Lâm Lạc nhếch mép cười đểu ra vẻ giễu cợt:

"Tôi khuyên các người nên đọc sách nhiều hơn đi, hiện tại là xã hội pháp trị, từ lâu đã không còn cái gọi là cha nợ con trả nữa rồi. Ông ấy nợ các người thì là nợ của ông ấy, chẳng liên quan gì đến tôi hết. Tìm nhầm đối tượng rồi đấy."

Nói xong Lâm Lạc rời đi.

“Đứng lại!”

Một gã đàn ông mặt rỗ ngăn cản, ánh mắt hung tợn nói: "Nếu không trả tiền, hôm nay đừng hòng rời đi."

Lâm Lạc liếc mắt nhìn bọn họ: "Sao, không đưa tiền thì muốn mạng?"

“Như vậy còn chưa đủ đâu,” tên mặc áo khoác nhếch mép cười, dù cảm thấy thằng nhóc này có vẻ khó dây, nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ là một đứa trẻ, “Tôi nghe nói cậu rất thích vẽ phải không? Hình như còn thi được hạng nhất? "

“Vậy thì dễ nói chuyện rồi.”

Gã mặc áo khoác nhìn Lâm Lạc đang nắm dây đeo cặp sách: "Nếu cậu không trả tiền, chúng tôi sẽ chặt từng ngón tay của cậu, để cậu không còn vẽ được nữa."

Đối với những kẻ luôn sinh hoạt trong bóng tối như chúng, việc chặt ngón tay của một người dường như không phải là một vấn đề lớn.

Lâm Lạc lạnh lùng nhìn xung quanh.

Kể từ khi xe đạp bị trộm, buổi tối Lâm Lạc luôn bắt xe buýt đêm về nhà.

Vì muốn đi đường tắt đến trạm xe, cậu thường đi bộ qua một con hẻm tương đối hẻo lánh, lúc này đám học sinh lớp 12 của trường Trung học số 13 đã từ cổng chính đi về hết, hầu như không ai biết cậu ở đây.

Nếu cậu muốn tạo ra âm thanh để thu hút sự chú ý của người khác thì tốt hơn là nên nói chuyện.

Nhưng bây giờ cổng trường rất ồn ào, lại có rất nhiều tiếng còi xe, nên dù cậu có la hét cũng có thể sẽ không có ích gì.

Với thân hình nhỏ bé này của cậu, việc đánh nhau với 4, 5 tên đàn ông trưởng thành vẫn là một điều khó khăn.

Suy đi tính lại trong đầu, Lâm Lạc cũng không cuống, chỉ hỏi: "Ông ấy nợ các người bao nhiêu?"

"Không nhiều", tên mặc áo khoác nhẹ nhàng đáp, "hơn 3 triệu thôi, đối với ông chủ lớn mà cậu quen biết ấy mà, 3 triệu chỉ là một câu nói."

“Nói cũng dễ dàng thật.” Lâm Lạc chế nhạo, “Cho dù như vậy, tôi cũng không thể mang theo ba triệu trên người được, đúng không?

“Vậy giờ cậu muốn sao?” Áo khoác hỏi lại.

“Các người muốn làm gì thì làm.” Lâm Lạc ném vấn đề trở lại, “Tôi là học sinh cấp ba, làm sao có thể có tận 3 triệu. Dù có quen biết ông chủ lớn thì tôi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời anh ta, khiến anh ta vui vẻ thì tôi mới có thể lấy tiền chứ, đúng không? "

"Hiện tại đừng nói là chặt ngón tay của tôi, cho dù ông chặt luôn cả người của tôi, tôi cũng không đào đâu ra 3 triệu cho ông."

Lâm Lạc nói cũng có lý.

Tên áo khoác suy nghĩ, rồi trao đổi ánh mắt với đồng bọn của gã.

Một lúc sau, gã mặc áo khoác nói: "Thôi được rồi, bọn tôi vẫn biết đạo lý, giờ cậu đi gặp ông chủ lớn đó xin tiền đi. Tối mai chúng tôi sẽ lại đến tìm cậu. Nếu cậu vẫn không trả tiền, vậy thì đừng trách chúng tôi... "

“Bọn chúng ở trong này!”

Gã mặc áo khoác còn chưa nói xong, đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên trong ngõ!

Ngay lập tức, có tiếng bước chân ồn ào, còn có vài bảo vệ cầm dùi cui lao đến.

Những con bạc đó chính là lũ chuột cống không ra ngoài ánh sáng, khi thấy mấy chú bảo vệ mang theo dùi cui chiếu đèn sáng trưng, còn chưa kịp nhìn xem là bao nhiêu người đã kệ Lâm Lạc ở đó, co giò chạy mất.

Còn có một cô bé theo sau mấy bảo vệ, chính là Tiêu Na.

Thấy những con bạc đã bỏ chạy, Tiêu Na vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: "Lâm Nặc, cậu có sao không?"

Lâm Lạc liếc cô một cái, sau đó nhìn về phía bảo vệ, hỏi: "Không sao. Sao cậu lại ở đây?"

“Không phải tôi đã bảo sẽ đợi cậu sao?”

Tiêu Na nói, “Kết quả không đợi được, liền đi tìm cậu, bạn cùng bạn nói cậu về rồi nên tôi đuổi theo. Thấy nhóm người xấu đó nên tôi chạy đi gọi mấy chú bảo vệ.”

"Cậu có bị thương không, tại sao chúng lại chặn đường cậu?"

“Tôi không sao.” Lâm Lạc cảm ơn các chú bảo vệ kia, bảo họ rời đi, lại hỏi Tiêu Na lần nữa, “Cậu đợi tôi làm gì?”

