Âm nhạc vang lên.

Bọn họ nở nụ cười đầy ác ý, khi xoay người vung tay vung chân đá vào Cảnh Dật.

Đây là thủ đoạn đám người này thường dùng, khi luyện tập vũ đạo lơi dụng tư thế nhảy che giấu để tay đấm chân đá nguyên Cảnh Dật.

"Thiện tai thiện tai." Cảnh Dật vội né tránh mấy cú đấm trong không gian nhỏ hẹp.

Lời cuối cùng vừa rơi xuống, Cảnh Dật đã dựa sát tường, giơ tay bắt lấy bàn tay đang tấn công.

Tên đó bị giữ lại, mặt vẫn đang cười: "Quả nhiên là có tự tin, còn dám bắt tao...... A!"

Xương sườn đau nhức, gã cố nuốt những lời còn lại vào bụng, ngã trên mặt đất không nói nên lời.

Cảnh Dật một chân đá kẻ kêu rên trên mặt đất ra xa, một bên lao ra giữa phòng tập trong, vung tay đánh đám người xung quanh. Dưới vành nón, đôi mắt thuần tịnh hàm ẩn khiêu khích.

Sao Lâm Hữu có thể chịu đựng được? Người ngày trước nghe lời bọn họ, ngoan như chó dám đứng lên phản kháng?! Gã cùng đám còn lại đong đưa cơ thể theo giai điệu âm nhạc, khi tới gần Cảnh Dật nhấc chân xuất quyền.

Mộ Dung Dực không tham gia, chỉ đứng một bên cười lạnh.

Trong mắt gã, chẳng qua là đám chó của gã đang cắn nhau mà thôi.

Tuy nhạt nhẽo, nhưng giúp cuộc sống thêm phần thú vị cũng không tệ lắm. Đặc biệt là có thể thông qua phương pháp này, chèn ép Cảnh Dật có ngoại hình đẹp hơn gã, đúng là một hòn đá trúng hai chim.

Nhưng Mộ Dung Dực không cười được lâu......chín người cùng xông vào tấn công Cảnh Dật, không ngờ Cảnh Dật đem xông vào trước nhất mặt lâm hữu, trở thành vũ khí!

Tiếng đánh "bốp, bốp, bốp" vang lên, mặt Lâm Hữu đau đến vặn vẹo.

Cổ tay của gã bị Cảnh Dật bắt lấy, tránh kiểu gì cũng không thoát, cả người chuyển động theo điều khiển của Cảnh Dật, xoay tròn lắc lư.

Những đòn Cảnh Dật đánh toàn dừng trên người Lâm Hữu, cả cánh tay tựa như bị bẻ gãy!

"Dừng dừng dừng aaa, Cánh ca cứu mạng." Lâm Hữu gọi Mộ Dung Dực, trong đôi mắt mê mang nước đều là ý cầu cứu, "Em không tránh được, aaaa!"

Mộ Dung Dực cực kì ghét bỏ.

Nhưng nghe Lâm Hữu kêu gào như vậy, nhóm thiếu niên xung quanh ôm bộ phận bị đánh đau xót, chạy tới bên Mộ Dung Dực.

Mộ Dung Dực từng tập võ, cách dùng vũ đạo đánh Cảnh Dật là Mộ Dung Dực dạy bọn họ. Vũ đạo nhóm khi xuất đạo nổi được cũng là nhờ Mộ Dung Dực biên đạo lại từ kịch bản võ thuật.

Cảnh Dật nghiêng đầu, nhìn hy vọng của mọi người- Mộ Dung Dực.

Mộ Dung Dực nhớ đến lời người đại diện Triệu Kiệt nói, mày nhăn lại.

Cảnh Dật có thể từ trong tay Viên Tuệ mà toàn thân đi ra, chứng tỏ hiện tại Cảnh Dật đã có chỗ dựa. Nếu cứ bắt chẹt nó như trước đây, rất có thể nó sẽ dựa vào ngọn gió này để xoay người.

Giải Trí Trục Mộng thành lập hai năm, mới đắc tội Trương Cường, lại đắc tội thêm Viên Tuệ chắc chắn không vực dậy nổi.

Mộ Dung Dực đi hướng Cảnh Dật, vẻ mặt vô hại nhưng ánh mắt lại âm ngoan.

"Trước kia mày cố ý giả vờ đúng không? Sao lần này lại lợi hại vậy."

Khi nói chuyện, Mộ Dung Dực duỗi tay, thân mật vỗ mặt Cảnh Dật.

Cảnh Dật đột nhiên nhớ tới một phần trong ký ức.

Có người mang kịch bản phim thanh xuân thần tượng đến công ty tuyển nam 2, nguyên Cảnh Dật cùng ngày đó tới muộn, chưa kịp hóa trang đã được đạo diễn liếc mắt nhìn trúng.

Mộ Dung Dực muốn làm nguyên Cảnh Dật thất bại, lén sai người đưa nguyên Cảnh Dật tới WC, đánh vào bụng Cảnh Dật, ấn đầu nguyên Cảnh Dật vào bồn cầu.

Đủ các thể loại như thế, nhiều đếm không xuể.

Trầm mê sắc dục còn có thể cứu, nhưng bạo hành người vô tội thành nghiện, cứu thế nào? Trích lời sư thúc La Hán đường, gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng.

Tay trái Cảnh Dật ngăn giở trò Mộ Dung Dực, tay phải nắm thành quyền đánh thẳng mặt Mộ Dung Dực.

Mộ Dung Dực phản xạ có điều kiện giơ tay chắn, khi tiếp xúc tay Cảnh Dật, toàn bộ cánh tay bị đánh đến tê dại. Giây tiếp theo, bụng đã bị chân đá vào.

Liên hoàn kịch bản!

Mộ Dung Dực cố nén đau đớn, lùi về phía sau hai bước cảnh giác nhìn Cảnh Dật.

"Mày thật sự biết võ?"

Cảnh Dật gật đầu, bày ra tư thế " Anh đến đánh em đi" với Mộ Dung Dực.

Lần này Mộ Dung Dực không kích động.

Gã nhìn ra, Cảnh Dật muốn mượn cơ hội này xoay người.

Nếu không, giải thích thế nào việc trước khi có hợp đồng, ngày nào Cảnh Dật cũng ngoan như chó được?

Không thể đánh tiếp.

"Cánh ca, không cần khách khí với nó, phải đè bẹp khí thế bằng không Cảnh Dật còn leo lên đầu anh nữa?" Lâm hữu đứng một bên hò hét trợ uy cho Mộ Dung Dực, tràn đầy chờ mong.

Người xung quanh cũng phụ họa lời Lâm Hữu, có vẻ không nhìn ra dường như Cảnh Dật đang chiếm thế thượng phong.

Mộ Dung Dực cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

"Không luận bàn nữa sao?" Cảnh Dật mỉm cười dò hỏi.

Mộ Dung Dực đang muốn nói chuyện, cửa phòng luyện tập đã bị mở ra.

Triệu Kiệt xuất hiện ở cửa, ánh mắt quét một vòng, trầm giọng nói: "Náo loạn cái gì? Lâm Hữu, Mộ Dung Dực, Cảnh Dật, theo tôi đến văn phòng."

Mộ Dung Dực tìm được bậc thang, nhấc chân muốn chạy lại chỗ Triệu Kiệt. Nhưng chưa đi được hai bước, sườn bụng đau đớn làm gã chảy mồ hôi lạnh.

Mộ Dung Dực lung lay hai cái, ngã thẳng xuống mặt đất.

Triệu Kiệt trợn tròn mắt, vội vàng chạy đến Mộ Dung Dực bên người vỗ mặt Mộ Dung Dực.

"Tiểu Cánh, Tiểu Cánh? Sao lại té xỉu! Rốt cuộc các người đang làm cái gì?" Triệu Kiệt nhìn Lâm Hữu, lại nhìn Cảnh Dật.

Lâm Hữu đang muốn báo cáo Triệu Kiệt chuyện vừa rồi, khóe mắt thấy Cảnh Dật nhìn gã, ánh mắt có thể nói là ôn hòa.

Lâm hữu rùng mình, sửa lại lời nói: "Vừa rồi luyện tập vũ đạo một lát, chỉ điểm cho nhau một chút."

Những người khác nghe Lâm Hữu nói như vậy, không hài lòng với biểu hiện của Lâm Hữu: "Vừa rồi Suy Cảnh đánh Cánh ca, nên Cánh ca mới té xỉu."

"Đúng đó, Suy Cảnh thật sự không để Cánh ca vào mắt, này không phải cũng giống như không để Kiệt ca vào mắt sao?"

Mồm năm miệng mười tố cáo, Triệu Kiệt trừng mắt nhìn Cảnh Dật, cầm lấy di động trực tiếp báo nguy.

"Vâng, đúng, chỗ chúng tôi có vụ đánh nhau ẩu đả, đúng, người của Giải Trí Trục Mộng. Nạn nhân hôn mê, không sai."

Triệu Kiệt tiếp đó gọi 120, gọi xe cấp cứu của bệnh viện đón Mộ Dung Dực.

Một loạt sự kiện liên tiếp, cảnh sát tới, 120 tới, các phóng viên nghe tin cũng lập tức xách đồ nghề chạy tới.

Triệu Kiệt chẳng những là người đại diện, còn là cổ đông công ty, bảo an phía dưới một người cũng không ngăn cản,để một đám người lao đến làm trò.

"Chính là cậu ta, là cậu ta đánh Mộ Dung Dực thành như vậy, những người bên cạnh đều có thể làm chứng." Triệu Kiệt gấp không chờ nổi tố giác Cảnh Dật.

Nhân viên y tế còn đang khám cho Mộ Dung Dực, cầm đèn pin xem xét trạng thái con ngươi của Mộ Dung Dực.

Các phóng viên tận dụng mọi lúc để chụp ảnh hiện trường, mấy tên chạy đến trước mặt Cảnh Dật, phỏng vấn Cảnh Dật: "Xin hỏi cậu là người đánh Mộ Dung Dực hôn mê sao? Cậu đánh cậu ấy chỗ nào mới khiến cậu ấy ngã trên mặt đất?"

"Nếu Mộ Dung Dực vì vậy mà nằm viện, cậu có áy náy không?"

"Yêu cầu cậu tháo mũ xuống cho chúng tôi chụp ảnh."

Cảnh sát đang lấy lời khai của thành viên nhóm, cảm thấy sự việc đúng tám chín phần mười, cầm còng tay lại bên người Cảnh Dật: "Cậu bị tình nghi tội cố ý tổn thương người khác, đem về đồn câu lưu."

Trong lúc hoàn cảnh rối loạn, Mộ Dung Dực nằm trên mặt đất đột nhiên ngồi dậy. Bởi vì không bàn bạc trước cùng Triệu Kiệt, nhìn đến trận thế lớn như này, vẻ mặt dại ra.

Bác sĩ bên cạnh Mộ Dung Dực sửng sốt: "Bệnh nhân đã tỉnh."

"Thật sự rất cám ơn ngài." Triệu Kiệt một bộ biểu cảm đau lòng Mộ Dung Dực, "Cảm ơn bác sĩ đã cứu Tiểu Cánh của chúng tôi, trên người Tiểu Cánh có chỗ nào bị thương nghiêm trọng không? Bằng không sao lại té xỉu?"

Bác sĩ bắt đầu dò hỏi Mộ Dung Dực bị đánh ở đâu.

Mộ Dung Dực phối hợp xốc quần áo lên cho các phóng viên chụp ảnh rõ ràng, bày ra biểu tình ẩn nhẫn trước máy ảnh.

Nhưng các phóng viên chụp nửa ngày, trên ảnh chụp, trước ngực hay sau lưng Mộ Dung Dực đến một vết thương cũng không có, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Một vài thành viên của Trục Mộng cũng sôi nổi xốc quần áo lên xem người mình, kết quả vẫn là không có một vết thương.

Rõ ràng thời điểm bọn họ bị đánh đau muốn chết, sao lại thế này?!

Cảnh sát nghe thấy Mộ Dung Dực tỉnh, động tác chuẩn bị bắt trói Cảnh Dật cũng dừng lại.

Nhìn Mộ Dung Dực trên mặt đất xốc quần áo lộ ra nửa người trên thon gầy, cảnh sát hỏi: "Cậu chắc chắn câụ là bị người ta đập vào bụng mới hôn mê? Bác sĩ, thế nào?"

"Không bị thương a, một chút thương tích cũng không có." Bác sĩ trả lời cảnh sát, cẩn thận xem xét eo bung của Mộ Dung Dực, "Một chút dấu vết cũng không có, như vậy đau không đau?"

Mộ Dung Dực ý thức được Triệu Kiệt muốn mượn chuyện gã hôn mê, hất bát nước bẩn vào Cảnh Dậ, theo bản năng liền "A" một tiếng tỏ vẻ rất đau.

Đương sự nói như vậy, xung quanh còn có người phụ họa nói Mộ Dung Dực bị đánh thật.

Cuối cùng, Mộ Dung Dực bị đưa đến bệnh viện.

Cảnh sát điều tra không có kết quả, thấy Mộ Dung Dực trên người không có vết thương, không có lý do bắt Cảnh Dật, chỉ có thể để Cảnh Dật về nhà trước.

Vừa có cơ hội, Triệu Kiệt đã lập tức đăng Weibo, ngầm lăng xê chuyện này.

Lên thẳng mười hạng đầu hot search Weibo, fan Mộ Dung Dực sôi nổi chia sẻ bài đăng, tag Weibo Cục Công An và Weibo bệnh viện, cường điệu nhất định phải ra khám ra thương tích, bắt Cảnh Dật trả giá đắt.

Trong diễn đàn đoàn phim《 Dụ Tăng 》, mọi người sôi nổi tag Cảnh Dật.

Quách Lân: "Tiểu Dật, sao cậu lại bị mắng lên hot search rồi?"

Tạo hình Tiểu Lưu: "Tôi nói con gà luộc Mộ Dung Dực này, trên người không có một chút thương tích, mấy thành viên khác cũng vậy. Thế mà cũng có thể tạt ra nước bẩn."

Khương Văn Văn: "Fans Mộ Dung Dực thật đáng sợ, tôi vừa nói phải đợi kết quả mới biết được, ta đã hứng được hơn 1000 tin nhắn mắng chửi."

Lục Ngự Chi: "Sự thật là gì? @ Cảnh Dật"

Cảnh Dật: "Bọn họ nói muốn luận bàn, liền luận bàn một phen."

Cảnh Dật vừa nói như vậy, người trong nhóm chat đều sửng sốt.

Vốn dĩ ảnh phóng viên chụp không có vết thương gì, bọn họ đều cảm thấy Cảnh Dật phải đi cõng nồi hộ, Cảnh Dật hẳn là không động thủ. Nhưng nếu Cảnh Dật nói luận bàn, đó chính là đánh thật.

Vì cái gì giới giải trí lại có gia hỏa ngay thẳng như vậy?

Quách Lân: "May mắn trong diễn đàn đều là người một nhà, bằng không Cảnh Dật cậu lại thảm rồi?"

Tiết An: "...... Quá đáng lắm rồi, anh vừa về công ty đã bị giao cho cái nhiệm vụ kỳ quái, kết quả liền ra việc này? Tiểu Dật, bọn họ quá đáng ghét, lại bắt nạt em đúng không? Em có bị thương không?"

Cảnh Dật: "Em không có vấn đề gì, không cần lo lắng, luận bàn mà thôi, điểm đến mới thôi, em không làm bọn họ bị thương."

Chỉ là lợi dụng nội lực tạo chút đả kích tạm thời với cơ thể bọn họ, đến đúng thời gian, nội lực tan đi, không để lại bất cứ di chứng gì.

Quách Lân ngầm đi chọc Lục Ngự Chi: "Lục thần, hậu bối cậu nhìn trúng bị người ta bắt nạt, không nói chút gì à?"

Lục Ngự Chi trả lời rất nhanh.

"Cậu ấy nói không bị thương, chính là không bị thương, chúng ta chờ kết quả là được."

Phòng bệnh một người.

Triệu Kiệt đề nghị Mộ Dung Dực: "Chuyện này lần này lên hot search, là cơ hội tốt để tuyên truyền phim mới. Chờ lát nữa bác sĩ tới khám cho cậu, nếu phát hiện cậu không bị thương, thêm cảnh sát bên kia, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của cậu."

"Vậy làm chuyện này cứ làm thật đi." Mộ Dung Dực chẳng hề để ý nói, "Đến đi, đánh chỗ này."

Ngoài phòng bệnh, một hộ sĩ trẻ tuổi khiếp sợ mở to hai mắt.

Cô là fans Mộ Dung Dực, vốn dĩ muốn nhân cơ hội này quan tâm thần tượng kéo gần khoảng cách, không ngờ lại nghe thấy thần tượng nhà mình cùng người đại diện vì hãm hại Cảnh Dật mà cố ý làm mình bị thương.

Sao Mộ Dung Dực có thể như vậy...... Như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play