Đạo diễn nhìn vào máy quay.
Lúc này Cảnh Dật đang gõ mõ, chuỗi Phật châu trong tay chuyển động theo tiết tấu niệm kinh của cậu
Dưới ánh mặt trời, gương mặt tinh xảo đẹp đẽ kia tràn đầy sự điềm đạm ôn nhuận.
Đột nhiên, một sợi lông mảnh bay đến, phiêu phiêu đãng đãng dừng trên lông mi Cảnh Dật.
Vật lạ rơi xuống lông mi, cho dù là ai cũng không nhịn được mà nháy mắt, nhưng biểu tình Cảnh Dật ngay cả một tia biến hóa cũng không có, phảng phất như không nhận ra có dị vật.
Cái định lực này cũng trâu quá đi! Chẳng lẽ Cảnh Dật bị mắng rồi đột nhiên thông suốt?
Đạo diễn đắc ý nghĩ, cảm thấy đoạn này nhất định phải giữ lại đặc tả. Quay thêm hai phút, ông mở miệng hô: "Cắt, cảnh niệm kinh này qua! Tiếp theo cảnh tiếp theo."
Cảnh tiếp theo là Huyền Không mang hồ yêu Thủy Nhi đi niệm kinh, nhưng Thủy Nhi không có hứng thú niệm kinh, làm hành động bất kính với tượng Phật, chọc Huyền Không tức giận.
Trong lúc đoàn phim điều chỉnh bối cảnh, Tiết An vội vàng chạy đến bên người Cảnh Dật.
"Tiểu Dật, có thể có thể!" Kêu xong không được đáp lại, Tiết An chợt loé linh quang, hô, "Huyền Không Đại Sư!! Có việc tìm ngài!"
Tiếng gõ mõ dừng lại, Cảnh Dật đột nhiên mở mắt.
"Xin hỏi thí chủ, có chuyện gì sao?"
"Chuẩn bị quay cảnh tiếp theo, cậu có nhớ thoại không đó? Có nhớ không?"
"Lời thoại?"
Tiết An mở kịch bản ra, chỉ vào lời kịch cho Cảnh Dật xem: "Đây, lát nữa cậu nói cái này"
Cảnh Dật xem bản thân như đang biểu diễn hí khúc, muốn xướng được hí khúc, cũng cần phải hiểu được ý nghĩa bên trong lời thoại.
"Đọc tôi nghe được không?"
Tiết An gật đầu làm theo.
Cảnh Dật nhắm mắt tĩnh tâm nghe, nghe Tiết An niệm lời kịch xong, khó hiểu: "Nhân vật Huyền Không tâm tính kiên định, tại sao lại phẫn nộ?"
"A? Còn không phải vì tiểu hồ yêu không để tượng Phật trong lòng, không kính trọng tượng Phật sao?"
"Ngã phật từ bi, khoan dung đối đãi chúng sinh. Tiểu hồ yêu chưa được giáo hóa, lúc này chỉ cần mỉm cười là được. Giận, làm mất bản tâm."
"Này......" Tiết An đâu có hiểu Phật lý, nhìn Cảnh Dật đang nhắm mắt ngây người.
Lúc này đạo cụ tổ đã dọn xong, đạo diễn bảo có thể bắt đầu quay, nhắc nhở cậu: "Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, Cảnh Dật phải tiếp tục bảo trì trạng thái niệm kinh a!"
Cảnh Dật khép hai mắt.
Tiếng tụng kinh nhẹ nhàng, bỗng nhiên trộn lẫn vài tiếng cười duyên. Thanh âm kia từ xa tức gần, vờn quanh hòa thượng Huyền Không.
Huyền Không không nhúc nhích.
Hồ yêu Thủy Nhi một thân quần áo sa mỏng xuyên thấu, dáng người gợi cảm nóng bỏng nhìn không sót gì cái gì. Nàng nhìn chỉ lo ngắm hoà thượng đang niệm kinh, mày liễu nhăn lại, đột nhiên lại cười giảo hoạt.
Sa mỏng bay bay, hồ yêu nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy lên tượng Phật, ngồi trong lòng bàn tay tượng Phật, vuốt ve mặt tượng Phật.
"Huyền không, ngươi xem ta này~"
Huyền Không mở to mắt, bình tĩnh nhìn về phía hồ yêu ngồi trên tượng Phật. Dưới màn ảnh, thần sắc hắn bình đạm, hai tròng mắt đen như mực phảng phất như có thể bao dung tất cả mọi thứ.
Đạo diễn nhíu mày, định hô cắt.
Theo kịch bản, lúc này Huyền Không hẳn phải tức giận. Nhưng Huyền Không trên màn ảnh, đạo diễn lại cảm thấy thần thái như vậy mới chính xác.
Đạo diễn không kêu dừng, diễn viên đóng hồ yêu Thủy Nhi- Khương Văn Văn chau mày.
Rõ ràng Cảnh Dật diễn sai rồi! Cô vẫn phải diễn tiếp sao? Có nhầm không??
Căng da đầu, Khương Văn Văn vũ mị cười nói lời thoại: "Đại sư thấy tượng Phật lạnh băng này ôm lấy Thủy Nhi, có thể cảm nhận hơi ấm trên người Thủy Nhi không?"
Nói xong, nàng nhìn thẳng vào Cảnh Dật.
Theo góc độ từ trên cao nhìn xuống, Huyền Không mặt mày đạm nhiên chắp tay trước ngực, tiếng nói nghe không ra hỉ nộ: "Nữ thí chủ, tượng Phật vô tâm, không biết nóng lạnh."
Tiết An đứng bên cạnh nhìn, gấp đến độ sắp toang rồi. Sao Cảnh Dật lại tuỳ ý sửa lời thoại? Khương Văn Văn diễn tiếp kiểu gì được?
Đúng thật là Khương Văn Văn không biết nên tiếp thế nào, vẻ cười tươi trên mặt cũng cứng lại rồi.
Lời kịch thay đổi bất ngờ, vốn dĩ rất thử thách bản lĩnh của diễn viên. Mà Khương Văn Văn xuất thân từ web drama, không có năng lực tuỳ cơ ứng biến như diễn viên lão làng.
Kỳ thật cô rất muốn không diễn nữa, nhưng đạo diễn không kêu dừng, cô nào dám?
Lúc Khương Văn Văn sốt ruột nghĩ phải làm gì mới tự nhiên, đạo diễn đứng lên lớn tiếng kêu ca.
"Thực xin lỗi thực xin lỗi, đạo diễn, Cảnh Dật nhà tôi sửa lời thoại, là Cảnh Dật nhà tôi không đúng, đạo diễn ngài ngàn vạn đừng nóng giận." Tiết An trực tiếp chạy đến đạo diễn trước mặt bồi tội.
Đạo diễn không rảnh để ý tới Tiết An, đã đến chỗ biên kịch thấp giọng thảo luận.
Khương Văn Văn nhảy xuống tượng Phật, ghét bỏ liếc mắt nhìn Cảnh Dật vẫn làm bộ làm tịch. Vốn dĩ Khương Văn Văn cũng không muốn hợp tác với Cảnh Dật scandal quấn thân, hiện tại đạo diễn đã thương lượng chuyện thay người cùng biên kịch, quả thực không thể tốt hơn!
Khương Văn Văn cầm lấy chai nước trợ lý đưa cho, hé cái miệng nhỏ uống chờ đạo diễn phát hỏa.
"Khương Văn Văn, Cảnh Dật, hôm nay hai người kết thúc công việc trước, có thể về nghỉ ngơi."
Nghe lời đạo diễn nói, Khương Văn Văn thiếu chút nữa phun nước trong miệng ra, nàng không thể tin được hỏi: "Sao vậy đạo diễn? Sao lại nghỉ?"
"Chính là đạo diễn này, chúng tôi đẩy mấy thông cáo khác đến đây, sao mới ngày đầu đóng phim lại nghỉ ngơi? Nào có chuyện như vậy?" Trợ lý đi theo Khương Văn Văn cũng bất mãn.