Tiêu Na nói: "Tôi muốn đến nhà cậu xem cậu vẽ tranh!"

"..." Lâm Lạc cạn lời, "Không tiện."

"Tôi sẽ không ở lại lâu đâu, chỉ xem một lát rồi đi ngay. Lái xe của tôi ở ngay cổng trường, tiện đường đưa cậu về luôn."

Tiêu Na rất háo hức, giơ ngón trỏ lên: "Chỉ nhìn một chút, một lát thôi là được, tôi muốn xem cậu vẽ như thế nào thôi."

“Không được.” Lâm Lạc khăng khăng nói: “Cậu là một cô gái, buổi tối còn muốn đến nhà bạn học nam, ba cậu có biết không?

“Ông ấy làm gì có thời gian quản tôi chứ?” Tiêu Na lẩm bẩm

“Dù sao cũng không tiện." Lâm Lạc nhìn giờ, thản nhiên nói, "Tôi phải bắt xe buýt, còn đứng đây sẽ hết chuyến mất. Tạm biệt. Mai gặp."

Cậu nói xong liền đi luôn.

Chưa nói đến việc bị một cô bé nhìn chằm chằm sẽ ảnh hưởng đến việc cậu vẽ tranh thì việc đưa một cô bé về nhà lúc nửa đêm luôn là điều không thích hợp.

Hơn nữa, ba cô ta còn nói phải tránh xa mình chút, cô gái nhỏ này sao cứ tiến tới chứ?

Lâm Lạc về đến nhà đã gần 11 giờ.

Vì bị chặn đường nên cậu về muộn hơn ngày thường chút.

Phùng Quyên vẫn chưa ngủ, còn đang lo lắng đợi cậu về.

Thấy cậu vào nhà liền thầm thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Sao hôm nay con về muộn vậy?"

“Con chưa làm xong bài tập nên ở lại thêm một chút.” Lâm Lạc cười đáp lời, “Cũng muộn rồi, mẹ còn việc gì nữa không? Nếu không con đi nghỉ nhé?”

"Mẹ cũng không có việc gì", Phùng Quyên hỏi, "Con có đói không, mẹ còn để cho con một chiếc bánh rán đó, ăn đi rồi hãy vẽ."

“Không cần đâu mẹ.” Lâm Lạc nhìn cái chân tàn tật của mẹ mình, “Bất tiện cho mẹ quá, để con dìu mẹ vào phòng nghỉ ngơi, mẹ đừng lo chuyện đó.”

"Không có gì bất tiện cả, quen rồi là được." Phùng Quyên nói, "Con phải ăn no mới có sức vẽ chứ, dù mẹ không có khả năng, nhưng mẹ không thể để con bị đói được."

Lâm Lạc cảm thấy trong lòng ấm áp, không khỏi nở nụ cười: "Mẹ có khả năng chứ, đó chính là sinh được đứa con trai tốt như con."

"Mẹ, để mẹ nói cho mẹ nghe, con trai của mẹ hiện tại có một cuộc sống rất tốt."

“Sao cơ?” Phùng Quyên hỏi.

Lâm Lạc cười bí hiểm nói: "Không phải con đã giành vị trí đầu tiên trong kỳ thi tuyển sinh mỹ thuật sao? Gần đây con luôn cố gắng. Hai ngày trước, con đã vẽ một bức tranh và bán được rất nhiều tiền!"

Phùng Quyên cũng không để ý, chỉ cười hỏi: "Bao nhiêu?"

Lâm Lạc chớp chớp mắt, "Mẹ đoán xem?"

Phùng Quyên ban ngày bán hàng rất mệt, buổi tối mới có chút thời gian nói chuyện với con trai mình, tuy mệt nhưng tinh thần vẫn rất tốt.

Bà cũng phối hợp đoán: “Được mấy trăm hả con?”

Lâm Lạc lắc đầu: “Mẹ đoán lại đi.”

Phùng Quyên hơi do dự: “Mấy ngàn?”

Lâm Lạc lại lắc đầu.

“Là nhiều hơn hay ít hơn?”

“Ít hơn ít hơn,” Lâm Lạc đáp, “Còn xa mới tới nha!”

Phùng Quyên cười cười: "Mẹ không đoán được, nhưng dù sao cũng không tới mấy chục ngàn chứ?"

Tất nhiên Lâm Lạc không thể nói với bà là mình bán được hai trăm triệu, số này cũng quá lớn rồi.

Cậu cố nhịn cười: "Sao lại không được? Đừng nói là hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn, hàng triệu cũng được. Trong ngành mỹ thuật này, giá cả sẽ phụ thuộc vào việc người khác có đánh giá cao tranh của mình hay không, nếu có, vậy họ luôn sẵn sàng trả tiền. "

Hầu hết các nhà sưu tập khi mua các tác phẩm nghệ thuật, ngoài phục vụ cho sở thích ra, bản chất quan trọng hơn chính là giá trị của bộ sưu tập.

Đây là nói bừa, nhưng Phùng Quyên không hiểu. (nói bừa nhưng sao tôi thấy có lý thế nhở =)))

Lâm Lạc nắm lấy tay Phùng Quyên, nghiêm túc nói: "Mẹ ơi, sau này con có thể kiếm tiền nuôi mẹ, giờ con có thể bán một bức tranh với giá vài chục ngàn. Sau này con có thể bán được vài trăm ngàn hoặc cả triệu. Mẹ sẽ không phải đi bán bánh rán và trái cây nữa. " 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play