- Hả? Bác Tấn, bác Thắng, còn trưởng lão hội nữa, mình đi mua sắm thôi mà.

- Ừ, chỉ mua sắm thôi, nhưng mà các trưởng lão đây cũng có thứ cần mua nữa, mà còn cùng chỗ với chỗ con đi mua đồ, nên đi một lượt luôn cho lẹ.

- Ạch!

Cả đoàn rốt cuộc cũng yên vị trong 4 chiếc xe chạy thẳng về một nơi-mà-ai-cũng-biết-là-nơi-đó, Hẻm...

- Xéo! Ai cho mày lên xe.

- Đi mà, tôi cũng đang đến Hẻm Xéo!

- Vậy thì lên!

...

3 canh giờ sau.

- A, chừng nào mới tới vậy ông nội?

- Không lâu đâu, chắc chỉ tầm 5, 6 canh nữa thôi.

- Hả? Con sắp chết đói rồi, mình dừng lại ăn chút gì đi.

- Có gói khô ở phía sau xe đó, con ăn đi.

...

7 canh giờ sau.

- Ông nội, sao ông nội nói chỉ tầm 5, 6 canh thôi mà giờ 7 canh rồi chưa tới.

- Ai, chắc xe trục trặc rồi, thôi đi bộ cho lẹ.

Đúng là đi bộ lẹ thiệt, vì sau khi trả tiền xong cho tài xế, ông nội nó và trưởng lão hội cùng đạp không lên cao, nó cũng Thần hóa rồi bay theo bọn họ. Công nhận, nó không biết cái Hẻm Xéo này có phải là chốn xa lắc xa lơ nào tận chân trời hay không, nó nghĩ nên gọi là Hẻm Khỉ Ho Cò Gáy mới phải.

...

Cuối cùng, sau 5 canh bay lượn, à không, 3 canh bay lượn và 2 canh chạy như điên, nó cuối cùng đã tới Hẻm Xéo, không phải vì nó quá xa mà chiếc xe đi quá chậm, và Thần hóa của Quốc mới chỉ có 5 cánh nên hơi chậm, tốc độ chỉ 1000km/h thôi, lúc nó đến thì trưởng lão hội và gia chủ đang ngồi uống rượu trong cái quán rượu đang ở ngay kế bên nó. Nó kêu lên:

- Hay quá ha ông nội, con chạy muốn sấp mặt mà ông nội ngồi đây uống rượu à?

- Có đâu? Tại con đi chậm quá đấy, ta uống ở đây 2 canh rồi, đi, may sao quán rượu này có phòng trọ, ta đã thuê phòng rồi, con ngủ chung với Thúy Kiều.

- Ạch, mà sao ông không đi đón Kiều đi, nó chắc đang lết trên đường đấy!

- Không sao, ta có cõng con bé tới đây rồi, nó đang trên phòng đấy.

Đùa không? Lần trước là thi chung, lần này là ngủ chung, không biết lần sau là gì nữa. Mà thôi kệ, bay lượn nhiều quá mệt rã rời rồi, giờ đi tắm thôi.

Nhưng mà đời không như là mơ, ngay sau khi mở cửa phòng, nó đã nhìn thấy một Thúy Kiều khỏa thân đang cầm một xô nước kêu lên:

- BIẾN THÁI!

Rồi quăng xô nước đó vào thẳng mặt Quốc đang ngơ ngơ ngáo ngáo, làm nó bất tỉnh.

...

4 canh sau.

Nó cảm thấy mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái, kế bên là một thứ gì đó mềm mềm, mở mắt ra thì thấy Kiều đang nằm ngủ bên cạnh, trông rất đáng yêu. Mà nó nghĩ:

- Thôi, mình chưa đủ tuổi, chờ 4 năm sau vậy.

...



Hôm sau.

- Kiều ơi dậy đi, giờ đi mua đồ.

- A, dậy liền.

5 phút sau, cả hội đã tụ tập đông đủ ở phòng khách quán rượu, giờ Quốc mới biết quán rượu này tên là quán Nhà Trọ, là một quán rượu khá nổi tiếng, tụ tập nhiều người thuộc những tầng lớp xã hội khác nhau, và cũng là lối vào duy nhất tới Hẻm Xéo. Lúc này gia chủ lầm bầm:

- Ba dọc... hai ngang... bên phải. Lùi lại.

Lúc này lão đem ra một cây gậy phép làm từ gỗ, gõ lên một viên gạch trên bức tường rồi điều kỳ diệu xảy ra, bức tường đang dần dần hiện lên một cánh cửa, lớn đến mức nó cao đụng trần nhà rồi mới ngừng lại, khi lão mở cửa ra, Quốc muốn hét lên một tiếng vãi loz nhưng nó có kiềm lại vì bên cạnh còn có người hâm mộ và hơn 40 trưởng lão nên nó muốn giữ hình tượng.

Hẻm Xéo không phải là một cái hẻm bình thường vì khi nhìn thấy lần đầu tiên, Quốc đã muốn rớt cằm ra. Hẻm Xéo không như nó tưởng, ban đầu nó còn nghĩ Hẻm Xéo là một con hẻm xập xệ với những căn nhà ổ chuột. Nhưng nó đã lầm, vì Hẻm Xéo rực rỡ hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Ngay đầu hẻm đã có một tiệm y phục đầy những bộ áo chùng phù thủy đủ loại, đối diện là một tiệm vạc có đề biển:

"Bán vạc:

-Cỡ:

-1-10.

-21-40.

-Bằng:

-Đồng.

-Thiếc.

-Bạc.

-Vàng.

-Hắc kim cương.

-Bạch kim.

-Hồng ngọc.

-Hoàng ngọc.

-Vân ngọc.

-Tía ngọc.

-Lam ngọc.

-Kim cương.

-Ngọc lục bảo."

Kế bên lại có một tiệm bày bán những thứ kỳ dị như là ruột gan ếch, sừng hươu, gân rồng làm nó sởn gai ốc, bên cạnh tiệm y phục còn có một tiệm sách lớn gần bằng nửa con hẻm, và xa xa kia nó thấy một tòa kiến trúc màu trắng cẩm thạch...

- Gringotts, ngân hàng phù thủy có 1 không 2 trong Vũ Trụ! Hà, bây giờ chúng ta đi rút tiền một chút! Nghe ta nhắc đây, có hai điều phải cẩn thận trong Gringotts, thứ nhất là lũ yêu tinh, và thứ hai là chớ có dại mà cố gắng ăn cắp bất cứ thứ gì. Giờ đến thôi.

Cả bọn đi thẳng đến tòa nhà bằng đá cẩm thạch trắng, một toà nhà trắng như tuyết, cao vượt trên những tiệm quán thấp lè tè, lão gia chủ giới thiệu:

- Gringotts.

Đứng bên cạnh tấm cửa đồng bệ vệ, trong đồng phục màu tía và vàng, là…

- Đúng là yêu tinh đấy.

Tên yêu tinh lùn hơn Quốc cả cái đầu. Nhưng hắn có một gương mặt ngăm đem tinh quái, một chòm âu nhọn, và Quốc để ý thấy chân cẳng và ngón tay của hắn rất dài. Hắn cuối chào khi cả hội đi ngang qua. Bây giờ họ đối diện với hai cánh cửa khác, bằng bạc, với những dòng chữ này khắc trên cánh cửa:

"Khách lạ, mời vào, nhưng chú ý:

Hễ tham thì thâm.



Những ai hưởng mà không hiến,

Đến phiên thì trả gấp nhiều lần vay.

Vậy cho nên nếu khám phá được.

Dưới sàn, kho tàng không phải của mình.

Thì, quân trộm cắp, hãy coi chừng.

Cái mi lãnh đủ không phải kho tàng đâu."

Lão gia chủ nhắc lại:

- Như ta đã nói rồi đó, chỉ có điền rồ mới toan tính chuyện cướp Gringotts.

Hai tên yêu tinh lại cúi chào cả hội khi họ đi qua cánh cửa bạc. Đằng sau một cái quầy dài, hàng trăm tên yêu tinh ngồi trên những cái ghế cao, hí hoáy viết những cuốn sổ cái, chăm chú cân bạc cắc bằng những chiếc cân đồng, cẩn thận kiểm tra những viên đá quý qua những con mắt kính. Có vô số cửa dẫn ra các hành lang, và nhiều yêu tinh nhộn nhịp hướng dẫn khách ra vô các cửa ra này. Cả đám đi tới cái quầy. Lão gia chủ nói với một tên yêu tinh đang rảnh:

- Chúc buổi sáng yên lành. Chúng tôi đến để rút ít tiền trong tủ của các ông bà đây.

- Ông có chìa khoá chứ?

- Có chứ, ủa chắc chúng đâu đây thôi.

Lão bắt đầu lộn trái các túi áo khoát, làm văng tung toé một thứ chất lỏng sệt sệt màu vàng lên cuốn sổ của tên yêu tinh. Hắn nhăn mũi. Quốc thì mãi ngó tên yêu tinh bên phải đang cân một đống hồng ngọc to như một đụn than đá.

Cuối cùng lão gia chủ reo lên:

- Kiếm được đây rồi.

Lão đưa một chiếc chìa khoá bằng vàng bé tí cho tên yêu tinh. Tên này cầm lấy xem xét kỹ lưỡng rồi nói:

- Cái này trông đúng quy định, rất tốt. Tôi sẽ cho người đưa quý vị xuống cả hai hầm bạc. Griphook!

Griphook là một tên yêu tinh khác, hắn đưa cả hội đến một trong những hành lang. Griphook mở cửa cho họ. Lần này Quốc hơi ngạc nhiên, vì nó tưởng sẽ thấy những tường cẩm thạch nguy nghi như nãy giờ, nhưng lại chỉ thấy một lối đi hẹp bằng đá được những ngọn đuốc chập chờn rọi sáng. Con đường khá dốc dẫn xuống một cái sàn có những đường rầy xe lửa nhỏ xíu. Griphook thổi còi, một toa xe tự hành cũng nhỏ xíu, lất cất chạy trên đường rầy về phía họ. Họ trèo lên rồi toa xa vọ.

Ban đầu toa xe còn lất cất chạy trong những hành lang quanh co. Quốc cố nhớ, trái, phải, phải, trái, giữa ngã ba, phải, trái, trái, phải… Nhưng rồi nó không thể nào nhớ được. Cái toa xe cút kít coi bộ tự nó biết rõ lộ trình của nó, bởi vì chẳng thấy Griphook điều khiển gì cả.

Không khi lạnh dần, luồng khí lạnh làm nhức buốt mắt Quốc, nhưng nó không chịu nhắm mắt lại. Có một lần nó tưởng nó nhìn thấy một đốm lửa bừng lên ở cuối con đường, khi toa xe chạy qua khúc quanh nó mới nhận ra đó là một con rồng, nhưng không kịp nhìn kỹ. Họ càng xuống sâu, qua nhiều hồ ngầm dưới mặt đất, nơi những vú đá và măng đá khổng lồ thòng từ trên trần xuống và mọc từ dưới sàn lên. Trông lão gia chủ quả là tái nhợt đi, thật ra là trông lão xanh lè. Cuối cùng khi cái toa xe dừng lại bên cạnh một cánh cửa nhỏ trên tường của đường hầm, lão leo xuống và phải đứng tựa vào tường để cho chân cẳng bớt run lẩy bẩy.

Griphook mở khoá cánh cửa. Lão gia chủ mỉm cười:

- Của con tất cả đó.

Lão giúp Quốc hốt một mớ vàng bạc đồng vô một cái túi. Lão giải thích:

- Đồng vàng gọi là Galleons, mỗi đồng vàng ăn mười bảy Sickle bạc, và mỗi Sickle ăn hai mươi chín Knuts đồng, cũng dễ tính thôi. Xong, nhiêu đây là đủ cho hai học kỳ, phần còn lại được giữ an toàn cho con.

Lão quay sang và nói với Griphook:

- Bây giờ làm ơn đưa chúng tôi đến những hầm bạc, và chậm chậm một chút cho tôi nhờ.

Griphook nói:

- Chỉ có một tốc độ mà thôi.

Họ lại xuống sâu hơn nữa, và càng lúc càng tăng tốc. Không khí càng lạnh khủng khiếp khi họ vượt qua những khúc quanh chật hẹp. Lắc lư toa xe vượt qua một cái khe núi ngầm dưới lòng đất, Quốc chồm qua thành toa để coi thử phía dưới đáy sâu thẳm và tối om ấy có gì, nhưng lão gia chủ nắm cổ áo nó kéo nó ngồi xuống và cự nự một mách.

Sáu mươi chín hầm bạc còn lại không có ổ khóa. Griphook lúc này cũng tỏ ra quan trọng, hắn bảo:

- Lùi lại.

Rồi hắn gõ nhẹ nhàng lên cánh cửa bằng một ngón tay dài, và cánh cửa chỉ việc tan chảy ra. Griphook giải thích:

- Nếu người nào khác một yêu tinh Gringotts gõ lên cánh cửa thì hắn sẽ bị hút xuyên qua cánh cửa và mắc kẹt trong đó vĩnh viễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play