Đạo diễn nghe vậy suy tư một chút, nói: "Vậy Khương Văn Văn cô ở lại, diễn mấy cảnh phía sau, Cảnh Dật đi nghỉ."
"A? Sao lại......"
"Cô là đạo diễn hay tôi là đạo diễn? Không muốn nghe tôi nói, lập tức thay người!" Thấy Khương Văn Văn còn muốn phản bác, mặt đạo diễn trầm xuống, "Tiết trợ lý, mang nghệ sĩ nhà anh đi về nghỉ đi, kịch bản mới sẽ gửi vào hòm thư của anh, buổi tối cho Cảnh Dật đọc một lần."
Tiết An vốn đang thấp thỏm bất an nháy mắt bình tĩnh lại.
Vừa rồi đạo diễn kêu ca còn đứng lên, không phải muốn đổi Cảnh Dật, mà là muốn sửa kịch bản? Từ bên này mà nói, Cảnh Dật sửa lời thoại, làm đạo diễn rất hài lòng?
Hắn hai ba bước đến bên Cảnh Dật, cười hì hì nói: "Huyền Không Đại Sư, chúng ta về nghỉ ngơi trước, ngài có thể thoát vai rồi."
Cảnh Dật trợn mắt, nghiêng đầu hỏi Tiết An: "Thoát vai? Thoát vai là gì?"
"Không nghe đạo diễn nói sao? Hôm nay chúng ta không diễn nữa."
Tiết An vừa mới dứt lời, bên hông vang lên tiếng chuông điện thoại.
Hắn lấy ra nghe, đáp lại vài câu sau đó đưa điện thoại cho Cảnh Dật: "Cảnh Dật, Kiệt ca tìm cậu, kêu cậu tìm nơi đi hẻo lánh ít người hãy nghe."
Cảnh Dật nhìn Tiết An nói chuyện với cái hộp, cũng nghe thấy hộp truyền ra tiếng. của nam nhân. Mặt cậu lộ vẻ tò mò, cầm cái hộp nhỏ, nghe lời đến chỗ yên lặng không người ngồi xuống.
"Cảnh Dật, ây, nói chuyện đi? Hiện tại bên cạnh có người không?"
"Không có người."
"A? Hả, còn đang nhập diễn? Hầy, tôi nghe Tiết An nói hôm nay cậu được nghỉ trước, Trương tổng bên kia thúc giục như vậy, cậu nói với Tiết An, rồi đến cửa phim trường, chờ tôi lái xe đến đón cậu."
Cảnh Dật còn chưa kịp nói, cái hộp trong tay "Đô" một tiếng, sau đó hình ảnh bên trên cũng đen xì.
Cậu giơ hộp lên quan sát chốc lát, thấy hộp thật sự không động tĩnh gì, theo đường cũ đến cạnh Tiết An.
"Nói chuyện xong rồi? Kiệt ca nói gì? Có khen cậu có tiến bộ không?"
"Không có." Cảnh Dật thử gọi, "Tiết An?"
"Ừ?"
Cảnh Dật: "Kiệt ca bảo tôi nói với anh một tiếng."
"Nói cái gì?"
"Nó không nói rõ." Cảnh Dật chỉ vào hộp, đạm nhiên "Nơi này là phim trường? Bần tăng muốn ra cửa."
"Vốn dĩ chúng ta phải ra khỏi cửa, dù sao chúng ta không có việc gì, nếu không thuận tiện đi dạo?" Tiết An cười đề nghị.
Cảnh Dật cũng muốn đi dạo, nhìn thế giới này có gì khác thế giới của cậu.
Cậu gật đầu, đi theo Tiết An tới phòng thay quần áo.
Tiết An lấy quần áo đưa cho Cảnh Dật:
"Cầm lấy, đi thay đi."
Thay quần áo?
Cảnh Dật ôm quần áo, đứng ở phòng thay quần áo yên lặng trầm tư.
Sau một lúc lâu, cậu mới nâng tay, cởi" Diễn phục"trên người.
Không có quần áo che đậy, thân hình thon thả da thịt tinh tế trắng nõn lộ ra. Vô luận là đường cong eo bụng hay là chân thon dài căng chặt, đều thể hiện thân thể này tuyệt đối có sức bạo phát.(sao nghe công vậy ta)
Cảnh Dật cả người trần trụi đứng nghiên cứu quần áo mới trong chốc lát mới ngộ ra nên mặc kiểu gì.
Mặc xong, cậu mở cửa phòng thay đồ bước ra.
Tiết An chờ bên ngoài nhận lấy trang phục tăng nhân trong tay Cảnh Dật, đưa mũ lưỡi trai với di động cho Cảnh Dật.
"Nè, mũ, không phải cậu vẫn luôn kêu đầu trọc khó coi sao."
Cảnh Dật sờ sờ cái đầu trơn bóng, nghe lời đội mũ lên, cầm điện thoại trong tay.
Tiết An vừa ngẩng đầu thấy Cảnh Dật đội mũ ngược, giơ tay giúp Cảnh Dật chỉnh lại, miệng niệm cả đống quy tắc của phim trường.
Cái gì mà không thể phát ra âm thanh quá lớn, cũng không thể tới gần đoàn phim khác linh tinh.
Cảnh Dật không nói chen vào, chỉ yên lặng tiêu hóa mấy phần nghe hiểu được.
Hai người để mấy thứ khác trong khách sạn đoàn phim thuê, hiện tại trừ di động thì chỉ còn cái ba lô màu đen.
Tiết An đeo ba lô, vẻ mặt hưng phấn: Tôi nghe nói Lục ảnh đế cũng đang ở thành điện ảnh, làm khách mời trong một bộ điện ảnh, nói không chừng chúng ta có thể gặp được hắn!"
Thấy Tiết An bày một bộ dáng rất muốn được đáp lại, Cảnh Dật gật đầu tán thành, sau đó giơ cái hộp nhỏ trong tay lên: "Tiết An thí chủ, cái này sử dụng thế nào?"
Tiết An kinh ngạc: "Không phải chứ Cảnh Dật, ngươi còn chưa thoát vai à? Di động dùng thế nào cũng quên rồi?"
Nói xong, thấy Cảnh Dật vẫn cứ dùng cặp mắt thanh triệt thấy đáy nhìn qua, Tiết An nhận mệnh cầm lấy di động, bắt đầu giảng giải cho Cảnh Dật.
Đầu tiên hắn dùng vân tay của Cảnh Dật mở khóa.
Cảnh Dật ấn xuống, khóa di động bị mở ra.
Sau đó Tiết An giới thiệu tỉ mỉ chức năng của điện thoại cho Cảnh Dật.
Đang nói hăng say, Cảnh Dật có cuộc gọi đến.
"Mau nhận mau nhận, Kiệt ca gọi đến."
Cảnh Dật dựa theo cách Tiết An nói, ấn xuống nút màu xanh lục nhận nghe.
"Sao cậu còn chưa tới? Chuyện tới trước mắt mới đổi ý hả? Coi chừng Trương tổng phong sát cậu!" Nghe tiếng hét rõ to, Cảnh Dật nhíu mày.
Thần sắc Tiết An lập tức mất tự nhiên.
Đoán Cảnh Dật bán mình là một chuyện, chuyện do người đại diện "Trục Mộng thiếu niên đoàn" đáp ứng lại là một chuyện khác.
Thích ứng, phải thích ứng!
Tiết An vỗ vỗ bả vai Cảnh Dật, bỗng nhiên hiểu vì sao vừa rồi Cảnh Dật cái gì cũng không nói, lại còn không muốn thoát vai. Dù sao cũng chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, hạ quyết định muốn bán mình, chuyện tới trước mắt có lẽ vẫn sẽ sợ đi?
Tiết An cảm thấy có chút đồng tình Cảnh Dật, nhưng đồng tình là đồng tình, hắn cũng làm không làm gì được.
"Ai, tôi đưa cậu ra cửa."
Cảnh Dật không hiểu Tiết An đột nhiên đổi ngữ khí đại biểu cho cái gì, chỉ yên lặng đi theo Tiết An đến cửa phim trường.
"Đi thôi, xe Kiệt ca ở bên kia. Cậu yên tâm, tôi đã ký hiệp nghị với công ty, sẽ không nói cái gì ra ngoài."
Nhìn theo hướng ngón tay Tiết An chỉ, Cảnh Dật thấy một chiếc màu đen xe. xung quanh đều là xe kiểu này, chúng nó đều không cần ngựa kéo.
Nhìn bộ dáng những người trên xe, Cảnh Dật kéo cửa xe ra.
Ngồi lên cái đệm mềm mại, Cảnh Dật đảo tầm mắt bên trong xe. Thần sắc cậu không lộ ra quá nhiều tò mò, động tác cũng rất nhỏ, Triệu Kiệt ngồi ở ghế lái cũng không chú ý.
"Đè mũ thấp xuống, che mặt lại. Dù cậu tai tiếng hắc khí đầy người, muốn được chú ý cũng không thể bị chụp lúc này!"
Triệu Kiệt nói xong tiếp tục nghe điện thoại.
Ánh mắt Cảnh Dật vẫn dừng ngoài cửa sổ, nhìn toà nhà cao tầng cùng dòng xe cộ tấp nập bên ngoài, vẻ mặt rốt cuộc cũng lộ ra chút kinh ngạc.
- - nơi này, dù là người hay vật, đều thập phần thú vị.
Xe Triệu Kiệt dừng lại trước khách sạn.
Cửa khách sạn là kiểu cửa xoay tròn, Cảnh Dật chưa thấy qua bay giờ.
Cậu học Triệu Kiệt bước vào rồi đi ra, mang tâm tình sung sướng thử nghiệm đồ vật mới, đi theo Triệu Kiệt vào thang máy.
Sau khi đứng yên, Cảnh Dật quét mắt nhìn người đàn ông đến sau.
Người đàn ông rất cao, gương mặt bị cái khăn quàng màu đen ngăn trở, đầu đội mũ cùng kiểu dáng, đem che mặt kín mít.
Tại sao người này phải che giấu như thế? Đến khí tức cũng thu liễm hoàn toàn, quả thực không hề có cảm giác tồn tại.
Cảnh Dật nghi hoặc trong lòng, Triệu Kiệt không giống như đang hỏi Tiết An.
Bởi vì, giữa lông mày Triệu Kiệt mang theo buồn bực, tuyệt đối sẽ không nói lời tử tế. Người khác đã tâm ưu, không cần nhiều chọc người khác đồ tăng khẩu nghiệt.
"Cậu chậm 20 phút, có biết trong này 20 phút tôi có thể chọn mấy thông cáo cho người khác trong nhóm không?! Hiểu chuyện chút đi? Còn nữa, lát nữa nhất định phải biểu hiện thật tốt trước mặt Trương tổng, đừng có lãng phí cơ hội tôi cầu riêng cho cậu!"
Thang máy yên tĩnh, Triệu Kiệt đột nhiên mở miệng.
"Làm thí chủ đợi lâu, thật là bần tăng sai lầm." Cảnh Dật chắp tay trước ngực, xin lỗi Triệu Kiệt.
Triệu Kiệt liếc mắt nhìn Cảnh Dật, trong lòng suy nghĩ Cảnh Dật có phải điên rồi không, nhập diễn sâu quá đến giờ còn chưa thoát ra.
Nhưng cũng không có quan hệ gì với gã, gã chỉ lo giật dây lấy tiền.
Thang máy dừng lại, Triệu Kiệt dẫn đầu đi ra khỏi thang máy.
Chờ Cảnh Dật ra ngoài, người đàn ông còn lại trong thang máy hơi ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm.
Loại chuyện tà khí như "Bán mình" này giới giải trí xưa nay đã có, nhưng chạy đến sản nghiệp của anh còn bị anh bắt được, nói thế nào, kiểu gì cũng bị giáo huấn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT