(4)
Vương Linh Linh nhìn Chu Tắc đeo tạp dề qua lại trong phòng bếp, cô không yên tâm đứng ở cửa nhìn quanh đột nhiên than nhẹ một tiếng, cô sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, chợt cảm thấy bùi ngùi.
Cái người rõ ràng vo gạo một cách luống cuống giờ đã làm được vài món ăn nhỏ.
Cô liếc mắt nhìn mái hiên bên cạnh thấy một con chim én bận rộn bay ra bay vào kiếm ăn, những con chim én nhỏ đang cất tiếng đòi ăn, cái miệng nhỏ mở ra, cô không khỏi hé miệng cười.
Sau khi Triệu Đại Giang qua đời, Vương Linh Linh cảm thấy như trời sập.
Cái người chất phác luôn cười ngây ngô đã vĩnh viễn nhắm mắt nằm trong quan tài, theo ngọn lửa hóa thành tro bụi, cái người vốn có vóc dáng cao to cuối cùng lại co ro trong một cái hộp nhỏ.
Vương Linh Linh đã khóc, khóc đến khàn cả giọng.
Nhưng vậy thì có thể thế nào?
Triệu Đại Giang cuối cùng không thể trở về, ngày tháng của cô vẫn còn kéo dài, dù sao cô còn đứa con trai cần chăm sóc.
Con gái vốn đã yếu ớt lại vừa mới làm mẹ.
Vương Linh Linh buộc tóc lên, cõng con trai đi tới đồng ruộng, gieo hạt tưới nước nhổ cỏ thu hoạch, hấp thụ kinh nghiệm từng chút một. Vóc dáng cô thấp bé, khó mà vác nổi một bó lúa mì lớn, có điều không sao, cột từng bó ít thôi, vác vài lần là được.
Làm việc ở đồng ruộng không thể so với ở nhà, mỗi ngày mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, trong ngày tháng gió thổi phơi nắng làn da vốn trắng trẻo của cô đã trở nên sần sùi ngăm đen, mái tóc cũng không còn sáng bóng, dáng người vốn không mập lại từ từ gầy yếu.
Cô không để ý đến những điều đó, dù sao đứa bé được cô cõng sau lưng đã trưởng thành mạnh khỏe.
Sau khi Triệu Đại Giang qua đời, Vương Linh Linh cảm thấy mỗi ngày đều trôi qua rất dài, nhưng khi nhìn thấy đứa con trưởng thành từng chút một, từ khi biết nói những từ ngữ đơn giản đến khi có thể thao thao bất tuyệt, từ cậu nhóc nằm trên đầu vai cô ngủ ngon lành đến cậu thiếu niên quậy phá trong thôn, cô lại cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức cô chẳng có thời gian phản ứng.
Cũng chính vào lúc này cô gặp được Chu Tắc.
Khi đó cô đang kéo lỗ tai con trai đi về nhà, nhưng ở đầu thôn gặp được một đứa trẻ đi tập tễnh về phía trước. Sau khi nhìn thấy cô, ánh mắt đen láy của cậu bé đột nhiên sáng ngời, sau đó ngay lập tức dùng cả tay chân di chuyển qua, túm lấy ống quần của cô, khóc đến nước mắt nước mũi dính đầy mặt, mồm miệng bi bô không rõ ràng la hét: “Ợ ơ ợ ơ.”
Vương Linh Linh nhìn đứa trẻ ôm cẳng chân mình sửng sốt một lúc lâu, nhất thời không thể phản ứng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT