Nhìn thấy hành động thân mật của hai người lúc này, trên mặt cô ta tràn đầy vẻ bất mãn, âm thầm trừng mắt nhìn Diệp Nhược Sơ mấy lần.Bước trên đôi giày cao gót cao bảy phân, Lâm Nhất Dung uốn éo người bước tới, cố ý đẩy Diệp Nhược Sơ sang một bên.

"Anh Mặc Hàn, đây là đĩa hoa quả em vừa mới cắt, nghe dì nói anh trở về, em liền đem tới."

"Em đến thành phố S lúc nào?"

Thẩm Mặc Hàn liếc nhìn Diệp Nhược Sơ đứng bên cạnh, ánh mắt xẹt qua một tia sáng, sau đó mới nhìn Lâm Nhất Dung nói.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhất Dung nở nụ cười tươi như hoa, cô không khỏi vui mừng nói: "Em mới đến hôm nay, anh Mặc Hàn, ngày mai anh có thể đưa em đi thăm quan thành phố S được không?"

"Không có thời gian..."

Vừa nói, thân thể cao lớn vừa vắt chéo chân ngồi xuống ghế sô pha, hắn uống một ngụm nước, lập tức lông mày có chút khó chịu nhíu lại.

Diệp Nhược Sơ đứng một bên không cao hứng nhìn hai người, còn anh Mặc Hàn, em Nhất Dung, bọn họ tưởng mình là Lậm Đại Ngọc cùng Giả Bảo Ngọc sao?

"Anh Mặc Hàn khi dễ em a, em thật vất vả mới đến thành phố S một chuyến, nhưng anh lại không chịu bỏ một chút thời gian đi cùng em, em sẽ đi nói với ông ngoại!"

Lâm Nhất Dung hờn dỗi nói, nhưng lại lộ ra mấy phần nghiêm túc, cô ta biết, người có thể khiến Mặc Hàn nghe lời chỉ có ông ngoại.



Ông ngoại của hắn và ông ngoại cô từ nhỏ đã ở trong một quân đội, quan hệ phi thường tốt!

Hơn nữa, cô còn nghe nói ông ngoại cô từng cứu sống ông ngoại anh Mặc Hàn một lần, cho nên từ khi cô còn nhỏ ông ngoại hắn đã rất yêu quý cô.

Chỉ cần là yêu cầu của cô, ông ngoại nhất định sẽ đáp ứng.

Đôi lông mày hắn hơi nhíu lại, xen lẫn mấy phần mất kiên nhẫn. Sau đó, ánh mắt hắn vô tình liếc sang người phụ nữ đang xem kịch vui, bàn tay xoa xoa cốc nước, khẽ động môi mỏng nói: "Nếu vậy thì để chị dâu đi cùng em..."

Mũi tên đột nhiên hướng vào nàng, Diệp Nhược Sơ khẽ giật mình, sau khi định thần lại, nàng thầm nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn!

Thẩm Mặc Hàn nhìn nàng chằm chằm, nhướng đôi lông mày kiếm, nở nụ cười như có như không.

Lâm Nhất Dung đương nhiên không muốn, thứ cô muốn là anh Mặc Hàn đi cùng, không phải cô ta!

"Anh Mặc Hàn, em cùng chị dâu...không quen nhau."

Thẩm Mặc Hàn khẽ nhếch môi mỏng, "Đi cùng tự nhiên sẽ quen, hay là em không muốn đi mua sắm cùng chị dâu?"

"Không..." Đôi tay sơn móng tay màu cam của cô ta gắt gao nắm chặt váy trên người, lúc này, cô có thể nói không sao?

"Không có thì tốt..."



Thẩm Mặc Hàn cầm cốc nước ấm trên bàn lên uống mấy ngụm, tiếp tục cau mày.

Hắn quả thực không thích hương vị này...

"Tôi là không khí sao?" Diệp Nhược Sơ bất mãn nói.

Hắn trực tiếp đưa ra quyết định, còn không hỏi cô có muốn hay không?

Nghe vậy, hắn khoanh tay dựa vào ghế sô pha, có chút thản nhiên nhìn nàng, "Không phải trường học được nghỉ rồi sao?"

Diệp Nhược Sơ thành thật thừa nhận, "Đúng,nhưng có lẽ tôi còn có việc khác vào ngày mai."

"Có lẽ sẽ có việc khác?" Hắn nhướng mày.

Nàng gật đầu, đối với Lâm Nhất Dung nàng quả thật không có chút hảo cảm nào.

"Vậy đợi đến khi em có việc khác thì ta sẽ bàn lại..." đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên.

Diệp Nhược Sơ "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play