- Cao Thảo Kinh Niên!

Đúng, chính là loại cao niên thảo mà Quốc cần để chữa bệnh cho mẹ. Cao Thảo Kinh Niên là một loài thảo dược cực hiếm thân cỏ, vì cây thân cỏ thường "ngủm" trước khi đón sinh nhật đầu, loại Cao Thảo Kinh Niên này thường bị nhầm lẫn với loài Cây Bựa ở vùng biển đông bắc châu Vegas nằm ở đông bắc tinh cầu.

- Cảm ơn chú, chú Tranh!

Đúng vậy, người đàn ông dẫn Quốc đi mua linh dược là Huỳnh Thúc Tranh, em trai của cha nó, Huỳnh Thúc Chiến, con trai thứ hai của gia chủ Huỳnh Thúc Kháng.

Nó lại đi bơ vơ tìm lối về Thương Hội Các thì chợt một giọng nói thâm trầm, lạnh lẽo phát ra sau lưng nó:

- Chào nhóc, muốn du lịch ở Vô Hình Điện à?

Người nói là một người đàn ông trạc tuổi cha nó, thân vận một chiếc áo chùng màu đen, xung quanh ông dường như có một làn sương không màu. Thấy Quốc chú ý đến nó, ông giải đáp, khi mà Quốc suýt nữa thì hỏi Bằng Hữu:

- Đó là Vô Hình Sương, đặc trưng của những vô hình giả đã đặt tới Khí cảnh Tối Thượng hậu kỳ như ta, chỉ cần có đạo tâm vững chãi cùng với đủ lượng linh khí, con có thể gọi nó ra bất kỳ lúc nào con muốn. Nó có thể xem như một tấm lá chắn bọc hậu, và còn toát ra uy lực chân chính nếu con cần. Nếu như muốn có Vô Hình Sương, hãy theo ta đi theo con đường của Thánh sư Aresin,... thái tử, Huỳnh Kiến Quốc!

Thấy ông gọi đúng tên mình, lúc này đang đeo mặt nạ để dễ đi qua đi lại Thương Hội Các mà không bị phát hiện, Quốc hơi hơi đứng tim. Đây chắc chắn là cường giả Tối Thượng hậu kỳ rồi, nên Quốc lật đật chạy theo.

Nó đang ở bên cạnh người đàn ông bí ẩn, mà theo như nó điều tra từ Bằng Hữu, thì ông chính là Hồng Cao Tấn, điện chủ Vô Hình Điện. Nó đang ở bên trong một giáo đường khổng lồ với những ngọn đuốc và hoa văn trên khắp các bức tường làm từ một loại kim loại vô hình...

- Vô Hình Tinh Kim! Loại kim loại dùng để quan sát địch tốt từ bên trong những ở bên ngoài địch chỉ thấy một bức tường, thường được sử dụng để xây những bức tường đánh lừa địch. Loại kim tinh này được giới vô hình giả cực kỳ yêu thích, và hiện giờ gần như tất cả mọi người đều không biết cấu tạo của nó!

Giọng nói của Bằng Hữu vừa vang lên từ cuối cùng, Hồng Cao Tấn cất lên cái giọng trầm trầm của ông:

- Vô hình học, một môn khoa học huyền bí nhưng thú vị, chuyên nghiên cứu những sinh vật vô hình, những cõi giới vô hình nằm ngoài tầm hiểu biết, đào tạo những chuyên viên có thể liên lạc với linh hồn, và tìm hiểu chuyến đi của linh hồn sau khi chết. Con có tiềm năng trở thành một vô hình cường giả, ta có một câu hỏi nhập môn cho con, ta là ai?

- Ta là ai? Một câu hỏi tưởng chừng như đơn giản nhưng chứa đựng nhiều bài học sâu sắc, cách tốt nhất để trả lời là khi thể xác này chết đi, ta có chết không, nếu như ta không phải thể xác này, ta sẽ không chết, nhưng làm sao chứng minh được điều đó?



Vào đúng lúc Quốc nói xong, Hồng Cao Tấn rưng rưng lệ, ông nói trong cơn nghẹn ngào:

- Ngày đó, sư phụ của ta... người cũng đã từng tự hỏi lại chính mình câu hỏi đó, câu hỏi mà... mà... con vừa tự hỏi. Người đã làm thử, một ngày người thành công, nhưng... nhưng người đã tự rút linh hồn mình ra khỏi thể xác, người có câu trả lời chính xác, đồng thời... người... người cũng... biến mất mãi mãi. Ta lúc đó đang đi chơi ở trong rừng, về hang thấy sư phụ như người mất hồn, ta lay mãi thân xác người. Ta khóc, khóc, sau đó, ta đành chấp nhận sự thật là người đã chết mà chôn cất người.

- Cho cháu hỏi, sư phụ của ông là ai? Con không có ý định khơi lại nỗi đau của ông, mà con hơi cảm thấy nghi ngờ, cách chết của người giống hệt cách chết của Thánh sư Thoth!

- Cụ là một vô hình giả xuất sắc, ta phải nói như vậy. À, con nghi ngờ sao, cụ chính là Thánh sư Thoth. Cụ bị một lời nguyền, một lời nguyền cay độc ảnh hưởng đến thế hệ học trò, mỗi người chỉ được nhận một đệ tử, và sẽ chết sau khi truyền dạy một nửa kiến thức của mình, chính Thánh sư Aresin là một trường hợp, người đã ếm lời nguyền này chính là Trùm Lớn, một người không rõ họ tên, quê quán. Hắn là một người tinh thông Nghệ thuật Hắc ám, loại ma thuật ác độc nhất thế gian. Ếm lên Thánh sư Thoth chưa đủ, hắn còn ếm lên cả hai Thần sư và Thánh sư còn lại, riêng với Thượng sư Legenire thì hai người bất phân thắng bại.

Nói tới đây, Cao Tấn cùng Quốc khẽ rùng mình, một tên Chúa tể Hắc ám nguyền được 2 Thánh sư và 2 Thần sư, còn đánh ngang với Thượng sư thì hẳn là một...

- Thượng sư Bóng Tối!

Có hai loại Thượng sư trên đời này, là Thượng sư Ánh Sáng, chính là Legenire, và Thượng sư Bóng Tối, theo như nó tra kiến thức từ Bằng Hữu thì hắn tên là...

- Demoniris, Thương sư Bóng Tối, được chính Chúa Quỷ Satan công nhận! Còn Thượng sư Ánh Sáng Legenire được công nhận bởi Đấng Sáng Tạo Zeus. À mà trời sắp tối rồi, con ở đây ăn luôn đi. Con có câu trả lời cho ta chưa?

- Dạ vâng, ta là linh hồn của chính ta!

- Đúng vậy, ta là linh hồn của ta, không phải thể xác, nhiều người lầm tưởng ở điều này, họ mua rất nhiều quần áo đẹp, mặc cho sang trọng, quyền lực cho cao, ăn cho nhiều, mà không biết rằng họ lại đang chăm sóc cho chính con thú cưỡi tạm thời của mình, một con thú chẳng biết gì ngoài ăn, mặc ngủ, và các thứ vật chất. Họ chẳng chăm lo cho linh hồn, chẳng biết đói thiếu là gì. Họ chỉ chăm lo cho nó mà không nghĩ rằng mình không thể nào đem nó đi sau khi mình chết cả.

Lúc này, đột nhiên có một người đàn ông sỗ sàng từ cửa xông vào:

- Ụ mẹ, thằng điên Cao Tấn sao lại dẫn đại thái tử sang cái cung điện dở hơi này. Ụ mẹ, mày ăn nói gì với nó hả Tấn? Mụ nội mày, gia chủ mà biết là mày chết chắc nha con!

Nói câu nào là chửi thề câu đó, Hồng Cao Thắng, anh trai Hồng Cao Tấn, điện chủ Hữu Hình Điện, trước những hành động sỗ sàng của Thắng, Quốc định nói bào chữa cho Tấn thì Thắng đã cất tiếng, quay mặt về phía Quốc và nói cái giọng dịu dàng khác hẳn với lúc chửi Tấn:

- Chào con, hẳn con là đại thái tử Huỳnh Kiến Quốc (tới đây thì thằng Quốc chửi thầm "Gì vậy ba? Tự nhiên trước đó nói tôi là đại thái tử giờ lại đi hỏi tôi có phải là đại thái tử hay không? Ảo ma canada!")

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play