc trưởng, không tiện dính vào." Vẻ mặt Vương Thủ Nghĩa lạnh lùng: "Đệ chờ một lát, ta đi một lúc sẽ trở lại ngay."

Dứt lời, hắn liền tức giận đùng đùng đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play