Tỉnh Ngộ lặng lẽ nhìn khuôn mặt Lâm Lạc gần trong gang tấc.

Cậu bé đến quá gần, gần đến mức Lâm Lạc có thể nhìn thấy rõ lông tơ trên mặt cậu.

Còn thấy rõ cả viền môi cậu nữa.

Tỉnh Ngộ quay đầu đi, lặng lẽ nuốt nước miếng.

Đường phía trước đã thông thoáng, chiếc xe phía sau đáng bấm còi thúc giục, Tỉnh Ngộ đạp ga lao ra ngoài.

Anh không trả lời.

Lâm Lạc bất đắc dĩ hỏi: "Anh nói lại lần nữa đi?"

Tỉnh Ngộ mấp máy môi không nói gì.

Lâm Lạc nói: "Anh vừa bảo đau lòng tôi, tôi đều nghe thấy rồi nha."

“Anh nói lại đi mà.”

Tỉnh Ngộ tay trái cầm vô lăng, dùng tay phải đẩy mặt Lâm Lạc, để cậu nhìn thẳng về phía trước.

"Đừng ồn ào," Tỉnh Ngộ nói, "Khi đang lái xe, không được nói chuyện với tài xế."

"Không thành thật," Lâm Lạc cong môi, lập tức có chút tự đắc, "Quên đi, dù sao anh đã nói, tôi cũng đã nghe được rồi. Lời nói ra như bát nước hất đi, anh không thể rút lại nha."

“Vậy lát nữa anh giúp tôi bôi thuốc nhé?”

“Cậu không phải còn có bạn cùng phòng sao, để họ làm đi.” Tỉnh Ngộ đáp.

“Tôi muốn anh làm cơ.” Lâm Lạc nói.

Tỉnh Ngộ im lặng.

Lâm Lạc cong môi cười: “Xem ra vừa rồi ai đó nói đau lòng tôi, nhưng đến bôi thuốc cho tôi cũng không muốn làm.”

“Còn không bằng mấy người bạn cùng phòng của tôi nữa.”

“Rõ ràng quen biết lâu như vậy rồi.”

“Haizzzz.”

Tỉnh Ngộ liếc nhìn Lâm Lạc qua gương chiếu hậu.

Thiếu niên quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ như đang giận anh.

Dù biết cậu bé cố tình nói vậy nhưng Tỉnh Ngộ vẫn thỏa hiệp:

“Được, để tôi làm, thuốc đâu?”

“Nhà tôi.” Lâm Lạc đáp, “Chúng ta ăn cơm xong thì đến nhà tôi, sau đó anh giúp tôi bôi thuốc nha.”

Tỉnh Ngộ: “…………”

Lâm Lạc vui sướng nghĩ, cô nam quả nam, thế giới hai người, nghĩ thôi đã thấy đẹp rồi.

“Mẹ cậu đâu?” Tỉnh Ngộ hỏi.

“Đi bán bánh kếp trái cây rồi.”

“Tôi khuyên thế nào cũng không được,” Lâm Lạc thở dài, “Tối qua tôi nói muốn bã bọt mép, bảo với bà là giờ tôi cũng kiếm được tiền rồi, không phải bán hàng nữa làm gì cho vất vả.”

“Nhưng bà không nghe.”

“Buổi trưa cũng không về nhà đâu.”

Tỉnh Ngộ suy nghĩ một chút rồi nói: "Kỳ thực đi bán hàng cũng không tệ. Ít nhất bà sẽ có công việc riêng của mình, hơn nữa còn có thể nhân cơ hội hòa nhập với môi trường mới."

"Nếu không cứ để bà sinh hoạt một mình như vậy, không quen biết ai, cả ngày ở nhà một mình, cũng không làm gì thì sợ sẽ sinh chuyện."

Tỉnh Ngộ nói như vậy, Lâm Lạc cảm thấy cũng có lý.

“Cũng phải.” Lâm Lạc đột nhiên thấy an tâm.

Nhà hàng Tỉnh Ngộ chọn là nhà hàng tự nướng.

Tất nhiên, nếu muốn nhờ người phục vụ nướng giúp cũng vẫn được, nhưng hầu hết mọi người đều biết tự nướng.

Tỉnh Ngộ vốn định nhờ người phục vụ giúp, nhưng Lâm Lạc xua tay nói không cần, cậu sẽ làm.

Kiếp trước, để kiếm tiền vẽ tranh và sinh sống, việc gì Lâm Lạc cũng đã làm qua, cậu nướng đồ cũng chuyên nghiệp lắm.

Sau đó, Tỉnh Ngộ nhìn thấy Lâm Lạc kẹp từng miếng thịt xếp trên khay nướng rồi lật liên tục.

Thịt bò, thịt cừu, ba chỉ lợn đang được nướng trên than hồng, mỡ cháy xèo xèo màu vàng óng khiến ngón trỏ đại động, mùi thơm cũng rất hấp dẫn.

Nhìn thấy kỹ thuật thành thạo của Lâm Lạc, Tỉnh Ngộ hơi kinh ngạc:

“Cậu còn biết làm mấy cái này sao?”

Lâm Lạc nhướng mày đắc thắng: "Ngạc nhiên đúng không? Tôi đây biết nhiều chuyện lắm, không phải mỗi nướng thịt đâu."

Tỉnh Ngộ thực sự kinh ngạc: "Mẹ cậu không phải bán bánh kếp trái cây sao? Nhìn kỹ thuật này của cậu, người không biết còn tưởng nhà cậu bán thịt nướng."

“Cậu học cái này ở đâu vậy?”

“Anh đoán xem.” Lâm Lạc mỉm cười.

Tỉnh Ngộ cười: "Lại còn ra vẻ thần bí."

Không lâu sau, Lâm Lạc gắp thịt nướng bỏ vào đĩa của Tỉnh Ngộ và nói với anh: "Ăn thử đi."

Tỉnh Ngộ nếm thử một miếng, bên ngoài giòn bên trong mềm, vừa chín tới rất thơm.

“Không tệ.” Anh chân thành khen ngợi.

Sau khi ăn thịt nướng, Lâm Lạc gọi thêm một ít, muốn nướng mang về cho Phùng Quyên.

Khi cả hai quay lại cổng trường, thời gian đắt hàng nhất trong buổi trưa đã trôi qua.

Bánh kếp của Phùng Quyên đã được các sinh viên của Học viện Mỹ thuật Quốc gia đón nhận nồng nhiệt vì vừa ngon vừa rẻ. Đôi khi còn có những sinh viên đi bộ tận nửa giờ trong khuôn viên trường để ghé qua mua bánh kếp của bà về ăn.

Bán đắt hàng thì càng mệt càng vui.

Phùng Quyên đã định lấy bánh kếp trái cây để ăn trưa luôn, nhưng Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ vừa ăn trưa xong đã tới.

Lâm Lạc đặt chiếc hộp dùng một lần đựng thịt nướng lên quầy hàng nhỏ của Phùng Quyên, cười nói với bà:

"Mẹ, đừng ăn bánh kếp trái cây nữa, ăn cái này đi. Con vừa rồi cùng Tỉnh Ngộ đi ăn thịt nướng, còn nướng thêm cho mẹ một phần đây, mẹ thử xem sao?"

“Thịt nướng?” Phùng Quyên cầm hộp và mở ra.

Vẫn còn nóng hổi, mùi hương hấp dẫn xông vào mũi, thơm hơn rất nhiều so với bánh kếp trái cây bà đã ăn nhiều năm.

"Sao con luôn khiến Tiểu Tỉnh phải tốn kém vậy", Phùng Quyên trách móc Lâm Lạc, "Đừng có bắt cậu ấy dẫn đi ăn uống."

“Cháu cũng vậy nhé Tiểu Tỉnh, đừng quá chiều Nặc Nặc.”

Lâm Lạc nhướng mi liếc Tỉnh Ngộ, mím môi cười: "Mẹ mau thử xem."

“Vâng, dì, cái này do Nặc Nặc nướng đó, rất ngon.” Tỉnh Ngộ nói.

Vì vậy, ba người họ ngồi xuống trước quầy hàng nhỏ của Phùng Quyên, vừa ăn vừa trò chuyện với bà.

Sau khi ăn xong, Lâm Lạc lấy lý do phải lên lớp rời đi cùng Tỉnh Ngộ, nhưng thật ra cậu không đến lớp mà đưa Tỉnh Ngộ về nhà mình.

Tỉnh Ngộ đã nói sẽ bôi thuốc cho cậu mà.

