Editor: Chanh
Ngày thường Chu Hành Diễn vẫn luôn nói chuyện vô cùng lưu loát dứt khoát, từ lúc Hướng Ca biết anh đến giờ, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh dùng giọng điệu này để nói với người ta.
Âm điệu nhấn nhá rõ ràng, âm cuối còn cố ý đè thấp xuống, khiến lòng người ta chấn động.
Hệt như lăng trì.
Người đàn ông lại chậm rãi đặt cuốn sổ lên giá, người đi tới, ngồi xuống trước mặt cô.
Hướng Ca thậm chí còn bắt đầu hoài nghi có phải anh cố ý không.
Vẻ mặt Chu Hành Diễn lại không có gì thay đổi, bình tĩnh lãnh đạm nhìn cô: "Đưa tay ra."
Hướng Ca nhìn anh đang híp híp đôi mắt, không biết sao ngắm bộ dáng lạnh nhạt này, lòng cô đột nhiên sinh ra chút ấu trĩ muốn phản nghịch.
Người cô không nhúc nhích, dựa vào ghế: "Tay con gái chỉ có bạn trai mới được chạm vào thôi."
Chu Hành Diễn ngước mắt.
Khoảng một tháng trước, lúc cô gái này tới khám chân cũng dùng lời kịch này.
Chẳng qua ngữ điệu và vẻ mặt lại không giống nhau, đuôi lông mày hơi nhướng lên nhìn anh, vành tai ửng đỏ, hệt như có chút thẹn quá hóa giận.
Khóe môi Chu Hành Diễn cong cong: "Tôi là bác sĩ, bạn trai tương lai của cô sẽ hiểu."
Trong lòng Hướng Ca như có ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy, những lời bình tĩnh này của anh không hiểu sao lại thổi bùng ngọn lửa kia lên.
Cô phồng má, tức giận trợn tròn mắt: "Tương lai tôi cũng không tìm bạn trai, đàn ông có thể coi như cơm bữa sao?"
Chu Hành Diễn có chút kinh ngạc nhướng mày.
Hướng Ca thở dài một hơi, lại bĩu môi, vai gục xuống, nhỏ giọng nói câu xin lỗi, rồi ngoan ngoãn vươn tay ra.
Chu Hành Diễn vươn tay, cầm lấy cổ tay cô đặt lên gối bắt mạch trước mặt, ba ngón tay đặt lên cổ tay trắng nõn thon thả, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng tạo thành một vòng cung đẹp mắt.
Hướng Ca chớp chớp đôi mắt, cảm giác tuyệt vọng cùng quẫn bách ban nãy giống như bớt dữ dội hơn.
Cô cụp mắt nhìn đầu ngón tay anh đặt trên cổ tay mình, sau đó lại nhìn gương mặt đang hơi cúi thấp xuống kia, đột nhiên cất lời: "Bác sĩ Chu, anh có thể xem con tôi được mấy tháng rồi không?"
Chu Hành Diễn không thèm ngẩng đầu: "Vấn đề này cô hỏi bây giờ có chút sớm."
Hướng Ca ngạc nhiên, người này bắt mạch thật à.
Anh rốt cuộc là bác sĩ gì thế?
Thấy cô không hỏi tiếp, đến lượt Chu Hành Diễn thấp giọng mở miệng: "Rối loạn kinh nguyệt?"
"..."
Bà con làng nước vào đây mà xem, người này có phải biết rõ mà còn cố hỏi không?
Vấn đề này Hướng Ca không quá muốn trả lời, cô không nói chuyện, coi như cam chịu.
Chu Hành Diễn ngẩng đầu nhìn cô: "Mấy ngày trước chu kỳ thường rất đau?"
"..."
Hướng Ca mặt vô cảm nhìn anh, nửa ngày mới chịu gật gật đầu.
Vẻ mặt Chu Hành Diễn cũng vô cùng bình đạm: "Chu kỳ cũng dài ngắn thất thường?"
"..."
Anh con mẹ nó hỏi mãi thế!!
Hướng Ca đỏ hết cả mặt, nhìn chằm chằm anh một hồi rồi rút tay ra.
Khuôn mặt đạo đức giả vốn bình thản từ đầu đến cuối của cô gái, hôm nay rốt cuộc cũng lộ ra vết nứt, đôi mắt đen láy lấp lánh, vừa thẹn vừa giận trừng lớn nhìn anh.
Dễ thương vô cùng.
Chu Hành Diễn mím môi một hồi, nhịn không được mà cười khẽ.
Hướng Ca: "..."
Thật sự rất muốn đánh chết anh!
Bác sĩ Chu cười một tiếng rồi nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Cô không cần ngại, tôi là bác sĩ."
Hướng Ca không thèm trả lời anh, ánh mắt đã bắt đầu ngắm tới chiếc gối kê tay bắt mạch trên bàn, lòng nghĩ xem nếu bây giờ choảng thứ đồ này vào đầu anh thì mình phải bồi thường bao nhiêu tiền thuốc men.*
Nếu mà ngốc luôn thì cùng lắm cô phụ trách chăm anh cả đời.
Cô tự bổ não một chút hình ảnh Chu Hành Diễn mặc bộ đồ ngủ màu trắng ngồi xe lăn, gương mặt tuấn tú si ngốc ở nơi cửa nhà, thấy cô đi làm về liền cười ngốc nghếch, cảm thấy vô cùng hả giận.
Đột nhiên muốn cười.
*Mình tìm thử các loại gối kê tay bắt mạch thì bên cạnh loại mềm còn có cả loại được làm từ gỗ, đá,..., nên trong trường hợp này, mình nghĩ gối được đặt trên bàn là gối loại thứ hai đấy ạ =))Cô bên này đang vui vui vẻ vẻ nghĩ, người đàn ông bên kia đã lại lên tiếng: "Mở miệng ra."
"..."
Vẻ mặt Hướng Ca ngơ ngác.
"Mở."
Cô trừng mắt nhìn anh một hồi, rồi sau đó do do dự dự ngửa đầu lên, mở miệng ra.
"Lè lưỡi."
"..."
Hướng Ca thấy chết không sờn nhắm hai mắt lại, thong thả vươn đầu lưỡi ra.
Đợi một hồi lâu, cũng không nghe thấy âm thanh nào vang lên.
Cô vừa mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy Chu Hành Diễn bỗng rũ mi, trái cổ cũng khẽ lăn.
Người đàn ông cúi đầu, giọng nói hơi khàn: "Thân thể của cô nhiễm khí hàn nặng, thể hàn cung hàn, thận khí suy yếu, sau này không được thức đêm, nhớ ngủ trước 12 giờ, đồ lạnh cũng không thể ăn, hải sản đồ tươi sống bia trà sữa kem cùng các loại đồ ăn nhanh phải kiêng hết, sữa chua hay sữa bò nước trái cây muốn uống đều phải lấy ra khỏi tủ lạnh để tới khi về nhiệt độ bình thường mới được uống."
Hướng Ca nghe, vờ vịt gật đầu một hồi mới hỏi: "Bác sĩ Chu là trung y sao?"
"Ngành học chính của tôi là Y khoa lâm sàng, nhưng ông ngoại là trung y nên trong lĩnh vực này cũng có tiếp xúc qua." Chu Hành Diễn đứng dậy, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, vừa định cúi đầu xuống, "À đúng rồi, còn về vấn đề dậy thì của cô——"
Lời anh còn chưa dứt, cả người Hướng Ca đã cứng đờ, trực tiếp nhảy dựng lên, âm lượng hơi đề cao cắt ngang: "Tôi dậy thì không có vấn đề."
Cô chớp chớp mắt, lại hạ giọng xuống, "Không có vấn đề gì lớn."
Chu Hành Diễn nhìn cô, không nói gì.
Tầm mắt sạch sẽ không mang theo bất kỳ ý đồ nào khác quét một vòng từ trên xuống dưới, dừng một chút nơi mép cổ áo, cuối cùng lại dời lên đôi mắt kia. Anh khẽ cong môi, nhẹ giọng nói, "À, vậy thì không có vấn đề gì đi."
"..."
- -
"Anh ấy là đang trả lời cho có lệ đi?"
"Hay là nói kháy?"
"Tớ cứ cảm giác trong ánh mắt với lời nói có chút thương hại."
"À thêm cả đồng tình nữa."
"Thế thì cậu cũng giỏi đấy, còn có thể nhìn ra được nhiều cảm xúc thế, tớ từ ánh mắt và giọng nói của anh dzai bác sĩ kia chỉ có thể đọc được bốn chữ——" Hạ Duy hơi ngừng lại, quay đầu nhìn Hướng Ca.
Cô gái ngồi nơi sofa bên cạnh mặt không cảm xúc nhìn sang.
Đợi mười lăm giây, Hướng Ca nhụt chí: "Sao cậu không hỏi tớ là bốn chữ nào?"
"À, bốn chữ nào thế?"
"Tôi rất lạnh nhạt."
Hướng Ca nhướng mày: "Cậu cho là dù có đối mặt với một người đẹp như hoa giống tớ mà anh ấy vẫn không có xíu xiu động lòng sao?"
Hạ Duy vô cùng đồng tình nhìn cô một cái: "Đừng có một hai dùng mấy câu nghi vấn kia để bóc trần sự thật thế."
Cô gái không nói tiếp, dùng ánh mắt biểu đạt ý tứ rằng cô không phục.
Như là để chứng minh, cô nhét quả nho vào trong miệng, rút tờ giấy lau tay rồi sau đó lấy điện thoại dưới mông ra, mở màn hình.
Bây giờ là mười giờ rưỡi tối, Hướng Ca gửi tin nhắn qua cho Chu Hành Diễn——.
[ Bác sĩ Chu, ngủ rồi sao?]
Nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút, cô còn bỏ thêm một icon đáng yêu phía sau rồi bấm gửi.
Ba phút sau, điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn mới.
Hạ Duy cũng thò đầu tới hóng chuyện.
[Chu Hành Diễn: Ừ.]
"..."
Người anh em à, một chút mặt mũi cũng không cho người ta sao?
Vẻ mặt Hướng Ca vô cùng đau lòng.
Hạ Duy: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Lúc đọc được tin nhắn Hướng Ca gửi đến, Chu Hành Diễn đang xem phim dở.
Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng chói mắt từ màn hình lớn cùng điện thoại đặt trên bàn trà truyền tới, anh với tay cầm lên nhìn qua nội dung, không chút suy nghĩ trả lời.
Trả lời xong, bộ phim này xác định là không thể tiếp tục xem được nữa.
Chu Hành Diễn mặt không cảm xúc xem tiếp năm phút, đột nhiên đứng lên khỏi sofa đi vào phòng bếp, đi được một nửa lại quay lại, khom lưng cầm điện thoại từ trên bàn trà lên, rồi lại vào bếp rót nước.
Bưng nước trở lại sofa, anh lại xem tiếp tục xem phim thêm năm phút nữa, rồi lại đứng lên.
Chu Hành Diễn rũ mắt nhìn cốc nước đầy tràn trên bàn trà, lòng có chút bực bội.
Đã mười lăm phút.
Đang nghĩ ngợi hồi lâu, điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh mở màn hình nhìn dòng tin nhắn vỏn vẹn năm chữ được gửi từ số điện thoại chưa lưu tên kia:
[À, thế ngủ ngon nhé.]
Chu Hành Diễn khó chịu híp híp mắt.
...
Hạ Duy ngây ngốc ở nhà Hướng Ca tới mười một giờ tối, trời đã khuya, cô nàng cũng lười về, cũng may ngày mai cuối tuần không phải đi làm, nên trực tiếp ngủ lại ổ của Hướng Ca.
Hướng Ca đưa cho cô nàng bộ đồ ngủ, để người đi tắm rửa trước, còn mình thì ngồi xếp bằng nơi cuối giường, mở laptop xem ảnh bên gửi qua.
Rất nhiều ảnh đẹp, vị Tổng biên tập nhiều chuyện kia cũng vừa lòng, thái độ với Hướng Ca thân thiết nhu hòa hơn không ít, thậm chí còn hỏi ý kiến cô chọn ra vài bức ưng ý.
Hướng Ca tải tệp xuống, mở từng bức ra xem, coi hết một vòng mới cảm thấy tấm nào tấm nấy mình đều đẹp như tiên nữ hạ phàm, cứ một hai phải chọn tấm đẹp nhất thế này thì làm khó người ta quá.
Hướng Ca tùy tiện gửi vài bức, báo cáo kết quả công tác cho có lệ, vừa mới gửi xong, màn hình điện thoại lại sáng.
[Chu Hành Diễn: Nhà cô ở Ngự cảnh viên à?]
Hướng Ca chớp chớp mắt, nhớ tới lần trước Lương Thịnh Tây có đưa mình về nhà, hẳn là nói cho anh biết.
đam mỹ hàiCô nhìn thời gian một lúc, nghiêng đầu, trả lời lại.
Đúng lúc Hạ Duy từ phòng tắm đi ra, trên người mặc áo ngủ, còn đang lau tóc.
Hướng Ca ngồi trên giường bấm điện thoại, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu xa nhìn cô nàng: "Hạ Hạ, cậu có yêu tớ không?"
Hạ Duy nhanh chóng cảnh giác: "Cậu muốn làm gì?"
"Tớ đặt phòng khách sạn bên ngoài cho cậu nhớ, bạn yêu chịu khó ra ngoài ngủ một đêm đi, dưới nhà tớ có một khách sạn bốn sao cao cấp xa hoa lắm lắm." Cô dừng một chút, "Đêm nay khả năng tớ có chút vội."
Hạ Duy: "??? Cậu vội cái gì?"
"Mối tình đầu đó."
"Anh dzai bác sĩ kia á?"
Hàng mi đẹp của Hướng Ca rũ xuống, có chút ưu thương mở miệng: "Vừa nãy anh ấy mới hỏi có phải nhà tớ ở Ngự cảnh viên không, này là giữa đêm giữa hôm muốn tấn công tớ đúng không? Sớm biết thế này người ta đã mua bộ nội y mới rồi."
Hạ Duy cười lạnh một tiếng: "Mua một bộ bó sát nâng ngực dễ vận động thì hiệu quả hơn đấy."
Hướng Ca với lấy chiếc gối bên cạnh ném qua.
Hạ Duy giơ tay đón lấy ôm vào trong ngực, Hướng Ca híp híp mắt nhìn cô nàng, còn muốn nói thêm gì đó, điện thoại đã lại vang lên.
Cô rũ mắt đọc.
[ Chu Hành Diễn: Hộp cơm ở chỗ tôi, ngày mai tan tầm đúng lúc cần xử lý chút chuyện bên kia, để tôi tiện tay đưa qua cho cô.]
"..."
À thế à.
Mất hết cả hứng.