(7)

Triệu Chiêu năm nay hai mươi bảy.

Ba cậu tên là Triệu Đại Giang, cậu chào đời không bao lâu thì ba qua đời.

Khuôn mặt không khác bao nhiêu.

Khi Triệu Chiêu nhận được điện thoại của Chu Tắc đúng lúc bản thiết kế bị tổ trưởng trả về làm lại, cậu hơi bất đắc dĩ, nhìn bản thảo bỏ đi trên màn hình mà than nhẹ một tiếng, đang chuẩn bị cam chịu tăng ca thì điện thoại vang lên.

“Mẹ cậu nhận lời cầu hôn của tôi rồi hì hì hì hì.” Mới vừa bấm nút nhận cuộc gọi thì âm thanh đầy sức sống của Chu Tắc tràn ra từ trong di động.

“…Chúc mừng.” Triệu Chiêu nhịn nỗi xung động muốn cúp máy, cậu ấn chuột kêu lách cách.

“Về chuyện tôi trở thành ba cậu lần thứ hai, cậu có ý tưởng gì không?”

“…Tôi đang tăng ca, không có việc gì thì cúp đây.”

“Đừng mà, mẹ cậu đi thu dọn bát đũa rồi, cô ấy không cho tôi đụng vào mấy thứ dễ vỡ —— hiện tại tôi rất nhàm chán.”

Triệu Chiêu nhìn thoáng qua thời gian biểu hiện trên màn hình máy tính: “Tôi thật sự phải tăng ca.”

“Này, phòng thiết kế của các cậu sao cứ tăng ca hoài thế? Còn tiền tăng ca thì sao?”

Triệu Chiêu hít sâu một hơi, vuốt xuống cơn giận: “Phòng thiết kế không có tiền tăng ca.”

“Thế à.” Chu Tắc chần chừ một lát, “Chẳng lẽ cậu bị cấp trên bóc lột? Nếu không trở về tôi nói chuyện với cấp trên của cậu?”

“Đừng.” Triệu Chiêu liếc nhìn bản thảo bỏ đi, nếu không qua bản thảo này thì không cần tăng ca.

Nói đến cùng vẫn là năng lực của cậu chưa ổn.

Hàn huyên đơn giản hai câu, Triệu Chiêu cúp máy, đang muốn lao vào đội ngũ tăng ca thì di động lại vang lên lần nữa.

Cậu nhìn xem, vẫn là Chu Tắc.

“Đúng rồi, tôi chợt nhớ ra một việc.” Âm thanh Chu Tắc lại truyền tới.

“Việc gì?”

“Nếu tôi đã ở cùng mẹ cậu lần nữa, vậy cậu có phải nên gọi tôi một tiếng ba không?”

“…”

“Tuy rằng lúc trước tôi cũng là ba cậu, nhưng khi ấy dù sao danh bất chính ngôn bất thuận, tôi sẽ không cưỡng ép, lần này dù sao…”

Không đợi Chu Tắc nói xong Triệu Chiêu đã tỏ vẻ lạnh lùng cúp máy, rồi khóa máy nghiêm túc tăng ca.

Ba cậu tên là Triệu Đại Giang, cậu chào đời không bao lâu thì ba qua đời.

Khuôn mặt không khác bao nhiêu.

Kết quả người cha vốn qua đời đột nhiên sống lại, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn cậu.

Có lẽ vì lo cho sự nhạy cảm của con trai, mẹ cậu luôn giấu cậu chuyện này, cho đến năm cậu mười tám tuổi mẹ mới nói với cậu, thằng nhóc từ nhỏ đi theo cậu cùng đào tổ chim, trộm đào, câu cá, lên núi bắt ve sầu là người cha của cậu đã sống lại.

Thằng nhóc kia tên là Chu Tắc, nhỏ hơn cậu năm tuổi, từ bé đã bám dính mẹ cậu, rõ ràng không phải người nhà của cậu nhưng thường xuyên ở lại nhà cậu không chịu đi.

Lúc ấy Triệu Chiêu còn nhỏ, đúng vào tuổi ham chơi, tuy rằng Chu Tắc nhỏ hơn cậu nhưng có nhiều mưu mẹo, hai người hợp cạ, thường xuyên ra ngoài đi chơi, không phải đi bắt giun câu cá thì đến đồng ruộng bắt thỏ, thỉnh thoảng có hứng thì nướng khoai ở bờ sông, gần như lần nào cũng dính bùn đầy người, sau khi về nhà Vương Linh Linh quở mắng từng đứa.

Cứ thế hai người thật sự hình thành một tình bạn cách mạng.

Ít nhất theo quan điểm của Triệu Chiêu là như vậy.

Kết quả hiện tại lại nói với cậu, cái người được cậu toàn tâm toàn ý coi là anh em tốt thế mà là ba cậu đã sống lại?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play