Nhà của Lâm Lạc nằm gần Học viện Mỹ thuật Quốc gia, có 2 phòng ngủ và 1 phòng khách, 1 công trình phụ, được trang trí đẹp mắt, giá khoảng 5 triệu tệ.

Lâm Lạc xem xét căn nhà xong liền ưng ý mua luôn.

Dãy nhà này gần trường học, vị trí lại rất thuận tiện, ngay bên ngoài có ga tàu điện ngầm, siêu thị lớn và công viên, khung cảnh ngoài cửa sổ cũng đẹp.

Ngoại trừ lúc chuyển nhà, Tỉnh Ngộ chưa bao giờ đến đây.

Đưa Tỉnh Ngộ về nhà, Lâm Lạc mở cửa, thay dép rồi vào nhà.

Gia đình cậu còn đặc biệt chuẩn bị dép cho Tỉnh Ngộ, đúng size của anh luôn.

Vừa bước vào nhà, Lâm Lạc đã nằm lăn lên sô pha, xoa xoa cái bụng tròn mà ợ hơi.

“No quá đi mất,” Cậu nói, “Ăn quá nhiều rồi.”

“Thuốc ở đâu?” Tỉnh Ngộ hỏi.

Lâm Lạc mở to mắt suy nghĩ một chút:

"Chắc là ở trong phòng tôi chăng?"

Tỉnh Ngộ đẩy cửa phòng Lâm Lạc, đi vào tìm thuốc.

Lâm Lạc dựa vào ghế sô pha, nhìn bóng lưng của Tỉnh Ngộ, cảm thấy người đàn ông ấy thật phong độ.

Cách ăn mặc của Tỉnh Ngộ hôm nay rất khác so với trước đây, không còn là bộ vest và áo sơ mi nữa - tuy phong cách có khác nhau nhưng đều là tây trang, nhìn quá mức nghiêm túc.

Nhưng hôm nay anh ấy không mặc tây trang mà thay vào đó là một chiếc áo khoác và quần jean đơn giản, thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều.

Rõ ràng anh ấy chỉ mới hai mươi tám tuổi, lại cứ thích ăn mặc như một ông chú thành đạt ở độ tuổi bốn mươi năm mươi, Lâm Lạc không khỏi than thở trong lòng.

Vừa bước vào, Tỉnh Ngộ thấy phòng của Lâm Lạc bài trí đơn giản, nhưng rất gọn gàng ngăn nắp.

Ngoại trừ giường và bàn học ra thì chỉ có giá vẽ, trên tường treo một số bức tranh sơn dầu, một số được mua và một số là tác phẩm của chính Lâm Lạc.

Đa số những tác phẩm này đều do chính Lâm Lạc vẽ khi nhàn rỗi, Tỉnh Ngộ chỉ nhìn lướt qua đã có cảm giác như bản thân nhìn thấy phòng sưu tập tranh của Lâm Lạc.

Nhưng khi nhìn kỹ lại, chúng đều là những tác phẩm mà anh chưa từng gặp qua, chỉ là phong cách rất giống Lâm Lạc.

Tỉnh Ngộ không khỏi có chút bối rối, nếu là cố tình bắt chước, vậy làm sao có thể chỉ tùy tiện vẽ mà giống vậy được?

Đè sự nghi ngờ này vào đáy lòng, Tỉnh Ngộ đi tìm thuốc, bắt đầu từ bàn đầu giường.

Tuy nhiên, vừa mở ngăn đầu tiên của bàn cạnh giường, anh đã nhìn thấy đồ bên trong, bàn tay chợt dừng lại.

Sau đó, anh đóng ngăn này lại, mặt không đổi sắc mở ngăn tiếp theo.

Tỉnh Ngộ đã lục hết phòng của Lâm Lạc, nhưng không tìm thấy cái gọi là thuốc đâu cả.

"Tỉnh Ngộ," Lâm Lạc chạy tới cửa phòng ngủ, khóe môi cười cười giơ lên một cái túi nhỏ, "Tôi tìm được thuốc rồi này."

Tỉnh Ngộ nhìn thuốc bột Vân Nam và mấy món linh tinh khác trong tay Lâm Lạc, vô cùng nghi ngờ Lâm Lạc đang cố tình giở trò với mình.

Nhóc này đang cười trộm.

“Lại đây.” Tỉnh Ngộ nghiêm mặt nói.

"Ò," Lâm Lạc ngoan ngoãn đi tới trên giường ngồi xuống, cười nói: "Tôi không phải cố ý trêu anh đâu."

