Kể từ khi Lâm Lạc vào Học viện Mỹ thuật Quốc gia học, Tỉnh Ngộ đã chăm chỉ đến đây hơn rất nhiều.

Đi thẳng đến phòng làm việc của trưởng khoa, Tỉnh Ngộ gõ cửa.

Lâm Lạc lập tức tới mở cửa cho Tỉnh Ngộ, vừa nhìn thấy anh, trên mặt cậu liền nở một nụ cười.

“Anh đến rồi.”

Tỉnh Ngộ đã mấy ngày không gặp cậu nên giờ vừa nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cậu bé, anh cũng không thể nhịn được mà mỉm cười:

“Ừ, anh đến rồi.”

Anh đưa tay sờ sờ tóc của Lâm Lạc, vô cùng trìu mến hỏi: "Tình hình sao rồi?"

Lâm Lạc bước sang một bên để Tỉnh Ngộ nhìn vào trong.

Trưởng khoa, Cảnh Vân và bạn cùng phòng của Lâm Lạc đều ở đó.

“Em đã tìm rất nhiều người làm chứng cho em, chỉ đợi mỗi anh thôi.” Lâm Lạc cười.

“Tố Quân không đến sao?” Tỉnh Ngộ hỏi.

"Không," Lâm Lạc đáp, "cô ta nói đang bận ôn tập, không rảnh."

Tỉnh Ngộ hơi nhíu mày.

“Bức tranh em bảo anh mang theo đâu?” Lâm Lạc nói.

“Đây.” Tỉnh Ngộ cầm bức tranh vẫn còn để nguyên trong khung treo tường, đưa cho cậu xem.

Đây chính xác là bức tranh con báo do Lâm Lạc vẽ tại Công ty của Tỉnh Ngộ.

Cũng là ý tưởng đầu tiên của Lâm Lạc.

Vì Tỉnh Ngộ nói cậu giống một con mèo nên khi lần thứ hai vẽ lại bức tranh, Lâm Lạc đã thêm cả mèo vào đó.

Con báo là Tỉnh Ngộ, và con mèo đen là cậu.

Hai người không coi ai ra gì mà trò chuyện khiến trong lòng trưởng khoa chợt có dự cảm xấu.

Mối quan hệ giữa hai người này dường như thân thiết hơn cả tin đồn.

“Tỉnh tổng!” Trưởng khoa cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người, tiến lên nhiệt tình chào hỏi Tỉnh Ngộ, còn bắt tay anh, “Xin chào, đã lâu không gặp, Tỉnh tổng dạo này có khỏe không?”

“Tốt lắm.” Tỉnh Ngộ mỉm cười chào hỏi trưởng khoa, rồi lạ đi vào chào hỏi Cảnh Vân.

Đây không phải là lần đầu tiên mấy người Mao Tuấn gặp Tỉnh Ngộ, họ cũng cười toe toét chào anh.

Trong lòng họ đều nghĩ, có Tỉnh Ngộ, chuyện này nhất định sẽ ổn thôi.

Ánh mắt của trưởng khoa lướt nhanh qua bức tranh trong tay Tỉnh Ngộ, khi ông ta nhìn thấy đó là một con báo, trông có chút giống Tỉnh Ngộ, trái tim ông ta trầm xuống.

Hỏng rồi, có vẻ như Tỉnh Ngộ thực sự đến đây để giúp đỡ Lâm Lạc.

Bình tĩnh bình tĩnh, Tỉnh Ngộ hiểu rõ lợi hại, sẽ không đuổi tận gi.ết tuyệt.

Sau màn chào hỏi, Tỉnh Ngộ ngồi cạnh Lâm Lạc và nói với trưởng khoa: "Công việc của tôi rất bận nên sẽ không nói những lời vô ích, trước khi tôi đến, Nặc Nặc đã nói với tôi những gì đã xảy ra."

"Tôi tới đây chỉ để giúp Nặc Nặc chứng minh rằng cậu ấy không ăn cắp ý tưởng, và tôi hy vọng Học viện có thể xử lý việc này một cách vô tư."

Tỉnh Ngộ vừa đến đã đi thẳng vào vấn đề, không chừa đường lui cho trưởng khoa.

Cũng không cần biết Học viện sẽ nghĩ sao về chuyện này.

Vấn đề này không thể có bất kỳ sự mập mờ nào, nếu không Lâm Nặc sẽ phải đeo một tội danh không rõ ràng trên lưng, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của cậu sau này.

Về phần Miêu Tố Quân…….Tỉnh Ngộ không quan tâm đến cô gái này cho lắm, nhưng cô ta nên trả giá cho những gì mình đã làm.

Nếu Lâm Lạc thực sự sao chép ý tưởng, Tỉnh Ngộ sẽ không bênh vực cậu.

Nhưng anh tin Nặc Nặc sẽ không bao giờ làm chuyện này.

"Vì vấn đề liên quan đến cả Nặc Nặc và Tố Quân, trưởng khoa vẫn gọi Tố Quân đến đi, còn cả giáo viên nữa, chúng ta sẽ đối chất với nhau."

Nụ cười trên mặt trưởng khoa hơi cứng lại.

Tỉnh Ngộ làm sao có thể trực tiếp như vậy?

Tính cách của Miêu Tố Quân mọi người đều biết, cô gái này trông dễ thương, nhưng thật ra rất nóng tính.

Nếu thực sự bị gọi đến, chắc chắn cô ta sẽ tức giận.

“Trưởng khoa?” Thấy trưởng khoa không lên tiếng, Tỉnh Ngộ nhíu mày “Ông nghĩ chuyện này có gì không ổn sao?”

Trưởng khoa bất đắc dĩ nở nụ cười:

"Chuyện này…….đương nhiên là không có gì không ổn. Đã xảy ra tranh chấp, tất nhiên phải đối chất."

"Nhưng bây giờ Học viện đang trong giai đoạn ôn thi cuối cùng, nếu làm như vậy có thể sẽ rất lãng phí thời gian, và cũng sẽ làm cho kỳ thi tiếp theo bị trì hoãn."

"Tại sao chúng ta không lùi một bước, sửa lại điểm số cho Lâm Nặc, sau đó hãy quên chuyện này đi?"

Trước khi Lâm Lạc đến tìm trưởng khoa, thầy Nhậm cũng đã phàn nàn với ông ta.

Mục đích của trưởng khoa là dẹp chuyện này và không làm to chuyện.

Cho dù tìm ra là ai sao chép thì đối với khoa sơn dầu cũng không tốt, cả khoa vẫn sẽ mang tiếng.

Bên cạnh đó, Miêu Tố Quân cũng không phải phạm lỗi này lần đầu…....

Học viện từ lâu đã biết cô ta có tiền lệ như vậy.

Tỉnh Ngộ khẽ cau mày liếc nhìn Lâm Lạc.

Lâm Lạc lắc đầu ý nói không đồng ý.

Tỉnh Ngộ liền đáp: “Tôi nghĩ việc này không thích hợp.”

Cảnh Vân cũng xen vào: "Trưởng khoa, sao chép chính là sao chép, cứ để mọi người so sánh đối chiếu tại chỗ, không phải mọi chuyện sẽ rõ ràng sao. Nếu chỉ sửa điểm lại thì không rõ ràng rồi, làm sao biết được là ai sao chép của ai?"

"Đây đâu phải là thái độ của khoa sơn dầu chúng ta đối với đạo đức nghề nghiệp của sinh viên?"

Địa vị của Cảnh Vân trong Học viện rất đặc biệt.

Ông là một giáo sư và không đảm nhận bất kỳ chức vụ hành chính nào, Học viện đã từng để ông làm trưởng khoa, nhưng làm được một thời gian ông đã từ chức chỉ vì bận rộn dẫn đến trì hoãn việc vẽ tranh của mình.

Nhưng không ai trong Học viện dám coi nhẹ lời nói của ông.

Lời ông nói, đa phần mọi người đều phải nghe theo.

