Editor: Chanh
Hướng Ca thật đúng là đã học làm món cơm cuộn rong biển từ Cung Mạt.
Chỉ là do cô cuộn quá xấu, trứng bị nát, dưa chuột thì cắt thành hình kỳ dị, cuộn cơm dày mỏng khác nhau, cho nên đã vinh quang cống hiến tất cả cho thùng rác.
So với người cầm xẻng xào ra món trứng đến bản thân cũng chê năm đó cũng coi như là tiến bộ không nhỏ, Hướng Ca vẫn rất vừa lòng với biểu hiện của chính mình.
Mặc dù cuối cùng vẫn là mang đến cuộn cơm Cung Mạt cuộn, chẳng qua Hướng Ca tự mình trang trí hộp cơm, trình bày tinh xảo, bốn bỏ năm lên một chút, câu "Đương nhiên" này hình như cũng không có vấn đề gì.
Hướng Ca ngậm đũa trong miệng, chống cằm suy nghĩ.
Chu Hành Diễn liếc cô một cái, sau lại nhìn chiếc đũa trong miệng cô, phản ứng đầu tiên là muốn rút nó ra.
Nâng đầu ngón tay lên, anh kìm lại.
Hướng Ca cắn đầu đũa, hai chiếc đũa tre sẫm màu lắc lư lên xuống, trông như sắp rơi đến nơi.
Đột nhiên Chu Hành Diễn gọi cô: "Hướng Ca.".
Truyện Cổ ĐạiCô còn đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ suy nghĩ lung tung, nghe thấy anh gọi, tầm mắt nghiêng qua, theo bản năng "Hả?" một tiếng.
Chiếc đũa tuột khỏi miệng cô rơi xuống nền đá cẩm thạch, phát ra âm thanh thanh thúy rất nhỏ.
Hướng Ca ngẩn người, cúi đầu nhìn thi thể chiếc đũa của cô, thương tiếc hai giây, thở dài, cúi xuống nhặt lên.
Cũng bỏ lỡ khóe miệng bất chợt cong lên của Chu Hành Diễn.
Cô gái cầm đũa nhét vào mép túi vải của hộp cơm, nhìn anh: "Làm sao vậy?"
Chu Hành Diễn: "Không có gì, tôi quên rồi."
"..."
Anh đền đũa cho tôi!
Hướng Ca chán nản nhìn anh: "Tôi ăn chưa no."
Chu Hành Diễn gật gật đầu, giả ngu: "Vậy cô ăn tiếp đi, tôi no rồi."
Hướng Ca không nói gì, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào anh.
Đột nhiên Chu Hành Diễn phát hiện, cô nương này hôm nay hình như không đánh phấn mắt, nhìn kỹ một chút, hình như có chút nâu nhàn nhạt lấp lánh.
Đường eyeliner được kẻ rất ngắn, đuôi được hất cao hơn một chút so với hai lần trước.
Chu Hành Diễn xem thế là đủ rồi.
Hướng Ca cũng bất động nửa ngày, cứ như vậy đối diện với anh, bỗng nhiên cô vươn lưỡi, khẽ liếm bờ môi dưới.
Cả người cúi về phía trước một chút, cánh tay đẩy hộp cơm lên trước từng chút, từng chút một: "Cho tôi mượn đũa của anh đi?"
Động tác Chu Hành Diễn hơi khựng lại, đặt đũa lên hộp cơm, cả người ngả về sau.
Chưa kịp nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trần la hét ầm ĩ, xen lẫn với giọng nữ đang nhẹ nhàng can ngăn, từ xa tới gần, càng lúc càng rõ ràng.
Chu Hành Diễn phản ứng rất nhanh, người lập tức đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
Hướng Ca hoảng sợ, cũng đứng dậy theo.
Người đàn ông đã đi được hai bước đột nhiên quay lại, đôi mắt trầm hẳn: "Ngồi xuống."
Hướng Ca sửng sốt, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Chu Hành Diễn mím môi nhìn cô, hạ giọng, "Cô ngồi đây chờ tôi, đừng ra ngoài."
Tiếng chửi bới bên ngoài càng lúc càng gần, thanh âm trầm đục của thứ gì đó bị đập xuống đất, tiếng thủy tinh vỡ tan cùng tiếng thét chói tai của phụ nữ.
Hướng Ca cũng hiểu được đại khái là người nhà bệnh nhân làm loạn, nhanh chóng gật gật đầu.
Chu Hành Diễn xoay người mở cửa đi ra ngoài, Hướng Ca trực tiếp lấy điện thoại chuẩn bị gọi cảnh sát, đứng dán mắt nơi tấm kính trên cửa nhìn bên ngoài.
Có bốn người đàn ông đứng ngoài kia, tất cả đồ đạc ở quầy y tá đều bị ném xuống đất, trên mặt đất còn có một cô y tá đang được vài người khác đỡ dậy, cánh tay chảy rất nhiều máu.
Người đi đầu cầm một cái ống thép trên tay, đang gõ gõ vào bục bàn y tá thì nhìn thấy Chu Hành Diễn bước thẳng qua. Cây gậy trên tay đập xuống đất phát ra âm thanh chói tai, hung tợn hét lên: "Mày là bác sĩ đúng không? Gọi viện trưởng ra đây!"
Các đốt ngón tay cầm điện thoại của Hướng Ca có chút trắng bệch, cô quay lưng dựa người vào tường gọi điện thoại, có thanh âm Chu Hành Diễn đang nói chuyện, cũng có tiếng la hét ầm ĩ, Hướng Ca lấy tay che một bên tai, nhanh chóng báo địa điểm cùng số tầng cho cảnh sát.
Kết quả vừa mới nói xong, điện thoại còn chưa kịp cúp, tiếng gầm của người đàn ông bên ngoài đột nhiên lớn hơn, trong âm thanh hỗn tạp, cô nghe thấy Chu Hành Diễn gọi tên mình.
Hướng Ca vô thức quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy ống thép trong tay người đàn ông vung cao lên, đầu kim loại lạnh lẽo lóe lên dưới ánh đèn nơi hành lang bệnh viện, vừa nhanh lại tàn nhẫn đập vào tấm kính ——
Hướng Ca phản ứng lại trong nháy mắt, cả người ngã về sau, điện thoại vứt sang một bên, hai tay giơ lên bảo vệ mặt.
Xương hông đập mạnh xuống nền đá cẩm thạch lạnh lẽo phát ra một tiếng trầm vang, xung quanh cô là tiếng thủy tinh bị đập vỡ nát rơi xuống đất.
Hướng Ca nhắm mắt lại, người không nhúc nhích, trên cánh tay truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn, nhưng cô lại không dám dời đi, sợ mảnh vỡ thủy tinh chưa rơi xuống hết tổn thương đến mặt.
Bên tai đều là tiếng phụ nữ thét chói tai, người đàn ông rít gào chửi rủa cùng tiếng bước chân lộn xộn. Cô vẫn luôn duy trì động tác này đại khái tầm sáu bảy giây, đột nhiên một đôi bàn tay lạnh lẽo chạm lên cổ tay của cô.
Hướng Ca ngẩng đầu, mở mắt ra.
Chu Hành Diễn ngồi xổm bên cạnh cô, quần áo xộc xệch.
Hướng Ca nhìn anh từ trên xuống dưới một vòng, xác định người không bị thương, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cánh tay đau đớn khiến cô nhăn mũi, hất hai mảnh thủy tinh dính trên áo xuống, lật tay ra, phía trên có hai vết xước thoạt nhìn không nông, đang chảy máu.
Môi mỏng Chu Hành Diễn mím chặt, giọng nói có điểm nghèn nghẹn: "Đứng lên được không?"
Hướng Ca ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt hơi ướt: "Mông đau..."
Chu Hành Diễn không nói gì, một tay vòng qua đầu gối cô, cẩn thận không chạm vào cánh tay bị thương, ôm ngang người rời khỏi văn phòng.
Bảo vệ của bệnh viện vội vàng chạy tới, tạm thời khống chế được vài người, Chu Hành Diễn gật đầu với một bác sĩ khác bên cạnh, rồi lập tức đi thẳng qua hành lang tới đầu cầu thang, bước lên lầu.
Một tay Hướng Ca quàng qua cổ anh, ánh mắt nhìn chằm chằm làn da cổ trắng ngần trước mắt, lại dời lên quai hàm đang căng cứng, rồi trượt đến hầu kết của người đàn ông, cảm giác đau đớn trên tay có vẻ thuyên giảm không ít.
Ánh mắt của cô quá mức không kiêng nể gì, Chu Hành Diễn một bên bước nhanh chân đi lên lầu, một bên rũ mắt xuống nhìn cô, thanh âm lành lạnh: "Nhìn xong chưa?"
Giọng nói và ánh mắt người đàn ông có chút làm người ta sợ hãi, Hướng Ca ngoan ngoãn thu tầm mắt lại.
Đến nơi, Chu Hành Diễn ôm cô quẹo vào phòng trực ban, bên trong có một người đàn ông đang ngồi bên bàn hí húi viết gì đó.
Nghe thấy có tiếng bước chân, anh ta thản nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Hành Diễn đang ôm một cô gái đi vào, anh ta đờ đẫn ba giây, ánh mắt rơi vào cánh tay chảy máu kia của Hướng Ca, lập tức phản ứng lại, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Chu Hành Diễn đặt người xuống một chiếc giường bệnh đơn, bác sĩ đúng lúc đi vào với một khay dụng cụ trên tay: "Bị vật gì cứa vào thế?"
Chu Hành Diễn kéo ghế đến bên cạnh, ngồi xuống: "Thủy tinh."
Người đàn ông gật gật đầu, khom lưng, vừa định đưa tay ra, anh ta đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn người bên cạnh, nhướng mày: "Cậu làm nhé?"
"..."
"Luyến tiếc à?"
Chu Hành Diễn muốn đá cho anh ta một phát: "Nhanh cái tay lên."
Người đàn ông nhún nhún vai, kéo cánh tay Hướng Ca qua, lại lấy một chiếc nhíp nhỏ đã được khử trùng trong khay, gắp vài mảnh thủy tinh nhỏ dính trong miệng vết thương ra.
Một vài mảnh cắm khá sâu, đầu nhíp đi vào dính đầy máu tươi, Hướng Ca đau đến rụt cả người về sau.
Từng mảnh thủy tinh thật nhỏ đều bị gắp ra ngoài, trên khay đều là băng gạc thấm máu và bông khử trùng, sau khi băng bó xong xuôi, khóe mắt Hướng Ca đã đỏ hoe, nhưng từ đầu đến cuối lại không kêu rên một tiếng nào.
Chu Hành Diễn ngồi bên cạnh nhìn, hàm dưới căng chặt.
Người đàn ông nhìn anh, lại nhìn cô gái ngồi cạnh giường, tay bưng khay đồ, vô cùng thức thời đi ra ngoài.
Chờ đến lúc cơn đau của Hướng Ca qua đi, Chu Hành Diễn cũng không nói gì, trong lúc nhất thời căn phòng yên tĩnh vô cùng.
Cô gái hơi nâng cánh tay lên, đau đến rụt đầu rụt vai, ngũ quan vô cùng đáng thương mà nhăn nhúm lại, hốc mắt ẩm ướt.
Hướng Ca cảm thấy bản thân giả tạo vô cùng.
Cũng chỉ là bị thủy tinh cứa vào da, sao lại vì anh ở đây mà tỏ ra bản thân giống như bị trọng thương không bằng?
Nghĩ như thế, cô liền ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh một cái.
Vừa vặn Chu Hành Diễn cũng đang nhìn cô.
Cô ngồi trên giường, hơi thấp hơn anh một chút, phải ngẩng đầu lên mới nhìn được.
Ánh mắt Chu Hành Diễn bình tĩnh, đáy mắt thâm thúy tựa như có tia thâm tình, khóe môi hơi mím chặt, một lúc lâu sau mới trầm giọng gọi cô: "Hướng Ca."
Thanh âm trầm thấp, có chút khàn, bớt đi vài phần lạnh lùng, lãnh đạm thường ngày.
Hướng Ca nghe anh gọi tên mình, người ngẩn ra, sau đó chợt bật cười.
"Tôi ở đây." Cô nghiêng đầu, người hơi chúi về trước, nhìn thẳng vào anh, "Bác sĩ Chu muốn nói cái gì?"
Chu Hành Diễn không nói, chỉ mím môi nhìn cô.
Hướng Ca cong mắt: "Bác sĩ Chu không nói sao? Thế để tôi nói nhé."
Cô trực tiếp đứng lên, đi về trước hai bước tới trước mặt anh, đến gần, người cúi thấp xuống, môi kề sát vào tai anh, hô hấp nóng ấm chợt phả vào da thịt.
Môi mỏng khẽ nhúc nhích, cô vừa muốn mở miệng ——
Cửa đột nhiên mở ra, bác sĩ vừa nãy mới xử lý vết thương cho Hướng Ca đi vào, vừa ngẩng đầu vừa gọi một tiếng: "A Diễn, tôi đem ——"
Nói được một nửa, anh ta dừng lại.
Trong phòng trực, Chu Hành Diễn ngồi trên ghế của anh ta, cô gái mà anh vừa nghiêm mặt ôm tới đang cúi thấp người, đầu kề sát vào nhau, không biết đang làm gì.
Hai người nghe được âm thanh, đều quay đầu nhìn sang.
Anh ta mặt không cảm xúc nói một câu xin lỗi, rồi nhanh chóng lùi về sau hai bước, một lần nữa đóng cửa lại.
*Tác giả có lời muốn nói.Nội tâm bác sĩ Chu bị cắt ngang giữa chừng: Cậu con mẹ nó —— [Giơ dao]