Nhất thời, máu toàn thân đều tụ lại trên đỉnh đầu!
Miệng Diệp Nhược Sơ khô khốc, hai má ửng đỏ dường như có thể rỉ máu.
Đây…đây…rốt cuộc là chuyện gì…
Sau khi lấy lại tinh thần, ý nghĩ duy nhất của nàng là mau chóng rời khỏi đây!
Nhưng, khi xoay người lại, nàng không để ý dưới chân của mình, chỉ nghe thấy một tiếng “phốc..”, thùng rác đổ xuống lăn trên mặt đất phát ra
một âm thanh lớn.
Diệp Nhược Sơ hoàn toàn biến sắc, nhất thời hóa đá tại chỗ!
Đúng lúc này, giọng nói của Thẩm Mặc Thần đột nhiên vang lên, “Anh, hình như có tiếng gì vang lên?”
“Nếu không thể giữ im lặng, thì cút ra ngoài…”
Lập tức vang lên âm thanh trầm thấp.
Nghe vậy, Diệp Nhược Sơ suy nghĩ chốc lát lại cảm thấy…dường như…dường như bên trong không phải đang làm chuyện đó…
Trong lòng xuất hiện nghi hoặc cùng tò mò, nàng vòng qua cửa, rón rén đi về phía trước.
Ngay khi bước chân vào phòng khách, màn hình LCD khổng lồ trên bức tường đối diện hiện ra rõ ràng và sống động.
Mặt đỏ tim đập liếc xuống dưới, lúc này Diệp Nhược Sơ mới chú ý đến hai người trên sô pha.
Thẩm Mặc Thần chăm chú nhìn vào màn hình, còn phát biểu ý kiến của
mình, “Anh trai, anh nhìn ngực cô ta, nhất định là đã chỉnh sửa, nhưng
đôi chân đúng là vừa thẳng lại vừa dài...”
Thẩm Mặc Hàn rõ ràng
là mới tắm xong, tóc còn chưa kịp khô, bộ quần áo ở nhà thoải mái giản
dị hắn mặc vào cũng trở nên mạnh mẽ mà tao nhã. Trước mặt là một chồng
tài liệu, anh ta đang xem xét chúng.
Cảm nhận được có người đang nhìn mình, cây bút trên đầu ngón tay hắn hơi dừng lại, ngẩng đầu lên,
đôi mắt thâm thúy đối diện với Diệp Nhược Sơ.
“Cô giáo Diệp.”
Thẩm Mặc Thần, người vẫn đang chăm chú nhìn màn hình, nghe thấy ba chữ cô giáo Diệp theo phản xạ liền quay đầu lại.
Sau đó, khuôn mặt tuấn dật ngay lập tức đỏ lên, anh chửi thầm, bật dậy khỏi ghế sô pha, vội vàng cố gắng che màn hình lại...
Không giấu được!
Thẩm Mặc Thần vội vã nghiến răng, không có tác dụng!
Cậu xông lên phía trước, dùng hai tay che mắt Diệp Nhược Sơ, chặt chẽ không để lại một kẽ hở.
“Em còn một số việc phải làm, không có thời gian đến trường.”
“Thẩm Mặc Thần!” Diệp Nhược Sơ tức giận, liền gọi cả họ tên cậu.
“Dù sao đi nữa, nếu cô không đồng ý làm gia sư của em, em nhất định sẽ
không bao giờ đến trường để thi cuối kì. Cô biết, em luôn nói được làm
được.”
Diệp Nhược Sơ đã dạy cậu ta một năm, đương nhiên biết rõ
tính tình của cậu, kỳ thực hôm nay tới đây đồng nghĩa với việc cô đã
thỏa hiệp.
“Tốt lắm, bây giờ chúng ta nói về vấn đề vừa rồi.”
Nàng đổi chủ đề, “Em đã là một người trưởng thành 20 tuổi. Những thứ kia không phải là không cho em xem, nhưng em phải có quan niệm chính xác
khi xem...”
Chưa từng cùng nam sinh thảo luận về đề tài này, mặc dù Diệp Nhược Sơ giả vờ bình tĩnh nhưng gò má cô vẫn đỏ lên rất nhiều.
Thẩm Mặc Thần lúc này bối rối biến mất, một bên mỉm cười, một bên gật đầu.
“Còn có Thẩm tiên sinh...” Diệp Nhược Sơ quay đầu nhìn anh, “Anh là phụ huynh, anh lẽ nào dung túng cậu ấy như vậy?”
Dung túng?
Cô thực sự cho rằng tiểu tử kia là một đứa trẻ không biết gì ?