Cảnh Vân biết Miêu Tố Quân này, bởi vì Miêu Tố Quân đã từng muốn đưa tranh của mình vào triển lãm dành cho sinh viên của ông, nhưng Cảnh Vân từ chối.

Mặc dù tranh của cô gái đó không tệ, nhưng còn kém xa so với yêu cầu của Cảnh Vân.

Vốn ông chỉ cho rằng tranh của Miêu Tố Quân không được tốt lắm, nhưng không ngờ con người cô ta cũng không được tốt cho lắm.

Biệt Nhất Cách cũng góp lời: “Đúng đó trưởng khoa, nếu Lâm Nặc thực sự sao chép, bọn em nhất định sẽ không bênh vực cậu ấy, thầy có thể phạt cậu ấy theo quy định. Nhưng nếu không làm rõ chuyện này thì bất kể với Lâm Nặc hay Miêu Tố Quân đều không phù hợp, cả hai người họ đều sẽ bị mang tiếng.”

Mao Tuấn và Hạ Văn Thu cũng đồng ý.

Trước sức ép của rất nhiều người, đặc biệt là Tỉnh Ngộ và Cảnh Vân, trưởng khoa không thể nói được gì nên đành phải gọi cho thầy Nhậm yêu cầu anh ta lên đây, sau đó thông báo cho Miêu Tố Quân để cô ta đến gặp trưởng khoa ngay.

Ngay sau đó, cả hai người họ đã đến.

Miêu Tố Quân vốn dĩ đang rất nóng nảy.

Nhưng vừa đẩy cửa vào, cô ta sững sờ khi nhìn thấy Tỉnh Ngộ cũng đang ở trong phòng làm việc của trưởng khoa.

Miêu Tố Quân vội vàng đi tới, ngồi ở bên cạnh Tỉnh Ngộ: "Anh Tỉnh Ngộ, sao anh lại ở đây?"

“Lâm Nặc đó nói em sao chép tranh của cậu ta, em sao chép tranh của cậu ta làm gì chứ? Cũng không nhìn lại xem mình vẽ có ra gì không.”

Lâm Lạc đứng sau Tỉnh Ngộ giờ mới chen lời vào được, cười như không cười:

“Học tỷ, cô đến rồi sao.”

“Lần sau muốn ra vẻ người bị hại thì hãy chọn địa điểm mà tố cáo.”

Miêu Tố Quân đỏ bừng mặt, nhưng lập tức tự tin nói: "Cậu ở đây thì sao, cậu ở đây tôi càng phải nói."

"Chính cậu đã sao chép tranh của tôi, hiện tại lại tới vu oan cho tôi, không biết xấu hổ sao?"

Lâm Lạc muốn cười một tiếng, hỏi: “Vậy tôi đây cũng muốn hỏi, tôi làm cách nào để sao chép tranh của cô vậy?”

“Làm sao tôi biết được?” Miêu Tố Quân ôm cánh tay, ậm ừ, “Tôi còn muốn hỏi cậu, cậu đã làm cách nào để sao chép bức tranh của tôi đây?”

“Đừng bàn đến việc làm cách nào để sao chép nữa.” Tỉnh Ngộ nhìn vào hai bức tranh trên bàn và hỏi Miêu Tố Quân, “Tố Quân, anh muốn hỏi em, sao em lại vẽ bức tranh này, tại sao đột nhiên lại có ý tưởng vẽ một con báo đen và một con mèo đen?”

"Có ý nghĩa đặc biệt nào không?"

Miêu Tố Quân đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho vấn đề này, đáp luôn:

"Còn có thể là vì sao? Báo hoa thuộc họ mèo, và mèo đen cũng thuộc họ mèo, tuy chúng đều là mèo, nhưng một con thì dũng mãnh và một con thì dễ thương, em cảm thấy rất thú vị nên vẽ thôi."

“Còn có vấn đề gì nữa không?”

Lâm Lạc nói: "Vậy cô có biết tại sao tôi lại vẽ bức tranh này không?"

“Tại sao?” Miêu Tố Quân hỏi.

Lâm Lạc giơ ra bức tranh con báo mà Tỉnh Ngộ đưa tới, cười nói: "Bởi vì tôi cảm thấy Tỉnh Ngộ giống như một con báo, còn anh ấy lại nói tôi giống một con mèo."

"Bức tranh này là bức tôi vẽ trước đây, còn bức tranh tôi nộp đã được vẽ lại lần thứ hai, cũng đã chỉnh sửa lại."

"Ngày ký của bức tranh này——" Lâm Lạc đưa ngày ký cho trưởng khoa, thầy Nhậm và những người khác xem, thời điểm đó cách đây hơn một tháng, ngày 3 tháng 11"

"Tôi không biết là bao lâu trước bức tranh của cô. "

"Hơn nữa, thầy Cảnh cũng có thể chứng minh phong cách vẽ tranh của tôi từ lâu đã khác với trước đây."

Cảnh Vân nói: "Đúng vậy, thời gian trước tôi đã xem tác phẩm mới nhất của Lâm Nặc, nó rất phù hợp với phong cách của bức tranh này, cũng rất khác với phong cách của Lâm Lạc trước đây."

“Thầy Nhậm chẳng lẽ không nhận thấy phong cách vẽ đã thay đổi sao?” Cảnh Vân mỉm cười với thầy Nhậm.

Sắc mặt hắn ta lập tức không dễ nhìn.

"Cuối cùng," Lâm Lạc hỏi Miêu Tố Quân, "Không biết cô bắt đầu vẽ bức tranh này từ khi nào?"

Miêu Tố Quân hoảng sợ.

Cô ta không ngờ Lâm Lạc vẽ tranh còn để lại cả bằng chứng, ấp úng nói: "Tôi, tôi không nhớ, dù sao cũng đã qua một thời gian."

"Nhưng tôi thì nhớ," Lâm Lạc lại nhìn những người bạn cùng phòng của mình, “Bạn cùng phòng của tôi cũng có thể chứng minh được toàn bộ quá trình suy tưởng và vẽ bức tranh này của tôi, đại khái ngày 24 tháng 12 tôi mới bắt đầu vẽ.”

“Bởi vì ngày 23 tháng 12 tôi mới hoàn thành bức tranh sau cùng và đưa thầy Cảnh xem.”

“Mất khoảng 5 ngày mới vẽ xong, tôi còn nộp trước thời hạn nữa.”

Biệt Nhất Cách có thể làm chứng cho cậu.

Lâm Lạc đã giải thích toàn bộ quá trình sáng tạo của mình một cách có cơ sở.

Miêu Tố Quân mơ hồ.

Chỉ so sánh một chút đã thấy tranh của Lâm Lạc còn hoàn thiện hơn, bức tranh của Miêu Tố Quân có vẻ còn chưa được hoàn chỉnh, có lẽ vì muốn vẽ nhanh để nộp trước Lâm Lạc, để có thể thản nhiên đổ cho Lâm Lạc sao chép tác phẩm của mình.

So sánh giữa hai bức tranh thì sẽ rõ ràng ai đang sao chép của ai.

Lâm Lạc nói, "Nhưng điều khiến tôi càng tò mò hơn là chúng ta một người ở ký túc xá nữ còn người kia ở ký túc xá nam, ở giữa còn có cả một tòa nhà ngăn cách, làm sao cô thấy được những gì tôi đã vẽ?"

Lúc này Mao Tuấn như nhớ ra điều gì, vỗ đùi một cái: “Tôi biết rồi!”

Mọi người đều nhìn cậu ta.

Mao Tuấn nói, "Nhất định là tên tóc xanh đó! Khi tôi ở trong phòng chơi game đã thấy cậu ta vào phòng chúng tôi vài lần, cậu ta nói mình đi nhầm, tôi còn thắc mắc không hiểu sao cậu ta cứ luôn đi nhầm vào phòng chúng tôi nữa?”

“Thì ra là đi thăm dò giúp cô!”

