Hôm nay, Từ Giang đang mở họp đột nhiên trợ lý đi vào đưa điện thoại cho Từ Giang nghe làm Từ Giang lâm vào khủng hoảng.
Tiếng của Tả Đường rất yếu: “Từ Giang, anh nhất định phải giúp em chăm sóc tốt cho Tiểu Dục và mẹ.”
Sau đó Từ Giang chỉ nghe thấy một loạt âm thanh ồn ào còn có tiếng súng.
Sau khi Từ Giang sắp xếp xong công việc, lập tức gọi điện cho bạn.
Nhận được tin tức là một đám phần tử khủng bố đánh bất ngờ vào bệnh viện của Tả Đường, bộ đội Trung Quốc đang đi giải cứu trước.
Từ Giang ngốc luôn. Cứu trợ chữa bệnh không phải ở khu vực an toàn hay sao?
Càng không xong chính là, lúc ấy Tả Đường bị người ta ép vào.
Phía chính phủ căn bản là không có tên cô.
Nói cách khác bộ đội hoà bình rất có khả năng không tìm thấy cô.
Từ Giang phản ánh tình huống của Tả Đường với quân đội, quân đội tức giận đến chụp cái bàn: “Quả thực chính là làm càn!”
Lập tức chia sẻ tin tức của Tả Đường cho bộ đội gần nhất.
Từ Giang không chờ được, anh muốn đi tìm cô, nhìn cô cũng không có việc gì. Lại bị quân đội ngăn cản, giờ phút này anh chỉ có thể tin tưởng Tổ quốc.
Nhận được tin tức của Tả Đường đã là nửa tháng sau.
Từ Giang đi đến sân bay, nhìn thấy mấy người quân nhân đi đến phía anh, trong tay ôm một cái hộp.
Từ Giang muốn chạy đi, muốn gào lớn tiếng, để họ đừng đến đây, lại không đi nổi, không gào được.
“Từ Giang tiên sinh, chúng tôi tìm thấy Tả Đường nữ sĩ ở một nhà dân bỏ hoang, cô ấy rất dũng cảm, lúc chúng tôi đến cô ấy còn sống, cô ấy cứu hai đứa nhỏ, nhưng mà bởi vì bị thương quá nặng, không thể kiên trì, cô ấy bảo chúng tôi nói với anh, cô ấy không hận anh, cảm ơn anh, cô ấy từng yêu.”
Từ Giang không dám nhận cái hộp kia, ảnh chụp trên mặt vẫn là Từ Giang cung cấp cho quân đội, biểu tình nghiêm túc của Tả Đường còn bị Từ Giang chế giễu rất lâu.
Từ Giang không biết chính mình trở về như thế nào.
Khi anh mang Tả Đường về, mẹ Tả Đường ngất đi ngay lập tức.
Tả Dục không tin, hung hăng đánh Từ Giang một quyền, chạy ra ngoài.
Từ Giang đặt hũ tro cốt ở bên cạnh ảnh chụp của cha Tả Đường, bi thống đến mức nói không nên lời.
Nhưng mà cuộc sống vẫn phải tiếp tục, anh không thể ngã xuống.
Lo xong hậu sự của Tả Đường, Từ Giang dùng rất nhiều quan hệ lấy danh nghĩa nhận nuôi Tả Dục cho vào hộ khẩu, làm học tịch.
Từ Giang không có trách tội cha mẹ, chỉ là quan hệ phai nhạt rất nhiều.
Lúc cha mẹ Từ Giang nhìn thấy Tả Dục sắc mặt rất kém, nghe thấy Từ Giang muốn nhận nuôi cậu càng tức giận, mẹ tức giận đến mức không nói lời nào nước mắt chảy ròng, cha tức giận đến mức xoay quanh, mắng Từ Giang không hiểu lòng cha mẹ.
Cho đến khi nhìn thấy xét nghiệm DNA của Tả Dục và Từ Giang, cha mẹ Từ Giang mới ngậm miệng không nói.
Từ Giang ngồi ở trong một góc cúi đầu nói.
“Cha mẹ, Tả Đường vì sao lại chết, trong lòng hai người còn rõ hơn con, là hai người đẩy cô ấy đến nơi đó. Hôm nay, con cũng không phải đến hỏi tội, con muốn mang theo Tả Dục ra nước ngoài sống một đoạn thời gian.”
Từ Giang mới 30 tuổi tóc đã trắng hơn phân nửa.
Mẹ Từ Giang muốn nói cái gì lại bị cha ngăn cản.
“Con đi đi.”
Mẹ Tả Đường vừa mới trải qua chuyện mất chồng, hiện tại con gái cũng mệnh tang tha hương*, trực tiếp ngã bệnh, không đến một tháng cũng buông tay nhân gian.
(*: Chết ở nơi xứ người.)
Tả Dục chỉ có thể dựa vào trên người Từ Giang: “Cha, người sẽ rời khỏi con sao?”
Từ Giang ôm Tả Dục gắt gao: “Sẽ không, Tiểu Dục, cha mang con đến một nơi không có bi thương.”
“Có nơi như vậy sao?”
“Cha sẽ cho con trải qua thật vui vẻ, chúng ta đổi một nơi sinh sống một lần nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT