Giữa tháng 10, các show diễn lớn nhỏ của Tuần lễ thời trang Paris cuối cùng cũng kết thúc, sau khi ngây người nốt hai ngày ở đây, Hướng Ca chuẩn bị về nước.
Ngày cô đi, Tô Tĩnh mang theo Axel cùng tới sân bay để tiễn chân.
Cậu nhóc mếu máo đứng bên cạnh Tô Tĩnh nhìn cô, đôi mắt to ầng ậc nước, hỏi: "Hướng Ca, bao giờ bạn trai chị lại tới đây chơi với em thế?"
Hướng Ca bật cười, giơ tay chọc lấy chóp mũi của cu cậu: "Gọi chị."
Axel chớp mắt, đột nhiên bước tới giơ tay ôm lấy chân cô, cái đầu nhỏ cọ qua cọ lại, rồi nước mắt nước mũi tèm lem ngẩng đầu lên: "Chị ơi, em sẽ nhớ chị lắm lắm, chị về lại sớm một chút nhé."
Hướng Ca để hành lý trong tay sang một bên, ngồi xổm xuống ôm cậu bé vào lòng: "Axel ngoan nhé, rồi chị sẽ về sớm một chút."
Cánh tay mũm mĩm của cậu nhóc ôm chặt lấy cô, cái đầu nhỏ đang vùi vào lòng cô gật lia lịa.
Hướng Ca không thể về Pháp một năm một lần, từ lúc Axel sinh ra đến bây giờ thậm chí cũng không được gặp cô nhiều là bao, vốn cho rằng quan hệ sẽ rất xa lạ, kết quả không ngờ cậu nhóc này và cô thân thiết đến lạ thường, mỗi lần cô đi thằng bé đều khóc rấm rứt rất thương.
Có đôi lúc, huyết thống thật sự rất kỳ diệu.
Hướng Ca tạm biệt hai người xong bèn đi tới quầy ký gửi hành lý, lúc tới đây chỉ mang mỗi một chiếc vali, bây giờ rời đi không hiểu sao đồ đạc lại nhiều lên không ít.
Nhiệt độ ở Paris cao hơn một chút so với Trung Quốc, lúc Hướng Ca xuống máy bay đã là năm giờ sáng ngày hôm sau, cô đỗ xe ở bãi giữ xe sân bay, bởi vì thời gian thật sự quá sớm nên cô cũng không nói với Chu Hành Diễn mà tự mình lái xe về nhà.
Trên máy bay Hướng Ca đã không ngủ được bao nhiêu, sáng sớm ra người cô vừa mệt mỏi lại uể oải, lái xe chậm rì rì lúc đến nhà cũng đã hơn 6 giờ sáng, cô kéo vali lên tầng mở cửa, đúng lúc Chu Hành Diễn vừa rời giường.
Anh còn chưa kịp thay áo ngủ trên người, có chút kinh ngạc nhìn cô, Hướng Ca ỉu xìu như cọng bún ném chìa khóa lên trên tủ giày bên cạnh, giày còn chưa kịp cởi, hai mắt nhắm chặt đứng nơi cửa dang hai tay hướng về phía Chu Hành Diễn.
Đợi hơn nửa ngày cũng không thấy người tới, Hướng Ca đành mở mắt ra.
Gương mặt Chu Hành Diễn gần trong gang tấc xuất hiện trước mắt cô, anh đi tới cúi đầu nhìn cô, ngón tay xẹt qua quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt: "Anh không ở đấy là lại thức đêm đúng không?" Chu Hành Diễn giương mắt, "Học đâu ra thói trở về cũng không báo cho anh biết thế?"
Hướng Ca không trả lời, vờ như không nghe thấy nhảy thẳng qua vấn đề này, giọng nói mềm nhũn như đang làm nũng: "Hành Hành, em buồn ngủ quá, em mệt mỏi quá, em ngồi máy bay suốt hẳn một ngày nhé, lại còn tự mình lái xe về nhà, em muốn ngủ."
Chu Hành Diễn không mảy may dao động: "Đây là lý do em thức đêm?"
Hướng Ca chớp mắt: "Nào có, em đang chuẩn bị thích nghi với việc lệch múi giờ mà." Hai cánh tay nhỏ bé của cô vẫn giơ lên như cũ, thấy người đàn ông trước mặt hoàn toàn không có động tác gì, lại quơ qua quơ lại trước mặt anh không dứt.
Chu Hành Diễn thở dài, tiến đến bế thốc người lên.
Hai chân Hướng Ca cách xa mặt đất, đầu gối vô thức cong lên, "A" một tiếng.
Cô vốn chỉ định ôm một cái, không ngờ anh lại bế thẳng mình lên như thế.
Chu Hành Diễn ôm cô đi vào phòng bếp, đặt người xuống chiếc ghế ăn, đoạn cúi người xuống giúp cô cởi giày.
Cho dù ngồi trên máy bay cả ngày, nhưng giày cao gót dưới chân cô cũng không thấp hơn ngày thường nửa phân, Chu Hành Diễn xách hai chiếc giày đi đến cất vào trong tủ ngoài huyền quan, lại lấy ra đôi dép lê đặt xuống cạnh chân cô, lời ít ý nhiều: "Xỏ vào."
Đôi chân trắng nõn xỏ vào dép, để lộ ra đầu ngón chân nho nho, Hướng Ca cuộn chân lại, ghé người vào bàn ăn rũ mắt nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt mình, đột nhiên mở miệng: "Hành Hành, sau này anh chỉ được thích một mình em, không thể thích thêm người khác nữa đâu nhé."
Chu Hành Diễn ngẩng đầu nhìn cô, đứng thẳng người đi vào phòng bếp: "Anh mới là người nên nói những lời này mới đúng, đồ không có lương tâm."
Đôi mắt Hướng Ca trừng lớn, cũng đứng lên đi theo anh: "Em không có lương tâm bao giờ?"
Chu Hành Diễn hừ khẽ một tiếng, không quay đầu lại: "Đi rửa tay ra ăn cơm rồi hẵng ngủ."
Hướng Ca bĩu môi, không mấy tình nguyện lê dép đi ra ngoài, đột nhiên Chu Hành Diễn "A" lên một tiếng như nhớ ra chuyện gì, lại gọi tên cô.
Hướng Ca quay đầu lại.
Chu Hành Diễn bình tĩnh nói: "Hôm nay là sinh nhật mẹ anh, bà ấy bảo tối nay đưa em về ăn bữa cơm."
Hướng Ca: "..."
Hướng Ca: "?!!!!"
Hướng Ca sững người sửng sốt mất ba giây, "Dạ?" một tiếng.
Nhìn thấy vẻ ngơ ngác của cô, Chu Hành Diễn cong môi: "Không cần căng thẳng đâu, chỉ đơn giản là người trong nhà ăn chung bữa cơm thôi."
Hiển nhiên Hướng Ca không tin được lời này của Chu Hành Diễn, sinh nhật của ảnh hậu sao chỉ có thể đơn giản là người trong nhà ăn chung bữa cơm như vậy.
Nhưng mà tình tính Tô Nghệ Ninh vẫn luôn không thích phô trương, hơn nữa gần đây bà cũng lui về ở ẩn không xuất hiện nhiều trước công chúng, nên chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Lời Chu Hành Diễn vừa nói ra, con sâu ngủ trong bụng Hướng Ca đã bị quét bay sạch bách, mặt mày vô cùng bình tĩnh vào trong rửa mặt thay đồ, bình tĩnh ăn sáng với Chu Hành Diễn, cũng bình tĩnh nhìn anh ra cửa đi làm.
Chu Hành Diễn đứng ở huyền quan bỗng xoay người lại: "Hôm nay em tính ở nhà làm gì?"
Một tay Hướng Ca vịn lấy khung cửa, lười biếng ngáp một cái: "Em ngủ bù chứ làm gì."
Chu Hành Diễn nhìn cô trong chốc lát, mím môi cười nhẹ: "Thế tối anh về đón nhé?"
Hướng Ca không mảy may để ý: "Được thôi."
Chu Hành Diễn gật đầu, rồi đột nhiên cười ra tiếng.
"..."
Hướng Ca: "Anh cười cái gì."
Chu Hành Diễn rũ mắt, cười đến hai bả vai run bần bật, sau một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, liếm môi nhìn cô cười: "Không có việc gì, anh đi trước đây."
Hướng Ca: "...Bái bai, đi mạnh giỏi."
Chu Hành Diễn đi rồi, cửa vừa đóng lại, Hướng Ca nhanh chóng đứng thẳng người, thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân phóng như bay chạy vào phòng khách lấy điện thoại trên bàn gấp gáp gọi cho Hạ Duy.
Hai ngày cuối tuần cũng chỉ có đứa trẻ tội nghiệp Chu Hành Diễn không được nghỉ, còn Hạ Duy đã nằm ườn ở nhà lười biếng đánh một giấc no nê, Hướng Ca vừa gọi điện tới, Hạ Duy nhìn giờ giấc, còn tưởng rằng mình chưa tỉnh ngủ: "Tiểu thư còn chưa ngủ hay là chuẩn bị đi ngủ đấy, giờ này đâu phải giờ hoạt động của tiểu thư đâu."
Giọng nói Hướng Ca vô cùng nghiêm túc: "Hạ Hạ, lớn chuyện rồi."
Hạ Duy dừng lại một chốc, giọng điệu ngái ngủ cũng bị cuốn bay sạch bách, hắng giọng hỏi cô: "Có chuyện gì thế?"
"Hôm nay tới spa nguyên ngày, đi không, tớ mời."
"..."
Hạ Duy: "?"
Sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, Hạ Duy không chút lưu tình cười thẳng vào mặt cô một phen.
"Trước đó đóng phim không phải cậu đã ở chung với mẹ chồng tương lai mấy sớm mấy chiều rồi à, căng thẳng cái gì, hai người cũng có phải không quen không thân đâu."
Lúc này, hai người đang nằm trên chiếc giường mát-xa của một spa nổi tiếng, Hướng Ca quấn chiếc khăn tắm, trên mặt dán miếng mặt nạ mùi như thạch trái cây, cô liếm liếm khóe môi, rồi chợt cau mày lè lưỡi: "Cái đấy đâu có giống, lúc ấy là ở đoàn phim cơ mà, mặc dù sau đấy tớ biết xong thì có hơi xấu hổ, nhưng mà vẫn cứ không giống," cô dừng một chút, lại thở dài thườn thượt, "Lần này là chính thức ra mắt gia đình đấy, khả năng còn có bố Chu Hành Diễn ở đó, bầu không khí khác biệt như thế nên tớ mới căng thẳng."
Hướng Ca thấy bạn mình gặp họa thì cười toe toét: "Không ngờ được lúc sinh thời thế mà tớ cũng có cơ hội nhìn được cảnh cậu căng thẳng một lần, chẳng phải đại tiểu thư nhà chúng ta là chú bồ câu không sợ sấm sét gió rền bão cuốn sao?"
Mặt Hướng Ca không cảm xúc: "Cút xuống giường, không mời miếc gì nữa hết."
- -
Từ spa về đến nhà, cô lại thay ra bộ đồ ngủ, nghĩ nghĩ một hồi cảm thấy bản thân như vậy nom có vẻ không quá coi trọng, bèn lôi sạch quần áo trong tủ và vali bày hết ra giường từng cái một, mãi đến khi Chu Hành Diễn tan làm trở về cũng đang rối rắm chưa chọn xong.
Hướng Ca ngồi trên thảm, ngơ ngác nhìn chiếc giường trải đầy quần áo.
Chu Hành Diễn đứng ở cửa phòng ngủ kinh ngạc nửa giây, nghiêng đầu: "Hóa ra em có nhiều quần áo thế à?"
Hướng Ca xoay đầu lại, không thèm ra vẻ như hồi sáng, vẻ mặt đau khổ nhìn anh: "Hành Hành... "
Chu Hành Diễn đi tới, biết rõ còn cố hỏi: "Làm sao, có chuyện gì không vui à?"
Hướng Ca thở dài: "Em nên mặc gì mới tốt nhỉ, không nên cầu kỳ cũng không được cứng nhắc, trang điểm cũng phải để ý nữa, Chu Hành Diễn, em lăn lộn trong giới thời trang nhiều năm như vậy, đây thật sự là lần đầu tiên phát sầu vì không biết phải mặc gì đấy, trước đó em quyến rũ anh trang phục với phong cách trang điểm cũng thuận buồm xuôi gió lắm."
Chu Hành Diễn nhìn bộ dáng phát sầu ngồi nghiêm túc lẩm bẩm của cô, cúi đầu cười khẽ: "Em quyến rũ anh khi nào?"
Hướng Ca trừng mắt liếc anh một cái, lại than thở: "Bác trai thích kiểu con gái như thế nào thế, thanh thuần dịu dàng hay là đoan trang thành thục?"
Chu Hành Diễn ngồi xổm xuống, khẽ nhướng mày, tầm mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào cô: "Em quan tâm ông ấy thích kiểu gì làm gì, anh thích kiểu gì mới quan trọng chứ."
Hướng Ca nhíu mày chống cằm, tầm mắt đảo qua giữa chiếc váy đen và quần ống rộng trên giường trên giường, thuận miệng hùa theo: "Ồ, thế anh thích kiểu thế nào?"
Chu Hành Diễn không trả lời.
Hướng Ca cũng không có tâm tư đi nghe đáp án của anh, toàn bộ sự chú ý của cô bây giờ đều đặt hết vào việc tối nay nên mặc gì, mãi tới khi một bàn tay to lớn trùm lên đỉnh đầu xoay mặt cô lại.
Chu Hành Diễn tới gần, bàn tay từ đỉnh đầu trượt xuống sau gáy, cúi người cắn nhẹ cánh môi của cô rồi lại tách ra, thấp giọng cười khẽ.
Hướng Ca chớp mắt, lại nhìn anh sáp tới ngậm lấy môi mình như đang ăn thạch trái cây, lẩm bẩm đáp lại: "Em mặc kiểu gì anh cũng thích."
- -----------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo" trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT