1.

Khi tôi gặp cậu ấy, đó là đại hội thể dục của sinh viên năm nhất. Cậu ấy mặc đồng phục thể thao do trường phát, rõ ràng đều cùng một màu trắng, nhưng tôi nhìn thấy cậu ấy vì cậu ấy rất cao.

Máu tóc màu đen chẳng hề bắt mắt giữa màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím. Thế nhưng sạch sẽ, giống như quần áo thể trao trên người cậu ấy. Đen đến mức sạch sẽ.

Anh ấy tham gia môn nhảy cao.

Tôi là trọng tài nhảy cao.

Tôi nhìn cánh tay dài nhỏ của cậu ấy vung lên, hai chân mở ra và bật nhảy, như thể cơn gió nâng cậu ấy trong lòng bàn tay rồi thổi đi.

Nhảy xong vòng thứ nhất, cậu ấy đi về phía tôi, hơi ngượng ngùng hỏi: Lần đầu tôi chơi môn này, có được tính là nhảy tốt không?

Tôi lắc đầu, ý ban đầu là tôi không biết, đây cũng là lần đầu tôi được phân vào tổ trọng tài môn nhảy cao. Nhưng có lẽ cậu ấy cho rằng ý tôi là không tốt, vì thế lại cười một cái rồi đi ra, cười cười nói nói với bạn học của cậu ấy.

2.

Lần thứ hai nhìn thấy cậu ấy, đó là trên đường về lớp học. Tôi mới biết cậu ấy và tôi cùng một khoa. Cậu ấy ở bên cạnh bên cạnh bên cạnh… Bên cạnh.

Bên cạnh cậu ấy còn có một bạn nữ đáng yêu, chênh lệch chiều cao của hai người rất đáng yêu. Hình như mọi thứ đều đáng yêu như nắng ban mai của tháng năm.

Đáng yêu.

Cậu ấy nhìn thấy tôi nhưng không nhận ra tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu đen của cậu ấy, cuối cùng có thể là nhìn chằm chằm khiến cậu ấy xấu hổ, nên cậu ấy đã mỉm cười với tôi. Lúc cười lên, tôi thậm chí có thể nhìn thấy lông mày nhướng lên dưới tóc mái rối bù của cậu ấy.

Tôi biết mặt tôi đỏ lên. Tôi chạy đi, còn đụng phải bạn nữ bên cạnh cậu ấy.

3.

Trong trường có một quy luật này, một khi bạn chú ý đến một ai đó, người đó sẽ luôn xuất hiện trong tầm mắt của bạn.

Sau này tôi thường xuyên gặp được cậu ấy.

Ở thư viện, cậu ấy đang đọc sách và nghe nhạc. Tôi không hẳn là một người nhát gan, tôi cũng dám làm chuyện leo lên sân thượng, nhưng tôi vẫn không tới gần cậu ấy.

Tôi ngồi bên cạnh cái bàn khác, thần thái đọc sách của cậu ấy cũng không đẹp lắm vì cậu ấy thích cau mày. Chờ cậu ấy rời đi, tôi nhìn cuốn sách cậu ấy đặt xuống.

Liên quan đến toán cao cấp.

Tôi chợt cảm thấy cậu ấy rất thú vị. Thì ra cậu ấy cũng không hiểu toán cao cấp, vậy có phải giữa tôi và cậu ấy đã tạo nên một chút xíu liên quan không.

Tôi bật cười thành tiếng.

“Cậu cười gì thế?”

“Không biết.” Tôi cười trả lời. Bỗng nhận ra có gì đó sai sai, quay đầu lại, cậu ấy đang đứng đó nhìn tôi. Cậu ấy cao hơn tôi một ít, chắc là một cái đầu. Cậu ấy cúi đầu, bóng râm rơi trên mặt tôi, che đi một ít ánh sáng của đèn chân không.

Trong thời gian ngắn tôi không biết nên nói gì, vì vậy cậu ấy đã đi.

Đây là lần thứ hai cậu ấy nói chuyện với tôi. Cách đại hội thể thao lần trước nửa năm rồi.

4.

Sau đó tôi không tình cờ gặp được cậu ấy nữa.

Có thể là càng muốn thấy càng không thấy được. Tôi thậm chí đã lượn lờ ở cửa lớp của cậu ấy cũng không gặp được cậu ấy.

Cho đến khi sắp nghỉ hè năm hai, tôi kéo cái vali nặng trịch đi đến trạm xe ở cổng trường, trong lúc lơ đãng tôi mới nhìn thấy cậu ấy.

Cậu ấy đi cùng bạn nữ đi cạnh cậu ấy lần trước, nhưng hai người đối mặt nhau, có một cái vali ở giữa.

Cậu ấy di chuyển vali, bạn nữ ngăn lại.

Cậu ấy lại giơ tay di chuyển, bạn nữ hất tay cậu ấy ra. Sau đó họ cãi nhau một hồi, rồi lại im lặng. Tôi không biết họ đang nói gì, tôi chỉ đứng nhìn dưới bóng cây từ xa.

Cuối cùng cậu ấy rời đi, bạn nữ cũng đi, kéo theo vali.

5.

Điều khiến tôi không ngờ là tôi có thể gặp được cậu ấy trong quán cà phê tôi làm thêm lúc nghỉ hè.

Cậu ấy mặc áo màu trắng và quần lửng màu đen, đeo một cái kính. Kính có gọng kính màu đen, rất hợp với cậu ấy.

Cậu ấy ngồi trên ghế sofa một lúc, mới đi tới chọn món.

Tôi đeo khẩu trang khi làm việc, ở bên cạnh đánh kem tươi, nghe cậu ấy nói với nhân viên thu ngân: “Một cốc chanh lạnh, thanh toán Wechat, không có hội viên.”

Chanh lạnh rất chua. Tôi thầm nói với cậu ấy.

Sau đó cậu ấy cầm đồ uống rời đi, không ở lại. Nếu tôi không rơi vào mơ hồ thì trước khi đi cậu ấy đã nhìn tôi một cái, ba giây đồng hồ, tôi có thể nhìn thấy một bầu rượu trong đôi mắt màu đen của cậu ấy. Dường như cậu ấy cảm thấy tôi quen mắt.

6.

Sau khi bắt đầu năm ba đại học, tôi lại thường xuyên gặp được cậu ấy.

Chẳng hạn như trên hành lang, cậu ấy sẽ mỉm cười với tôi theo thói quen. Có lẽ là nhận ra tôi rồi. Mỗi lần cậu ấy mỉm cười với tôi, tôi sẽ cảm thấy ngày hôm ấy rất tươi đẹp. Dù là trời mưa.

Cho dù trời mưa tôi không mang ô, tôi đứng dưới tòa nhà dạy học chờ mưa tạnh, có rất nhiều người đang chờ, sau đó tôi thấy cậu ấy đi xuống từ đầu bậc thang, trong tay cầm cái ô rất dài, không khải kiểu ô gấp.

Tôi nhìn sang cậu ấy, cậu ấy không nhìn thấy tôi nên đi mất.

Cậu ấy ẩn vào màn mưa. Một mình, một cái ô màu đen. Giống một khúc gỗ già cô đơn mục nát.

7.

Có một lần trong tiết học tập thể tôi đã đến muộn, tôi lại gặp được cậu ấy lần nữa. Cậu ấy cũng ở trong lớp này.

Lớp này có rất ít người trong khoa chúng tôi, không tại sao cả, chỉ vì nó không có ích cho chuyên ngành. Nhưng tôi thích vì giáo sư của lớp này rất đáng yêu. Tôi thích mọi thứ đáng yêu, ví dụ như cậu ấy.

Ngày đó cậu ấy mặc áo len dệt màu xanh lam, chống đầu ngồi ở kia, tôi đến muộn cho nên ánh mắt của cậu ấy lẫn trong ánh mắt của mọi người nhìn về phía tôi.

Sau đó tôi xấu hổ đi vào, lần đầu tiên tôi không nhìn thấy cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫy tay với tôi.

Tôi ngẩn ra, đoạn đi về phía cậu ấy. Sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu ấy.

“Cậu cũng học môn của giáo sư Trần à?” Cậu ấy quay mặt sang hỏi tôi, khoảng cách rất gần, tôi có thể ngửi được mùi bột giặt trên người cậu ấy. Ánh trăng xanh (tên một loại nước giặt). Màu xanh lam giống quần áo của cậu ấy.

Tôi gật đầu, cậu ấy cũng không nói gì thêm.

Sau đó tiết học này cứ thế trôi qua.

“Tôi đi đây. Tạm biệt.” Cậu ấy đứng lên thu dọn sổ ghi chép và rời đi, tôi vẫn gật đầu, không dám lên tiếng. Chờ cậu ấy đi, tôi mới cảm thấy hối hận. Tôi nên nói với cậu ấy vài câu nữa.

Nhưng cậu ấy có không thích bị quấy rầy trong giờ học không.

8.

Trong bữa tiệc tối năm tư đại học, tôi không có tiết mục gì, tôi là nhân viên hiện trường, phụ trách ánh sáng. Cậu ấy có tiết mục, hát một ca khúc, tên ca khúc là “Bạn chỉ là lướt qua”.

Lúc diễn tập, tôi chiếu đèn theo dõi lên đỉnh đầu cậu ấy, ánh sáng lạnh lẽo như ánh trăng rơi xuống người cậu ấy. Cậu ấy mặc trang phục rất bình thường, màu đen.

Mái tóc màu đen, đôi mắt màu đen, lông mi màu đen giống lông vũ đen.

Áo thun màu đen, quần dài màu đen, một bông tai màu đen như nốt ruồi mọc trong tim.

Cậu ấy chỉ hát một lát rồi đi xuống, hình như đã nhìn thấy tôi nên nở nụ cười đi về phía tôi: Cậu cũng ở đây à.

Tôi nói phải, tôi phụ trách ánh sáng.

Lần này đến lượt cậu ấy gật đầu, không nói gì nữa, ngồi cạnh tôi nhìn tôi điều chỉnh thử sân  khấu, có vẻ như đang nghĩ làm thế nào mới khiến ánh đèn sân khấu đạt hiệu quả tốt nhất.

Sau đó cậu ấy bị đạo diễn gọi đi, trước khi đi còn vẫy tay với tôi.

9.

Nếu tôi nói với bạn rằng tiệc tối của năm tư đại học là bữa tiệc tốt nghiệp.

Liệu đây có phải là một câu chuyện không xúc động không rung và có một chút xíu xót xa không.

_End_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play