“Tóc xanh?” Lâm Lạc cũng có ấn tượng với cái người nhuộm tóc xanh đó, nhưng không biết cậu ta tên gì, “Tôi đã từng gặp cậu ta, cậu ta luôn gây sự với tôi.”

Chỉ bằng mắt thường đã có thể nhìn thấy rõ vẻ lo lắng trên khuôn mặt Miêu Tố Quân.

Tỉnh Ngộ hỏi: “Tố Quân, em có biết người đó không?”

“Không, em không biết.” Miêu Tố Quân suýt khóc, “Em không biết tóc xanh nào cả.”

Tỉnh Ngộ: “Vậy sao, vậy thì đi hỏi những người khác chút.”

Biệt Nhất Cách lập tức soát vòng bạn bè hỏi tên của tóc xanh đó, cuối cùng cũng tra được tên cậu ta: Dương Lỗi.

Vì vậy trưởng khoa đành phải gọi cả Dương Lỗi lên văn phòng.

Hắn không phải sinh viên khoa sơn dầu mà là sinh viên trường Thiết kế Nghệ thuật bên cạnh.

Là một fan cuồng của Miêu Tố Quân, hầu như cả Học viện ai cũng biết.

Dương Lỗi bình thường rất ngang ngược, nhưng khi đối diện với trưởng khoa, Cảnh Vân và Tỉnh Ngộ lại co rụt vào, còn chưa kịp hỏi đã khai hết toàn bộ.

Hắn biết Miêu Tố Quân không ưa Lâm Lạc, vì muốn lấy lòng Miêu Tố Quân nên hắn đã đi khắp nơi gây rắc rối cho Lâm Lạc, kể cả đến quậy phá ở quầy hàng của Phùng Quyên cũng là vì lý do này.

Hắn cũng thường đến ký túc xá của Lâm Lạc để do thám tin tức, nhìn thấy bức tranh mà Lâm Lạc đã vẽ lúc trước nên đã chụp lại và gửi cho Miêu Tố Quân.

Lâm Lạc vẽ rất đẹp, dù chỉ nhìn màn hình điện thoại thôi cũng thấy được, điều đó khiến Miêu Tố Quân cảm thấy ghen tị vô cùng.

Rõ ràng cậu ta mới chỉ là sinh viên năm nhất, mới nhập học vài tháng, nghe nói hồi đi học cũng chưa từng học mỹ thuật, mới chỉ tiếp xúc với sơn dầu một thời gian ngắn, làm sao có thể vẽ đẹp được như vậy?

Lúc trước phong cách vẽ tranh của Lâm Nặc giống như Lâm Lạc, cô ta còn khinh thường, nhưng bây giờ Lâm Nặc đã tự tìm ra phong cách vẽ tranh của riêng mình, lại còn bỏ xa cô ta, vì vậy cô ta đã cố tình vẽ bức tranh giống vậy rồi nộp trước để tố cáo cậu sao chép tranh của mình.

Muốn hủy hoại danh tiếng của cậu trong giới tranh sơn dầu.

Không ngờ, kế hoạch mới thực hiện được nửa chừng thì ch.ết yểu.

Cô ta không những không vu khống được Lâm Lạc mà còn tự lôi mình xuống nước.

Bây giờ cô ta đã trở thành kẻ sao chép tranh của Lâm Lạc.

Mọi chuyện đã rất rõ ràng.

Miêu Tố Quân thực ra cũng chẳng quan tâm việc mình có sao chép hay không, điều mà cô ta không thể chấp nhận là Tỉnh Ngộ đã nhìn thấy mặt không hoàn hảo của mình.

"Anh Tỉnh Ngộ..." Miêu Tố Quân kéo tay áo Tỉnh Ngộ, đôi mắt ngấn lệ làm ra vẻ mặt đáng thương.

Lời trans: mới 20 tuổi đầu đã coi việc ăn cắp chất xám của người khác là chuyện bình thường, sao nhân cách một con người lại có thể thối nát đến mức ghê tởm như vậy nhỉ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play