Nói một chút chứng nôn hoa ở đây lúc đầu sẽ nôn ra những nụ hoa nhỏ, gặp được không khí bên trong liền sẽ nở thành hoa, tạo thành những bông hoa mờ ảo, cánh hoa trông giống như thủy tinh, sau đó bông hoa này sẽ tản ra trong không khí rồi biến mất không còn lại gì.

Ai từng đọc thể loại Hanahaki rồi sẽ hiểu ha.

--------

"Khụ khụ" Yết hầu bỗng nhiên có chút ngứa, Trần Kha che miệng ho khan mấy lần, nhiều lần mấy nụ hoa màu hồng nhỏ từ trong miệng rơi xuống, lúc này Trần Kha ánh mắt kinh ngạc nhìn chúng, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nhìn những nụ hoa trong không trung nở rộ, sau đó liền tản đi.

Sửng sốt rất lâu, Trần Kha còn không có kịp phản ứng, liền nghe được tiếng mở cửa phòng tập truyền đến "A!" Từ Sở Văn lúc này nhìn thấy hết mọi thứ, nhịn không được biện minh "Em cái gì cũng không nhìn thấy!" Từ Sở Văn quay người liền muốn bỏ chạy.

Cửa bị Trần Kha khóa lại, nàng giữ chặt người đang có định chạy trốn, ánh mắt mang theo uy hiếp.

"Đừng nói ra ngoài"

"Được a" Từ Sở Văn như gà con mổ thóc gật đầu đáp ứng.

Gần đây Trần Kha cùng Từ Sở Văn luôn đi cùng nhau, nhất là mỗi lần Từ Sở Văn cùng người khác nói chuyện, ánh mắt Trần Kha luôn luôn dán trên thân Từ Sở Văn như có hàm ý gì đó.

Đồng đội xung quanh kiểu: Nhiều năm như vậy tụi mình đã đập sai cp rồi sao?

Nhưng khi nhìn thấy Trần Kha cùng Trịnh Đan Ny hoàn toàn giống như trước đây khi tới thời gian giải lao liền tám chuyện điện thoại trước mặt đồng đội cũng làm mọi người không có vì vậy mà nghĩ nhiều.

"Alo Kha Kha"

"Uhm" Khóe miệng không tự giác câu lên một vòng cong, Trần Kha đáp.

"Em xem công diễn rồi, sân khấu The Best Partner rất tuyệt! Hắc hắc, Kha Kha rất đẹp trai a ~"

"...." Trần Kha từ trước đến nay không quen được người khác khen thẳng thừng như vậy liền trầm mặc không có trả lời, nằm ở trên giường, đem gối đầu ôm vào trong ngực xoa nắn lấy, Trần Kha đổi chủ đề "Đoàn làm phim khi nào quay xong a"

"Ei... Chắc là một đến hai tuần nữa đi" Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ, "Làm sao vậy? Nhớ em rồi?"

"....." Trần Kha dùng ngón tay chậm rãi vuốt lên trên gối đầu nếp nhăn, buồn buồn thả ra một chứ "Nhớ"

"Hử? Cái gì? Em không nghe thấy" Đã lâu không nghe được Kha Kha thẳng thắn như vậy, Trịnh Đan Ny thanh âm bỗng nhiên cất cao, che giấu không được ý cười.

Trần Kha mím môi một cái, khe khẽ hừ một tiếng, "Không có gì"

"Chị đang cùng với ai gọi điện thoại cười vui vẻ đến như vậy" Đầu kia truyền đến một thanh âm khác, "A, là Kha Kha a! Kha Kha chào buổi tối a"

"Hi Hi đứa nhỏ này chào buổi tối nha" Trần Kha đáp, yết hầu ngứa đến khó chịu, nhịn không được ho khan vài tiếng, những nụ hoa màu hồng nở ra rơi xuống giường, rất nhanh tản đi sạch sẽ.

"Kha Kha chị bị cảm rồi hả?" Giọng nói Trịnh Đan Ny có chút lo lắng.

"Sẽ không phải là chứng nôn hoa đâu đúng không ha ha ha ha... Nói đùa nói đùa thôi" Hi Hi vừa nói xong, liền thu được ánh mắt của bà chị mình, vội vàng đổi giọng

"Khụ khụ! Không đâu, có thể là cửa sổ không đóng kỹ gió thổi đến có chút lạnh đi" Trần Kha cổ họng run rẩy, thanh âm hơi run hàm hồ trả lời.

Trong lúc ngủ mơ duy C Bảo bị tiếng ho khan của Trần Kha làm cho tỉnh, dùng sức nhảy lên giường, đôi mắt ướt nhìn qua Trần Kha, sau đó do dự nửa ngày, cọ xát vào mặt nàng.

"Khụ khụ, ngứa a" Trần Kha cười xoa nhẹ đầu C Bảo sau đó lại ho ra mấy đóa hoa, một bên phát ra âm thanh mèo kêu dễ chịu, một bên dùng chân đập những đóa hoa mờ kia, đôi mắt căng tròn tràn ngập tò mò.

"Là CC Sao?"

"Đúng rồi"

"C Bảo vậy mà chủ động tới cọ chị! Con gái mỗi lần hướng tới em cọ cọ đều là bất đắc dĩ"

"Hắc hắc, có thể là bị mị lực của chị quá hấp dẫn con đi"

"Hừ!"

Mấy ngày nay hai người đều bận bịu, không có gọi điện thoại, thừa cơ hội này, hai người cùng chia sẻ chuyện thường ngày gần đây, cùng nhau đối với đối phương thổ lộ nỗi nhớ trong lòng.

Trần Kha nhiều lần che điện thoại, cẩn thận ho khan vài tiếng, sợ bị đối diện phát hiện sự bất thường của mình.

Cũng may người bên kia kể chuyện nhiệt tình, Trần Kha cũng cổ động đáp trả nên không có lộ ra điểm gì không đúng.

"Kha Kha vì cái gì không cùng call video với em" Lần thứ bảy gọi điện cho nhau, Trịnh Đan Ny nhịn không được phàn nàn nói.

Trần Kha trước đó rõ ràng là mở call video đến không muốn tắc, hiện tại cái gì khác thường như vậy.

"Chị không có trang điểm"

"Chị để mặt mộc cũng không phải em chưa từng thấy qua" Trịnh Đan Ny rất nhanh phản kích.

"... Chị sợ em nhìn thấy vẻ mặt khó coi của chị" Trần Kha nghĩ nghĩ tìm cái lí do.

"Ây da, chị nói vậy em càng giận, trước đây chị toàn như thế với em mà? Hả?!"

"......" Nhất thời nghẹn lời, Trần Kha ấp úng nửa ngày, "Thật ra chị bị cảm..."

"A? Khó trách gần đây chị luôn ho, còn nữa, Trần Kha chị đừng tưởng rằng ngươi che điện thoại đi em liền nghe không được tiếng chị ho" Trịnh Đan Ny khẽ cười một tiếng, "Nhớ kỹ uống thuốc, không muốn cũng phải uống, cửa sổ đóng kĩ, ăn cay ít lại......"

Nghe Trịnh Đan Ny nói linh tinh, Trần Kha trong lòng ủ ấm, sờ lên cái mũi, từng câu từng câu đáp ứng.

Trở lại Quảng Châu vài ngày, Trịnh Đan Ny liền phát hiện Trần Kha có chuyện gì đó giấu mình.

Trần Kha là người không thích nói dối, giọng điệu cao bất thường, còn nói rất nhanh, hay dừng nói đột ngột và thường xuyên chạy đến phòng vệ sinh, điều này là Trịnh Đan Ny sinh nghi.

Thế là vài ngày ở Quảng Châu, buổi sáng thời điểm cả hai cùng một chỗ đánh răng, Trịnh Đan Ny mở to con mắt, nhìn thấy Trần Kha phun ra bọt có thêm đóa hoa, một cái chớp mắt Trịnh Đan Ny xem đây là Trần Kha giấu mình đi học ảo thuật.

Đóa hoa tại bọt mép bên trong tản đi, bọt rất nhanh chìm xuống tạo ra khoảng trống của đoa hoa khi nãy.

Hai người cầm lấy bàn chải đánh răng mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhất thời không biết nên nói gì.

"Bao lâu rồi?" Trịnh Đan Ny bắt lấy hai tay Trần Kha, đem nàng đặt tại trên ghế sa lon.

"Hơn một tháng rồi..." Trần Kha không có phản kháng, tùy ý đê Trịnh Đan Ny để chân trên người mình, con mắt nhìn về một bên.

Đã từng là đứa nhỏ thấp hơn nàng nửa cái đầu hiện tại còn cao hơn cả nàng, Trần Kha nhất thời hơi xúc động.

"Vì cái gì lại giấu em?" Trịnh Đan Ny giận dữ chất vấn

"Không có giấu mà, đây không phải là do em không ở đây sao"

"Chị gạt người!"

"......"

Trịnh Đan Ny cảm xúc dịu xuống "Chị muốn hôn sao?"

"A?"

"Chứng nôn hoa không phải cùng người thầm yêu hôn mới có thể chữa khỏi sao"

"Em làm sao xác định chị chính là thích thầm em?"

"A?" Trịnh Đan Ny thanh âm vốn đã trầm mà hiện giờ còn trầm thêm "Ngoại trừ em thì chị còn thích ai nữa?"

"...... Không có không có" Nhìn xem lúm đồng tiền nhỏ của Trịnh Đan Ny ẩn hiện, Trần Kha liền vội vàng lắc đầu

"Vậy liền hôn thôi" Trịnh Đan Ny cường ngạnh nói, "Đều là nữ với nhau hôn hôn rất bình thường"

Nghe vậy, Trần Kha ánh mắt tối đến, vẫn là không có lên tiếng.

Bình thường sao? Trần Kha không cảm thấy bình thường, hôn má có thể rất bình thường, nhưng hôn môi đối với Trần Kha lại không giống. Trịnh Đan Ny từng hôn qua người khác, Trần Kha trong lòng rõ ràng, đáy lòng xoắn xuýt cùng phức tạp quấn thành một chỗ, không biết làm cách nào để giải khai được nơi đó.

Nàng chán ghét thái độ thờ ơ của em ấy vì nó mà nàng không cách nào phân rõ Trịnh Đan Ny có thật lòng hay không.

Vậy là em ấy không ghét cùng người khác hôn sao? Trần Kha giật giật bờ môi không nói ra, loại này ăn dấm cảm giác giống như để nàng không còn mặt mũi.

Nàng không thích dạng này. Trần Kha nghĩ

Sự trầm mặc của nàng trong mắt Trịnh Đan Ny trong mắt là im lặng đồng ý, thế là khát vọng chôn giấu đã lâu của Trịnh Đan Ny từ trong mắt rất nhanh liền lan ra cũng rất nhanh bị đè xuống, hưng phấn tới gần môi người trước mặt.

Hô hấp của Trịnh Đan Ny dần dần tới gần, phả ra tại trên mặt Trần Kha, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, Trần Kha nhìn thấy em ấy đỏ mặt.

Vẫn còn là tiểu hài tử a, Trần Kha dưới đáy lòng âm thầm cười nói, con mắt chỗ sâu ẩn nấp cưng chiều lấy em.

Cánh môi cùng cánh môi tiếp xúc, tiểu bằng hữu vươn lưỡi, cẩn thận thử thăm dò đối phương.

Thật lâu, hai người tách ra, Trịnh Đan Ny kinh ngạc cũng không dám tin vào mắt mình, Trần Kha lại ho ra mấy đóa hoa.

Giống như....Là không có chữa khỏi?

Tay chân lạnh buốt, Trịnh đan ny cứng nhắc ở trên người Trần Kha, thật lâu không động. Em nhanh chóng khống chế nét mặt của mình, gượng ép mở miệng, "Cái gì a, nguyên lai không phải em sao ~"

Rất nhanh rời đi khỏi trên người Trần Kha, Trịnh Đan Ny cắn đầu lưỡi không để nước mắt rơi xuống "Còn chiếm tiện nghi của em nữa, hừ"

"..." Trần Kha cũng ngây ngẩn cả người, vì cái gì không có khỏi? Người mình thích chính là Trịnh Đan Ny không có sai được.

Nhìn xem Trần Kha trên ghế salon rơi vào trầm tư, Trịnh Đan Ny dùng tay vỗ lên lưng nàng "Được rồi được rồi, nhanh đi chuẩn bị, còn phải đi ra ngoài"

Không có việc gì, Trịnh Đan Ny đáy lòng phát khổ, không có việc gì, không phải mình rồi.... Cũng không có việc gì lớn. Chỉ cần cùng giống như thường ngày là tốt rồi, bình thường như thế là tốt lắm rồi.

"Chị biết Ny Ny cũng thích mình, nhưng chị không biết em ấy là thích loại nào"

"Ny Ny rất ôn nhu, em ấy đối với người khác cũng rất tốt"

"Có đôi khi chị sẽ thấy em ấy đối với người khác lộ ra khuông mặt giống với khuôn mặt biểu lộ cùng chị, chị rất phân tâm, chị không thích nhìn thấy nó vì chị không chấp nhận được."

"Chị cảm thấy em ấy chỉ là quen thuộc, quen thuộc khi chị bên cạnh chăm sóc em ấy làm em ấy đối với chị cảm giác ỷ lại, cái gọi là lòng ham chiếm hữu, đại khái chị khó chịu cũng là bởi vì cái này đi"

"Thoải mái thì là bạn bè, cẩn thận từng li từng tí là tình yêu"

"Em ấy đối với chị thích cuối cùng là loại thích nào?"

Từ Sở Văn nghe vậy trầm mặc. Chết cười, ngoại trừ chị thì mọi người biết đều biết Trịnh Đan Ny đối với chị thích là loại thích nào, đây là đang khoe sao? Không phải là khoe đi?

Thế là Từ Sở Văn một bàn tay vỗ vỗ lấy đầu Trần Kha, "Em cảm thấy đây là tình yêu"

Trần Kha đẩy tay Từ Sở Văn ra"Thật xin lỗi"

Từ Sở Văn:????

"Chị không nên hỏi em" Trần Kha đáp lại.

Từ sở văn:?? Này này Trần tỷ tỷ đây là đang có ý gì?

Kỳ thật, nhìn xem Trần Kha rời đi, Từ Sở Văn nghĩ, Trịnh Đan Ny đã rất cẩn thận từng li từng tí, có đôi khi em ấy nhìn về phía Trần Kha ánh mắt thật rất ngay thẳng a, bên trong tràn đầy yêu thương để cho người ta kinh ngạc, nhưng thời điểm Trần Kha quay đầu nhìn lại, Trịnh Đan Ny luôn có thể thu lại hết ý tứ trong mắt.

Trịnh Đan Ny một khi thích luôn luôn muốn khoe khoang cho tất cả mọi người biết, em ấy xác thực sẽ làm như vậy, chỉ có khi người đó là Trần Kha thì lại bị giấu đi. Nếu như nói, loại tình cảm này mà là tình chị em thì nói ra cỡ nào Từ Sở Văn khẳng định sẽ không tin.

"Trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường nha" Từ Sở Văn thở dài, ai ơi sao nàng vẫn không có ai đây.

Thời điểm chống đỡ công diễn bên trên, Trần Kha ở trong lòng âm thầm biểu dương mình, cuối cùng cũng tan làm rồi.

"Khụ khụ khụ" Trần Kha che miệng, trong cổ họng không ngừng truyền đến ngứa làm cho nàng không thể chịu đựng được.

"Kha Kha bị cảm sao?"

"Kha Kha không có bị làm sao chứ"

"Kha Kha cảm thấy không thoải mái chỗ nào sao?"

"Có chút cảm mạo, không có việc gì" Nghe được fan hâm mộ của mình vội vàng hỏi thăm, Trần Kha cười khoát tay áo.

Chuyện gì xảy ra? Gần nhất ho khan càng ngày càng thường xuyên, nhiều lần nhảy công diễn, Trần Kha đều khống chế không kịp mà ho khan, diễn xong sân khấu liền hướng người tới hướng nhà vệ sinh.

Trong cổ họng nồng nặc mùi màu tươi nhiều hơn, nàng cảm giác được đóa hoa được miệng che đậy đã nhanh rơi ra.

Trịnh Đan Ny bên cạnh bảo trì khoảng cách cũng nhận ra Trần Kha khác thường, ánh mắt không tự chủ hướng bên kia nghiêng mắt nhìn.

Hoa muốn rơi ra tới rồi!

Trần Kha còn không kịp giơ tay lên, một cái tay khác nhanh hơn chính mình che đi miệng của mình.

Trịnh Đan Ny một tay che lấy khẩu trang của Trần Kha, một cái tay khác bắt lấy cánh tay, hai người liền rời đi nhanh chóng trước ánh mắt kinh ngạc của fan hâm mộ.

Fan hâm mộ 1:.........?

Fan hâm mộ 2: A? Kha Kha làm sao bị bắt cóc?

Fan hâm mộ 3: A? Nguyên lai không phải né mới là thật sao?(Các fan hâm mộ khác:? Ngươi không thích hợp)

Fan hâm mộ 4: Các nàng hành lý không có cầm, xử lí làm sao đây

Fan hâm mộ 5: Thì trông coi đi

Fan hâm mộ 6: Không phải các nàng đang tránh hiềm nghi sao?

Fan hâm mộ 7: Đồng nghiệp bình thường sợ hãi Trần Kha đem cảm mạo lây cho chúng ta thôi ( Cười =))))

Fan vỏ trứng: Này nghe rõ không?? Tiếp ứng hội nhà vỏ trứng sao? Vừa nãy Trịnh Đan Ny đem Trần Kha bắt cóc mất rồi, làm sao bây giờ, mau mau online, chuyện gấp đóo.

An toàn thông qua, Trần Kha vừa nhìn thấy chung quanh không còn lại ai, rốt cục yên tâm ho khan, phần lớn cánh hoa từ trong miệng bị phun ra, tơ máu dính ở phía trên, hoa được bao quanh màu hồng thời điểm này bị nhuộm thành đỏ.

"Trần Kha" Tại lúc Trần Kha cúi đầu làm dịu yết hầu, Trịnh Đan Ny bỗng nhiên mở miệng, "Chị đến cùng là thầm mến ai vậy?"

Ngẩng đầu, Trần Kha nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng Trịnh Đan Ny, nhất thời chân tay luống cuống.

"Có thể nói cho em nghe có được hay không" Trịnh Đan Ny không khống chế được nước mắt "Chị có biết hay không bây giờ chị ăn càng ngày càng ít? Có biết hay không chị ốm thành dạng gì rồi? Chị biết hay không biết mỗi lần chị tập nhảy em đều sợ chị ngã xuống? Trần Kha, chị muốn chết có phải không?"

"......" Vị rỉ sắt ở lan ra trong miệng rất không thoải mái, Trần Kha tròn mắt, thật lâu, nhìn chăm chú Trịnh Đan Ny im ắng giơ tay lên lau đi nước mắt trên mặt như đứa trẻ, đành ôn nhu nói "Ngoan, đừng khóc"

"Vậy người chị thích l..." Lời còn chưa nói hết, Trần Kha mở miệng.

"Chị thích Trịnh Đan Ny" Thời điểm nói ra câu nói này, trái tim Trần Kha đột nhiên ngừng một hồi, bờ môi hơi khô chát chát, Trần Kha đưa lưỡi liếm liếm bờ môi.

Thời gian phảng phất tạm dừng, Trần Kha chỉ nghe thấy mỗi tiếng hô hấp của hai người cùng âm thanh nhịp tim mình đập liên hồi.

"Gạt người" Trịnh Đan Ny phá vỡ yên tĩnh

"Chị không có"

"Chị chính là đang gạt người!" Nước mắt chảy ra càng lợi hại hơn, Trịnh Đan Ny tình nguyện nghe được Trần Kha nói ra danh tự của người chị ấy, cũng không muốn hi vọng chị ấy lừa gạt mình "Chị là cảm thấy muốn gạt em phải không? Vậy chị nói xem vì cái gì lúc tụi mình hôn nhau chị vẫn không khỏi?"

"Chị thật sự cũng không biết a, chị không biết nên làm gì nữa...." Trần Kha chán nản, hai người lại là trầm mặc.

"Trịnh Đan Ny, em thích chị sao"

"Thích"

"Là loại nào thích?"

"......Là loại Muốn cùng chị vĩnh viễn cùng một chỗ"

"... Thật sao?" Trần Kha hỏi Trịnh Đan Ny sợ mình không hiểu đúng, đôi mắt Trịnh Đan Ny đỏ bừng nhìn chăm chú lên nàng, Trần Kha lại mở miệng, "Em chỉ là cảm giác ỷ lại vào chị đi, bởi vì chị chăm sóc em thật lâu, nên em đối với chị sinh ra cảm giác ỷ lại, nếu như lúc trước tiền bối em thích không phải chị, vậy có khi em liền sẽ ỷ lại người kia..... Đan Ny, không biết em có từng nghe qua chưa, thoải mái thì là tình bạn, cẩn thận từng li từng tí thì là tình yêu"

"Không có nếu như, tiền bối em thích chính là chị. Coi như lúc trước nếu tiền bối em thích không phải chị đi nữa thì em cảm thấy em cũng sẽ không ỷ lại vào người kia như vậy, đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều giống như chị sẽ đối tốt với em, sẽ dạy em rất nhiều thứ, sẽ yên lặng bảo vệ em, sẽ để cho em một mực ỷ lại, sẽ để cho em sinh ra ý muốn bảo vệ chị cùng loại chiếm hữu"

"..." Trần Kha sửng sốt, giật giật bờ môi, muốn mở miệng, Trịnh Đan Ny lại tiếp tục nói.

"Còn nữa, chị cảm thấy em đối với chị là tình bạn, tình chị em sao?"

"...Đúng vậy"

"Trần Kha, tụi mình không phải loại tình cảm đó" Trịnh Đan Ny bỗng nhiên cười, "Em đã từng nhiều đêm ngắm vẻ mặt chị khi ngủ, cũng sẽ nảy sinh những dục vọng không nên có."

Sát lại gần mặt Trần Kha, giọng nói êm tai của em ấy tiếp tục đạo, "Mỗi lần nhìn thấy chị sau khi tắm xong làn da hiện ra hồng hào nhìn thật sự rất mê người."

"Mỗi lần chị ôn nhu nhìn em đều làm em muốn nói em yêu chị."

"Mỗi lần chị cưng chiều em làm em vui vẻ không tài nào kiềm chế được."

"Mỗi lần mặt tụi mình khoảng cách rất gàn nhau đều làm em muốn hôn chị."

"Kha Kha, chị có muốn hay không muốn chăm sóc em năm năm qua."

"Trong năm năm này, có đứa nhỏ hướng tới tình yêu tuổi dậy thì, chị có hiểu ý em muốn nói không"

Trịnh Đan Ny đôi mắt đỏ nhìn đến gương mặt đỏ của Trần Kha, hai người chóp mũi sát lại nhau kéo khoảng cách gần hơn.

"Kha Kha, tình cảm của tụi mình từ lâu sớm đã biến chất"

Trần Kha về tới nơi trước, sau khi trở về liền cùng đám fan hâm mộ hàm hàm hồ hồ giải thích vài câu liền bắt lấy giỏ đồ liền chạy. Sau đó Trịnh Đan Ny bước chân thảnh thơi trở về, phảng phất người hồi nãy không phải nàng.

"Hồi nãy hai người là như thế nào?"

"A, đột nhiên lúc nãy chợt nhớ tới việc gấp, cho nên kéo nàng đi thông báo một chút" Trịnh Đan Ny lấy son thoa lên môi mình, vừa vặn cười nói.

"A" fan hâm mộ cũng không hỏi nhiều, đàng hoàng chụp hình tiếp.

"Khi nãy Trịnh Đan Ny không phải tô son rồi sao?"

"Ơ?"

Thế là ngày đó Trịnh Đan Ny lúc đó có tô son hay chưa thì mọi người chuyện gì cũng không rõ.

Chỉ là lần này, chứng nôn hoa của Trần Kha đã tốt hơn rất nhiều.

- ------

Lại góp thêm một phần nhỏ vào nữa nè. Bản thân mình thích đọc fic nên cũng cố gắng dịch chia sẻ với mọi người, mình cũng cố gắng kiếm những shortfic rồi nhưng mà nó lạ lắm, hình như mình đọc toàn fic dài tập thôi nên phải đi lội kiếm thêm =)))))

Cuối cùng vẫn là cảm ơn mọi người theo dõi tới cuối truyện nha:3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play