Sau khi Lâm Lạc nói xong, người đàn ông phía sau im lặng hồi lâu. Cậu quay đầu lại nhìn Tỉnh Ngộ, con ngươi sâu thẳm của Tỉnh Ngộ cũng đang nhìn cậu chằm chằm.
Lâm Lạc: "Anh không tin sao?"
Tỉnh Ngộ: “Em đang đùa với anh phải không?”
Lâm Lạc cười, tay phải làm động tác như đang cầm cọ vẽ bằng, vẫy vẫy hai lần trong không khí:
“Nếu không anh nghĩ vì sao em không cần thầy dạy đã biết vẽ tranh, lại còn vẽ giống Lâm Lạc như vậy chứ?”
"Anh thật sự cho rằng trên đời này có thiên tài hội họa sao?"
“Anh không nghĩ vì sao em lại biết nhiều chuyện của Lâm Lạc như vậy, thậm chí còn biết cả bà lão đầu tiên học vẽ ở phòng tranh thôn này sao?”
Ánh trăng lạnh lẽo buông xuống trên khuôn mặt cậu thiếu niên khiến Tỉnh Ngộ nhớ tới lần đầu tiên họ gặp nhau. Cậu thiếu niên mặt mũi bầm dập ngồi trên bãi biển một mình giữa đêm khuya. Vẻ mặt vừa mất kiên nhẫn vừa buồn chán, rõ ràng hai người họ không giống nhau chút nào, nhưng đôi mắt lại giống như đúc cái người trong ấn tượng của anh.
Anh từng nghĩ sao trên đời này lại có hai người giống nhau đến thế, tính cách giống nhau, phong cách vẽ tranh cũng giống nhau. Hóa ra từ đầu tới cuối chỉ có một người.
Tỉnh Ngộ đột nhiên bật cười, sốc đến mất ngôn ngữ, nhưng sâu trong lòng lại cảm thấy có lý:
“Thì ra…..là vậy.”
Khó trách Lâm Lạc có thể vẽ tranh mô phỏng giống đến vậy, không ai có thể phát hiện ra là hàng giả. Thì ra đó căn bản không phải mô phỏng, mà là bút tích thật của cậu!
Hai trăm triệu anh bỏ ra không sai chút nào. Nhưng - người anh nghĩ đến nhiều năm như vậy, người vốn dĩ anh đã ân hận cả đời tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại cứ thế xuất hiện trước mặt anh. Ngay đến Tỉnh Ngộ anh đây mà cũng kích động đến mức khẩn trương. Nhất thời anh cũng không biết phải nói gì. Trong đầu thậm chí còn nảy ra mấy cái suy nghĩ không đâu vào đâu, tỷ như “em có thể ký tên cho anh không”. Một người là thần tượng của anh, một người là bạn trai của anh, Tỉnh Ngộ bỗng cảm thấy chắc kiếp trước mình đã cứu vớt cả nhân loại.
Lâm Lạc giơ tay vẫy vẫy trước mắt Tỉnh Ngộ: "Sao, anh vui tới mức không nói nên lời hả?"
Nghĩ người trước mặt chính là đại họa sĩ Lâm Lạc kia, Tỉnh Ngộ bỗng dưng nói chuyện có hơi lắp bắp: “Tôi…..tôi không nghĩ tới, nhưng ngài….làm sao…..”
Trong vô thức, anh thậm chí đã dùng tới cả kính ngữ. Dù sao đây cũng chính là bậc đại sư cấp quốc tế trong giới tranh sơn dầu!
Dùng kính ngữ cũng là hợp lý thôi.
Vừa nghe thấy từ "ngài", Lâm Lạc cảm thấy buồn cười, lợi dụng Tỉnh Ngộ bây giờ không dám gây chuyện trước mặt mình, cậu liền giơ tay sờ đầu Tỉnh Ngộ.
“Ừ, ngoan lắm, rốt cuộc bây giờ đã biết em thực sự không hề nhỏ tuổi chưa hả?”
Tỉnh Ngộ: “……………”
Nghĩ đến lúc trước anh luôn nghĩ Lâm Lạc tuổi còn nhỏ mà lo lắng Lâm Lạc không phải thật sự thích mình, vẫn luôn cự tuyệt thiếu niên bày tỏ tình cảm, Tỉnh Ngộ quả thực không biết phải đối mặt với chuyện này ra sao nữa. Cũng may là lúc này Lâm Lạc cũng không quá chấp nhất, cậu xoay người đi dọc theo con đường về phía khách sạn.
“Về lý do vì sao lại trọng sinh thì em cũng không biết.”
Cậu vừa đi vừa nói: “Em vốn đã chết rồi, sau khi chết em cũng đã không còn ý thức nữa, nhưng đột nhiên một ngày em tỉnh lại.”
“Vừa mở mắt, em nhận ra mình đã trở thành một đứa trẻ tên Lâm Nặc.”
Tỉnh Ngộ đột nhiên phản ứng lại: "Vậy mật khẩu khóa màn hình của em chính là ngày em trùng sinh?"
“Anh thật thông minh.” Có thể dùng thân phận ban đầu của mình để nói chuyện với Tỉnh Ngộ, trạng thái của Lâm Lạc có vẻ thoải mái hơn, hơn nữa còn khoác lên mình phong thái của một “họa sĩ nổi tiếng”.
"Hôm đó là ngày Lâm Nặc chết thật, cậu ấy đi chơi với đứa trẻ tên là Ngũ Tử Huy, nhưng đã bị đối phương vô tình đẩy xuống sông chết đuối".
“Sau đó em liền xuyên tới đây.”
Biết được tất cả những điều này, tất cả các manh mối từ quá khứ được kết nối thành chuỗi, tạo thành một kết quả hoàn chỉnh trong trái tim của Tỉnh Ngộ.
Đó là lý do vì sao Lâm Lạc đột nhiên lạnh nhạt với Ngũ Tử Huy.
Đó là lý do tại sao Lâm Lạc sẽ xem những chương trình truyền hình cũ và nghe những bài hát cũ như vậy.
Đó là lý do Lâm Lạc không biết sử dụng smartphone.
…….Hết thảy đều đã có thể giải thích.
Tỉnh Ngộ sững sờ nhìn về phía Lâm Lạc, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
Lại thấy Lâm Lạc có hơi cảm thán mà nói:
"Em thật không ngờ…..kiếp trước em sống ở tầng hầm, dùng 5 đồng mua một nắm mì cũng sẽ tiết kiệm để ăn tới mấy ngày, số tiền dành dụm đều được dùng để vẽ tranh, vậy mà sau khi chết, tranh lại có thể nổi tiếng như vậy.”
“Sớm biết như vậy, có lẽ em sẽ cố kiên trì thêm vài năm, sẽ không uống nhiều rượu như vậy nữa. Nói không chừng em có thể chờ được đến ngày mình nổi tiếng.”
Nếu Lâm Lạc không chết, giờ cậu cũng mới hơn 40 tuổi. Những lời này trước nay Lâm Lạc đều chôn chặt trong lòng, cũng chưa từng nói với ai.
Lâm Lạc bất đắc dĩ cười cười: "Nhưng may mắn thay, em lại có thêm một cơ hội."
Lâm Lạc nhìn Tỉnh Ngộ, nói đùa: "Lại còn gặp được một fan nhỏ nhiệt tình như vậy nữa."
Tỉnh Ngộ chạm vào chiếc đồng hồ bỏ túi trong ngực. Trong đó vẫn còn một bức ảnh của Lâm Lạc.
"Em vốn dĩ nên nổi tiếng mới đúng," Tỉnh Ngộ nghiêm túc nói, "em vẽ đẹp như vậy, trước kia không nổi là do người đời không có mắt nhìn."
“Trọng sinh chính là sự bồi thường mà ông trời cho em.”
"Ừ," Lâm Lạc lại cười nhẹ, "nếu không phải sau khi chết lại được trọng sinh, em đã không gặp được anh."
Đối với Lâm Lạc, phần thưởng lớn nhất của lần tái sinh này không phải là cậu có thể nổi tiếng, mà là cậu đã gặp được Tỉnh Ngộ.
Và cả một người mẹ hết mực thương yêu mình.
Trước phòng tranh, hai người đứng nhìn nhau dưới ánh trăng. Ngọn gió đêm thổi qua những tán cây, vang lên âm thanh xào xạc.
“Anh cũng sẽ không gặp được em.” Tỉnh Ngộ cúi người ôm lấy Lâm Lạc.
Hương hoa phảng phất trong gió đêm. Cùng lúc đó, bao lấy Lâm Lạc là hương gỗ quen thuộc trên người Tỉnh Ngộ, ấm áp, bình tĩnh, khiến người ta yên tâm.
Cậu cũng ôm lấy Tỉnh Ngộ.
May mắn thay, ông trời đã cho cậu một cơ hội để quay trở lại một lần nữa và cho họ gặp nhau.
-
Khi Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ trở về khách sạn, những người khác cũng đã về phòng nghỉ ngơi. Vốn định tối nay nói chuyện với Hạ Văn Thu, nhưng khi Lâm Lạc đi xem thì thấy Hạ Văn Thu đã ngủ rồi. Lâm Lạc đành phải về phòng nghỉ ngơi.
Những ngày tiếp theo vẫn là vẽ phong cảnh. Tất nhiên, ngoài việc vẽ phong cảnh, thỉnh thoảng giáo viên sẽ tổ chức một số hoạt động giải trí theo nhóm để làm sôi động không khí.
Mà Lâm Lạc, từ sau khi tiết lộ thân phận thật với Tỉnh Ngộ thì mong muốn giữ khoảng cách âm với anh của cậu lại càng thêm gian nan.
Từ khi Tỉnh Ngộ biết thân phận của cậu bỗng mạc danh kỳ diệu mà kính sợ, cũng không dám trêu chọc cậu như trước nữa.
Mặc dù trước đây Lâm Lạc không thích Tỉnh Ngộ trêu chọc mình nhiều, nhưng bây giờ Tỉnh Ngộ không trêu chọc nữa, trong lòng cậu lại có chút không thoải mái.
Thái độ của Tỉnh Ngộ đối với Lâm Lạc đã thay đổi, ngay cả Chu Tích Duyệt và những người khác cũng cảm nhận được. Bọn họ có chút tò mò hỏi Lâm Lạc, Lâm Lạc chỉ cười cười không nói gì, nhìn Tỉnh Ngộ.
Tỉnh Ngộ yên lặng thở dài, trong lòng nói: Ai biết áp lực của anh chứ?
Bạn trai nhỏ hóa ra lại là bậc đại sư cấp quốc tế trong giới tranh sơn dầu, là thần tượng hơn 10 năm trời của anh, khiến anh có cảm giác như mình là đứa trẻ dõi theo cậu vậy.
Đây không phải là do thói quen cố hữu của anh sao?
Sau khi thất bại lần thứ n, Lâm Lạc không thể kìm lòng nữa. Thừa dịp người khác vẽ tranh phong cảnh, cậu liền bí mật vẽ xuân cung đồ của cậu và Tỉnh Ngộ. Vì thời gian có hạn, các bức tranh của Lâm Lạc tương đối đơn giản, nhưng kỹ năng vẽ tranh tuyệt vời của cậu vẫn phản ánh tối đa sức hấp dẫn của xuân cung.
Hai người trong tranh đều không mặc quần áo, tay chân quấn lấy nhau. Nhưng Lâm Lạc không biết biểu cảm của mình lúc đó như thế nào nên chỉ có thể dùng ánh mắt của một họa sĩ mà sáng tạo. Còn biểu hiện của Tỉnh Ngộ thì tất nhiên có thể trực tiếp tái hiện lại. Sau khi hoàn thành bức tranh, Lâm Lạc rất hài lòng, cậu thổi khô bức tranh và treo nó trên đầu giường trong phòng cậu và Tỉnh Ngộ. Cậu không tin tối đến Tỉnh Ngộ nhìn bức tranh này, còn thêm cả cậu cởi hết đồ nằm bên cạnh nữa mà còn không phản ứng.
Trừ phi anh không phải đàn ông. Nhưng Lâm Lạc biết anh chính là một người đàn ông đích thực.
Tối hôm đó, Lâm Lạc trở về phòng sớm, tắm rửa xong liền nằm chờ Tỉnh Ngộ. Khi Tỉnh Ngộ quay lại liền nhìn thấy bức tranh treo trên đầu giường, còn cả Lâm Lạc với bộ đồ ngủ hở nửa người, lộ ra bờ vai tròn trịa. Cậu nằm nghiêng trên giường, vòng eo mảnh khảnh như ẩn như hiện dưới lớp áo ngủ.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Lạc quay đầu cười với người đàn ông: “Anh về rồi sao?”
Tỉnh Ngộ: “…………..”
Lâm Lạc mặc áo ngủ của Tỉnh Ngộ, áo dài hơn size cậu thường mặc một chút, phía dưới không mặc gì. Hầu kết Tỉnh Ngộ khẽ nhúc nhích, anh cởi cúc áo trên cổ áo, tiến tới kéo áo cậu bé lên.
“Sao em lại mặc như vậy?”
Lâm Lạc cười nói: "Đương nhiên là muốn dụ dỗ anh nha."
Cậu nói rất thản nhiên, còn cố ý quay đầu chỉ bức tranh trên đầu giường, hỏi: "Anh đã xem bức tranh này chưa?"
“Anh thấy em vẽ thế nào, có phải rất sinh động không?”
Tỉnh Ngộ nhìn thoáng qua, sau đó cúi đầu nhìn Lâm Lạc, anh nâng cằm thiếu niên lên nhìn, như có điều suy nghĩ.
Sau một lúc, anh nói, "Vẫn chưa đủ sinh động đâu."
Lâm Lạc: "Hả?"
Tỉnh Ngộ nhéo cằm cậu qua hôn, Lâm Lạc lập tức nhiệt tình đáp lại. Nếu vẽ tranh là việc mà Lâm Lạc thích nhất thì hôn Tỉnh Ngộ chính là việc thứ hai. Cậu ôm cổ Tỉnh Ngộ, đến khi hai người đều thở hổn hển thì nụ hôn mới kết thúc.
“Em cố tình trêu chọc anh sao?” Đôi mắt sâu thẳm của Tỉnh Ngộ nhìn chằm chằm vào mắt thiếu niên, đầu ngón tay lướt qua đôi môi sưng đỏ của cậu.
Nói xong, anh một tay ôm eo Lâm Lạc, tay còn lại đỡ lấy mông thiếu niên, bế cậu lên.
“Có lẽ em nên nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc đó, như vậy mới có thể vẽ cho sinh động được.”
Tỉnh Ngộ vừa nói vừa đi về phía phòng tắm. Lâm Lạc treo trên người anh như gấu koala, cậu chớp chớp mắt, nhìn lướt qua bức tranh trên đầu giường, sau đó quay đầu nhìn gương trong phòng tắm.
"À-----" Lâm Lạc đắc ý cười, cậu ngẩng đầu hôn lên vành tai của người đàn ông, thì thào nói: "Vậy phải phiền Tỉnh tổng giúp em nhìn rõ rồi."
Câu dẫn thành công, hahaha!
Buổi tối hôm nay, Lâm Lạc có thể nói là viên mãn. Khai trai bao nhiêu ngày rồi, giờ mới lại được ăn thịt lần nữa. Hơn nữa, xác thực là cậu còn được nhìn rõ biểu cảm của mình qua gương, tha hồ mà cung cấp tư liệu cho công cuộc sáng tác về sau.
Mười ngày vẽ phong cảnh rất nhanh đã kết thúc.
Cả lớp lên máy bay quay về Học viện.
Sau khi trở về, cậu vẫn đến lớp và vẽ tranh như thường lệ, cuộc sống thật yên bình và đầy màu sắc. Hơn nữa sau khi về, cậu vẫn sống ở nhà Tỉnh Ngộ. Dù sao tay cậu vẫn chưa ổn, cần phải có Tỉnh Ngộ chăm sóc, mà ước chừng tay cậu sẽ không bao giờ "ổn" được nữa, đành phải ở luôn nhà Tỉnh Ngộ.
Rất nhiều rất nhiều năm sau này, cậu vẫn sống ở đó.
Chờ đến khi sinh mệnh đi đến cuối con đường, họ vẫn sẽ ở trong cùng một lăng mộ.
Cái gọi là sinh cùng chăn, tử đồng huyệt, truyền thuyết cổ xưa này vẫn luôn lãng mạn như vậy đó.
CHÍNH VĂN HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT