Ngư công ở xung quanh đều hưng phấn trầm trồ khen ngợi, sau đó chạy tới dùng các dụng cụ chuyên dụng gỡ cá khỏi lưới. Tuy rằng đó chỉ là một con cá chép đỏ không đáng mấy đồng, nhưng nặng mấy chục cân bán ra cũng được mấy chục xu, đồng thời cũng chứng minh được thử nghiệm đã thành công, chứng minh được hiệu quả của vó.

Sau đó dưới sự chỉ dẫn của Vương Thủ Triết, Vương Định Hải tiến hành cải tiến chiếc vó, đảo lại cán, tăng thêm sức nặng của một số bộ phận.

Nguyên lý vô cùng đơn giản, chính là nguyên lý bập bênh ở trên địa cầu. Chỉ là cái bập bên này lại là hình tam giác mà thôi, hai cái đỉnh dùng dây thừng nối liền lại, ở cầu bập bênh mặt khác bố trí thêm vật nặng, chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức là có thể đem chiếc vó cùng lưới lớn bằng nguyên lý bập bênh nhanh chóng kéo ra khỏi mặt nước.

Chút góp ý hoàn thiện này cũng mất đến hai canh giờ, trời gần tối đen mới kết thúc, nhưng lại khiến độ hưng phấn của mọi người tăng vọt. Chỉ cần thời gian nửa nén hương là lại có một cái vó nữa, hơn nữa lần này lại không hề tốn sức.

Đương nhiên, không phải lúc nào kéo lưới cũng có cá, mấy lần đã kéo lên lưới không. Tuy nhiên lúc này trời đã tối đen như mực, không ít loài cá đã bắt đầu thừa dịp bóng đen áp sát bờ, dọc theo bờ sông tìm kiếm đồ ăn, bờ sông kiếm ăn dễ dàng hơn ở giữa dòng.

“Ầm ầm!” Soạt!”

Sau mấy lần lưới không đều sẽ có một lần có tiếng động, xuất hiện một con cá lớn hay gì gì đó. Thỉnh thoảng sẽ có một hai ba con cá mắc lưới, những ngư công và Vương Định Hải hưng phấn đợi chờ.

“Thủ Triết, phát tài rồi phát tài rồi.” Vương Định Hải giơ cây đuốc lên cao, vui mừng điên cuồng báo cáo: “Vừa rồi một canh giờ kéo vó ba mươi lần, năm lần cá chạy mất, chín lần trúng cá lớn, không kể cá nhỏ và vừa.

Chỉ một canh giờ đã thu hoạch được ba trăm cân, tổng giá trị đáng giá đến mười mấy đồng lớn.”

Thu hoạch đáng gờm như vậy, làm Vương Thủ Triết cũng có chút ngây ngốc, rốt cuộc là thế giới Huyền Vũ, tài nguyên so với địa cầu nhiều hơn quá nhiều. Tuy nhiên Vương Định Hải cũng nói cho hắn biết bây giờ là mùa cá lớn trong năm, mà buổi tối là thời điểm bắt cá tốt nhất, thu hoạch như thế cũng coi như hợp lý.

“Thứ này so với kéo lưới hiệu quả hơn rất nhiều.” Vương Định Hải hưng phấn nói: “Tuy giăng lưới thu hoạch được cũng không ít, nhưng lại phải là một ngư công có thể lực dư thừa, một ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể rải lưới trên dưới một trăm lần, thể lực cũng tiêu hao hết. Nhưng loại công cụ này không hề tiêu hao thể lực, cũng không cần kỹ thuật, có thể an bài hai ngư công thay phiên đánh bắt liên tục 12 canh giờ, lại còn vô cùng an toàn, suy cho cùng bờ sông so với trung tâm sông nguy hiểm hơn cũng ít nguy hiểm hơn hẳn.”

“Không tồi, thế nhưng còn một ưu điểm nữa, đó chính là có thể chế tạo phục chế nhiều lần.” Tâm trạng của Vương Thủ Triết cũng vô cùng tốt liền nói: “Lục thúc, ngày mai người tìm môt một số người có tay nghề giỏi của gia tộc, lấy từng bộ phận cái vó chế tạo, sau đó mang đến đây lắp đặt, nhân lúc đang trong mùa cá đánh bắt nhiều thêm chút.”



“Quan trọng nhất chính là bảo mật.” Công Tôn Huệ ở một bên bổ sung: “Lục thúc, nhân thủ phải qua tuyển chọn, tận lực tìm các trợ thủ đáng tin cậy ở trong nhân tộc.”

Người nói một lời, ta lại bổ sung một câu.

Bỗng dưng!

“Ầm ầm.” Một tiếng động lớn vang lên.

Vương Cẩu Đản ở bên kia gào rống lên: “Hải gia, mau, mau tới đây.”

Ba người đồng thời nhìn sang, chỉ thấy bên trong có một con hình thể cao to cự vật hình rắn, nó bạo phát lực vô cùng hung mãnh, mặc dù bị hai ngư công cao lớn ngăn chặn giữ chặt giá đỡ trụ vững trên mặt đất, tuy nó đã bị kéo khỏi mặt nước nhưng vẫn điên cuồng giẫy dụa bên trong lưới lớn, mỗi lần dùng lực đều làm cái vó đong đưa.

“Là Xích Lân Thiện!” Vẻ mặt Vương Định Hải lộ vẻ vui mừng như điên, nhưng trong nháy mắt mặt hắn liền biến sắc: “Không ổn rồi, nó muốn phá lưới.”

Chỉ thấy Xích Lân Thiện ở bên trong lưới dang điên cuồng giãy dụa, nháy mắt liền xé rách một mảng lưới, nó đi theo mảng rách muốn thoát đi.

Vương Định Hải không nói hai lời trực tiếp nhảy vào bên trong nước, tốc độ cực nhanh bơi vêg phía lưới đánh cá. Ngay ở lúc Xích Lân Thiện sắp thoát ra, hắn vươn bàn tay to bóp lấy cổ nó, tay phải rút từ bên hông ra một thanh thủy thứ, hung hăng đâm mạnh vào đầu nó, sau đó còn đảo mạnh khuâý lung tung ở bên trong nó.

Nhưng dù vậy, Xích Lân Thiện vẫn như cũ quấn lấy hắn, liều mạng quăng quật, hiển nhiên là của nó vô cùng cường đại, thời gian trôi qua hơn một nén hương, con cự vật kia mới thoi thóp chết đi.

Vương Định Hải liền kéo nó lên bờ, quăng lên sàn gỗ bên tàu, lúc này mới nhìn rõ con vật kia dài hơn hai trượng, thân nó to hơn bắp đùi của một người trưởng thành, toàn thân mọc đầy vẩy màu đỏ sậm.

“Nhất giai thủy sinh hung thú Xích Lân Thiện, lục thúc, đây chắc là Xích Lân Thiện thành niên, nặng đến một trăm cân không?” Vương Thủ Triết và Công Tôn Huệ cũng tò mò đến xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play