À, vậy chính là cố ý rồi đây.

Tỉnh Ngộ cầm lấy thuốc bột Vân Nam từ tay cậu bé, hỏi: “Nhà cậu có nước đá không?”

“Có, trong tủ lạnh đó.” Lâm Lạc đáp.

Tỉnh Ngộ đầu tiên cho một viên đá vào trong miếng gạc rồi chườm lên má Lâm Lạc, trong khi chườm, Lâm Lạc cứ nhìn chằm chằm vào Tỉnh Ngộ và nói:

“Hôm nay anh đẹp trai lắm í.”

Tỉnh Ngộ hơi khựng lại: "Vậy sao?"

Lâm Lạc lại nở nụ cười: "Anh ăn mặc đẹp như vậy là để đến gặp tôi sao?"

Anh ấy còn tạo kiểu tóc và sử dụng loại nước hoa mà cậu thích nữa — Tỉnh Ngộ biết Lâm Lạc thích nước hoa mùi gỗ, còn mặc cả quần áo anh không thường mặc.

“Cậu nghĩ nhiều quá.” Tỉnh Ngộ bị nói trúng nhưng lại không thừa nhận.

"Được rồi," Lâm Lạc không quan tâm mà nói, "Thực ra anh lúc nào cũng đẹp trai."

"Chỉ là cứ thường xuyên mặc tây trang, nhìn hơi già ó."

"Rõ ràng mới có hai mươi tám tuổi, sao không ăn mặc cho ra người trẻ tuổi chứ?"

Lâm Lạc nghĩ thầm: Lúc tôi đây ba mươi mốt cũng không già như anh nhé.

"Nhóc này," Tỉnh Ngộ liếc nhìn Lâm Lạc, "Tôi hơn cậu chín tuổi."

Lâm Lạc năm nay 19 tuổi, tuổi mụ là 20, trong khi Tỉnh Ngộ 28 tuổi, tuổi mụ là 29.

“Có chín tuổi thôi mà.” Lâm Lạc nói, “Mẹ tôi cũng không cổ hủ như anh.”

Tỉnh Ngộ: “…………”

“Trật tự ngay,” Tỉnh Ngộ nói, “Cậu còn nói nữa, tôi sẽ lại chọt vào mặt cậu đấy.”

Mặt cậu sẽ càng sưng lên, càng lâu lành.

“Ò.”

Lâm Lạc im lặng được hai phút lại không ngồi yên được nữa, cậu cụp mắt nói:

"Tôi không còn là một đứa trẻ nữa."

Lâm Lạc nhướng mi: "Vừa rồi anh có nhìn thấy đồ trong ngăn kéo tủ của tôi chứ?"

“Nhìn thấy cái gì?” Tỉnh Ngộ giả ngu.

Môi Lâm Lạc khẽ cong lên, cười trêu chọc:

"Đừng nói với tôi anh không biết nha, anh chắc chắn đã thấy rồi."

Các chàng trai ở tuổi vị thành niên luôn có nhu cầu về việc kia, Lâm Lạc đặt một số thứ liên quan đến chuyện kia trong ngăn tủ của mình để giải trí.

Suy cho cùng, cứ luôn nhờ ngũ chỉ cô nương cũng đơn điệu quá.

“Tôi nhìn thấy rồi thì sao?” Tỉnh Ngộ hỏi ngược lại, “Ở tuổi này của tôi chẳng lẽ còn xấu hổ với cậu?”

“Anh đương nhiên sẽ không xấu hổ.” Lâm Lạc bĩu môi, “Ông chủ Tỉnh của chúng ta là người có kinh nghiệm mà.”

"Người như anh, xung quanh chắc chắn không thiếu người, làm sao giống một gia đình chỉ có hai mẹ con như tôi được."

"Tôi chỉ muốn nói," Lâm Lạc hơi nghiêng người, nhìn chằm chằm vào mắt Tỉnh Ngộ, "Tôi không phải là một đứa trẻ, tôi là một người đàn ông trưởng thành."

"Đừng luôn coi tôi như một đứa trẻ."

"Xin hãy đối xử với tôi như một người đàn ông."

Lời trans: Cứ thế đã rất lâu rồi mà sao anh không ngỏ lời, em thương yêu anh lâu cớ sao anh luôn lặng thinh...... 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play