Hướng Ca từng cho rằng Chu Hành Diễn là thần tiên tái thế thanh tâm quả dục, thời điểm không kiềm chế được nhất chắc hẳn chỉ có nụ hôn dưới hàng hiên chung cư của Kiều Hân ngày đó.
Mãi đến giờ khắc này, cô mới sâu sắc cảm nhận được thế nào gọi là mất khống chế.
Hướng Ca dựa vào mặt đá cẩm thạch của bồn rửa mặt trong phòng tắm, câu được câu không nghĩ, phía dưới lót chiếc khăn tắm, sống lưng dựa vào mặt kính, bộ dáng ủ rũ.
Phòng tắm của nhà Chu Hành Diễn không có bồn tắm, anh đành lôi vòi hoa sen ra giúp cô rửa sạch, ngón tay thon dài men theo dòng nước ấm áp, đổi lại sự run rẩy khe khẽ của cô, chảy xuống khăn lông bên dưới.
Phòng tắm vốn ngăn cách hai khu khô-ướt giờ đã ngập đầy nước và bọt bong bóng, Chu Hành Diễn nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm, phần tóc mái ướt nhẹp rũ ở trước mắt.
Anh liếm môi giúp cô lau rửa sạch sẽ, bóp nhẹ miếng bông tắm tạo thành lớp bọt thật dày.
Dòng nước theo sườn mặt của anh trượt dài, đến nơi hàm dưới rồi rỏ xuống.
Đàn ông xong việc hình như cũng gợi cảm không kém.
Một tay Hướng Ca đang chống trên mặt bàn, đột nhiên đứng thẳng người dậy, hơi khom về phía trước, duỗi tay câu lấy cổ anh kéo lại gần, nhẹ liếm láp giọt nước nơi hàm dưới của anh.
Miếng bông tắm trong tay Chu Hành Diễn dừng ở giữa nơi đùi cô, anh rũ mắt: "Em còn muốn ngủ nữa không?"
Trên người cô đều là nước, dây vào chiếc áo phông cotton của anh khiến lớp vải sẫm màu ướt đẫm.
Hướng Ca nhẹ cắn lấy cằm anh, lấy miếng bông tắm từ trong tay anh qua, tựa xoa từ trên xuống dưới.
Xong mặt trước, cô xoay người sang chỗ khác, đối diện với mặt gương.
Cô gái trong kính eo thon chân dài, làn da trắng nõn mềm mại, điểm duy nhất không được hoàn mỹ, là ngực hình như có chút nhỏ.
Vành tai Hướng Ca đỏ ửng, hừ khẽ một tiếng, người nhẹ dịch qua bên cạnh tránh đi mặt gương, xoay lại muốn lấy vòi hoa sen từ trong tay anh: "Để em tự tắm..."
Chu Hành Diễn lười nói với cô, một tay vớt người lại đây, giơ vòi hoa sen lên trên tai cô, nhẹ rửa đi vùng thái dương đang bị dính bọt sữa tắm.
Hướng Ca cách một lớp vải dán vào lồng ngực anh, mặc cho anh rửa sạch rồi dùng chiếc khăn tắm lớn bọc mình lại như cuộn sushi.
Thậm chí cả tay cô cũng bị bọc lại ở trong không thò ra được.
Anh quấn rất chặt, ngón tay Hướng Ca ở bên trong mấp máy gãi gãi lấy khăn tắm: "Anh cho em thò tay ra với, được không?"
Chu Hành Diễn nới lỏng khăn tắm, chờ Hướng Ca thò được tay ra rồi lại bọc lại, đóng nắp bồn cầu lại đặt người ngồi lên trên, tay kia với lấy máy sấy.
Hướng Ca để chân trần dẫm lên mặt đất ướt đẫm, bên tai vang lên tiếng máy sấy rì rì, trước mặt là vạt áo thun đã thấm nước ướt nhẹp.
Dưới lớp vải kia cất giấu lớp cơ bắp cô vừa mới sờ qua, giờ phút này cả người anh đều là của cô, mùi hương của hai người cũng như hòa quyện lại với nhau.
Khóe môi Hướng Ca cong cong, đột nhiên như nhớ tới điều gì đó, "A" một tiếng, ngẩng đầu lên: "Hành Hành, lát nữa em phải uống thuốc đúng không?"
Chu Hành Diễn trầm mặc, xoa xoa mái tóc đã khô của cô gái trước mặt, tắt máy sấy, anh thấp giọng gọi tên cô: "Hướng Ca."
Hướng Ca chớp chớp mắt: "Vâng?"
Anh rũ mắt nhìn cô: "Sau này chúng ta không cần có con."
Hướng Ca sửng sốt, không kịp phản ứng lại: "Gì cơ ạ?"
Chu Hành Diễn bế cô lên đi ra khỏi phòng tắm, vào trong phòng ngủ, đặt người xuống nơi đuôi giường: "Anh không thích trẻ con, vậy nên chúng ta không cần phải có con."
Hướng Ca ngồi nơi mép giường, vui vẻ: "Bác sĩ Chu vừa mới được nếm trái ngọt mà đã suy xét sâu xa như vậy rồi sao?"
Chu Hành Diễn cúi xuống mổ nhẹ lên môi cô: "Anh đã sớm nghĩ rồi."
Hướng Ca nhướng mày, cánh tay chống xuống giường nhẹ ngả người về sau, kéo dài giọng: "À——"
Chu Hành Diễn không nói gì.
Cô ngửa đầu, không chịu buông tha anh mà hỏi: "Đã sớm là khi nào cơ?"
Chu Hành Diễn cúi đầu nhẹ cười một tiếng, khẽ chọc chọc cái trán trơn bóng c của cô: "Anh đi tắm đã, em thay đồ rồi ngủ trước đi."
Hướng Ca nhìn anh đi vào phòng tắm, đá đá chân: "Em ngủ không được mà."
Khăn tắm trên người cô thấm hơi nước đã hơi âm ẩm, quây kín trên người một hồi cũng không mấy thoải mái, lúc Chu Hành Diễn đã đi vào phòng tắm, cô tiện tay với lấy chiếc áo ngủ bên cạnh khoác lên người rồi chui vào ổ chăn.
Chờ tới khi Chu Hành Diễn tắm xong đi ra, đã nhìn thấy cô gái nào đó mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình, một người như chiếm gần hết cả giường, tay ôm một chiếc gối, chiếc còn lại gối dưới đầu, chiếc chăn bông đã bị đùn xuống dưới, đắp loạn xạ nơi eo.
Chu Hành Diễn cứng họng.
Là ai nói mình không ngủ được thế?
Anh kéo chăn lên phủ kín quá vai, xoay người lên giường, nhẹ nhàng kéo chiếc gối trong ngực cô ra.
Hướng Ca bất mãn cau mày, hai mắt vẫn nhắm nghiền, còn đầu ngón tay lạnh lẽo đã sờ soạng kéo tay của anh qua.
Chu Hành Diễn thở dài một tiếng, đặt gối xuống nơi đầu giường, nằm xuống rồi ôm cô vào trong ngực.
Cuối tháng chín, bầu không khí đã mát mẻ hơn đôi chút, Hướng Ca vô thức sáp lại gần nguồn nhiệt bên cạnh, cơ thể mềm mại dính chặt lấy, vùi đầu cọ cọ vào ngực anh.
Hướng Ca đã ngủ từ chiều tới tối, bởi ngủ đủ giấc nên sáng hôm sau thức dậy rất sớm.
Khi cô tỉnh dậy Chu Hành Diễn hẵng còn đang ngủ, Hướng Ca đờ người ra một lúc, lòng có chút tự hào nho nhỏ vì cuối cùng bản thân cũng dậy sớm hơn anh một lần.
Cô nhẹ nhàng nghịch cánh tay của người đàn ông đang đặt trên người mình trong chốc lát, nghĩ bụng hiếm khi bản thân mới dậy sớm một lần, có thể chuẩn bị bữa sáng cho anh.
Sau khi người đàn ông thức giấc đã ngửi thấy mùi bánh mì nướng thơm lừng bay trong không khí, vừa bước chân ra cửa đã nhìn thấy bạn gái mình đứng trong phòng bếp đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, nghe thấy tiếng bước chân đã quay sang nhìn anh cười dịu dàng: "Anh tỉnh rồi à?"
—— nghĩ kiểu gì cũng thấy khung cảnh ấm áp hài hòa vô cùng.
Hướng Ca nóng lòng muốn thử, rất nhẹ nhàng nhấc tay anh ra, xoay người ngồi dậy, tay chân rón rén chuẩn bị xuống giường.
Chỉ là người mới vừa ngồi dậy, đã bị cánh tay phía sau níu lấy eo ôm trở về.
Chu Hành Diễn kéo người vào lại trong ngực, giọng nói hơi khàn: "Em làm gì thế?"
Hướng Ca dựa vào ngực anh, hô hấp anh phả bên tai cô nóng rực, có chút ngưa ngứa khiến cô rụt cổ: "Anh tỉnh lúc nào đấy?"
Vừa nãy cô xem anh còn đang ngủ rõ ngon giấc.
Chu Hành Diễn ôm cô, giơ tay túm gọn mái tóc dài của cô vén qua một bên, trầm giọng: "Lúc em nghịch mi của anh."
Hướng Ca làm chuyện xấu bị bắt quả tang, ủ rũ mở miệng: "Thế mà anh còn giả vờ ngủ."
Anh thấp giọng "Ừ" một tiếng: "Để cho em nghịch thêm chốc nữa."
Hướng Ca chớp mắt, người xoay lại đối mặt với anh.
Mắt Chu Hành Diễn không mở lớn, hàng mi dài rậm thật khiến khối người ghen tỵ đỏ mắt khẽ rũ xuống, mí mắt hơi mỏng nhìn qua tựa như trong suốt.
Cô nhịn không được lại giơ tay sờ sờ mắt anh: "Hôm nay em chuẩn bị bữa sáng cho anh được không?"
Chu Hành Diễn chậm rãi mở mắt ra, đôi con ngươi đen láy.
Ánh mắt hai người chạm nhau, anh nhàn nhạt mở miệng: "Trả đũa anh à?"
Hướng Ca chưa kịp phản ứng lại: "Dạ?"
Chu Hành Diễn giơ tay, nhẹ gãi gãi cái gáy của cô: "Bởi vì hôm qua làm đau em, cho nên hôm nay em muốn trả đũa anh trong phòng bếp à?"
Hướng Ca: "..."
Cuối cùng bữa sáng vẫn là do Chu Hành Diễn đảm nhận, còn Hướng Ca đứng bên cạnh rất không cam lòng—— hâm sữa bò.
Sau khi ăn xong, Chu Hành Diễn đi làm, Hướng Ca vừa tiễn anh xong đúng lúc Hạ Duy gọi điện thoại tới.
Hai người đã lâu không gặp đang lên kế hoạch ngày nào đó đi ra ngoài ăn một bữa, mở video tám chuyện một hồi, nói từ đông sang tây Hướng Ca mới nhắc đến chuyện mấy tháng rồi không thấy bà dì nhà mình ghé thăm.
Cô vừa nói xong, Hạ Duy bên kia đã trợn to mắt nhìn.
Thấy cô nàng hơn nửa ngày vẫn im như thóc, Hướng Ca ngẩng đầu lên, bèn thấy Hạ Duy thò đầu sát lại gần: "Mua que thử thai về xem?"
"Nếu sau một ngày đã kiểm tra được thì để tớ mua." Hướng Ca bình tĩnh nói.
Hạ Duy "A" một tiếng: "Nói vậy là—— "
"—— hôm qua bọn tớ rốt cuộc cũng đã đạt đến sự hòa hợp tuyệt vời của tạo hóa." Hướng Ca nhoài người xuống sofa, nhịn không được cảm thán, "Không dễ dàng gì mà..."
Hạ Duy không nói gì, đột nhiên hỏi cô: "Thuốc Đông y trước kia cậu có uống không đấy?"
"Trước khi đi quay vẫn uống đều." Hướng Ca thành thật trả lời.
Hạ Duy nghe hiểu, "Đi quay phim xong không uống vì không có ai quản cậu đúng không." Cô nàng gật gật đầu, "Cần tớ đi nói với anh dzai bác sĩ của cậu ngày xưa cậu gọi ông ngoại của người ta là gì không? Mấy lão lang băm bịp bợm gì ấy nhỉ?"
"..."
Hướng Ca bĩu môi không nói gì, Hạ Duy bên kia cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm mà trực tiếp cúp máy.
Một giờ sau, chuông cửa vang lên, Hạ Duy xuất hiện trước cửa nhà Chu Hành Diễn.
Trong miệng Hướng Ca còn đang ngậm cánh gà ngâm ớt, người mặc đồ ngủ, để mặt mộc có chút ngạc nhiên nhìn cô nàng.
Hạ Duy hất cằm: "Thay đồ đi."
"Làm gì?" Hướng Ca nhai rồm rộp.
"Đi bệnh viện khám thử xem," Hạ Duy nhíu mày, tiếp tục nói, "Cậu thế này cũng đâu phải lần đầu tiên, lần này kéo dài lâu thế cứ đi khám lại xem sao."
Trái với dự đoán của cô nàng, lần này Hướng Ca không phản đối, chỉ trầm mặc trong chốc lát rồi ngoan ngoãn đi vào trong thay quần áo.
Hạ Duy lái xe tới, dưới yêu cầu mãnh liệt của Hướng Ca, hai người không tới bệnh viện Nhân Dân 2 mà đi bệnh viện khác, lúc tới nơi lấy số, nhìn thấy hàng người dài dằng dặc chờ thang máy, Hạ Duy dứt khoát kéo người đi lên thang cuốn.
Hai người lên lầu đi vào trong, Hướng Ca tùy ý ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy nơi cuối hành lang, một người đàn ông bị một người phụ nữ kéo vào trong lối thoát hiểm.
Người phụ nữ rất cao, một bên sườn mặt khẽ lướt thoáng qua, kéo lấy người đàn ông một thân tây trang thẳng thớm đẩy cửa đi vào trong cầu thang bộ.
Hướng Ca "Ơ" một tiếng, bước chân ngừng lại.
Hạ Duy nghiêng đầu nhìn cô: "Làm sao thế?"
Hướng Ca lắc đầu, mày hơi nhướng lên: "Không có việc gì, đi thôi."
Hai người đi đến trước cửa phòng khám, ngồi xuống hàng ghế chờ một lúc thì y tá gọi tên.
Hướng Ca ngẩng đầu, dù đổi sang khoa khác của bệnh viện khác, nhưng tình cờ bên cạnh phòng khám lại có một cái cửa sổ y hệt.
Hướng Ca cầm sổ khám bệnh đi qua, đẩy cửa ra.
Tay nắm cửa cũng giống nhau như đúc, chẳng có nhẽ tay nắm cửa của bệnh viện nào cũng dùng chung một kiểu thế này chăng?
Trong nháy mắt, cô thậm chí còn sinh ra ảo giác đẩy cửa ra là có thể thấy được Chu Hành Diễn ngồi ở trong kia.
Thu lại tầm mắt, Hướng Ca bước vào.
Cô gái ngồi phía sau bàn làm việc trong phòng khám tóc búi cao, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, ngũ quan tinh xảo, nhấc mắt lên nhìn qua.
Hướng Ca ngẩn người, ba giây sau mới "A" một tiếng.
Hóa ra hoa khôi trưởng đài phát thanh của trường ngày trước không nhất thiết phải trở thành MC hay người làm truyền thông, mà cô ấy cũng có thể làm bác sĩ phụ khoa.
- -----------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo" trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT