"Nếu đã không yêu cô ấy, em hi vọng anh sớm có thể cho cô ấy tự do!" Khuôn mặt bị lạnh đến tím bầm của thiếu niên vô cùng nghiêm túc, từng câu từng chữ đều gằn mạnh."Cô ấy hiện tại là chị dâu của em, cái gì nên làm hay không nên làm, cũng không cần anh phải nhắc nhở em..."

Nhíu mày, thanh âm Thẩm Mặc Hàn trở nên trầm thấp, nhưng không thiếu vẻ uy nghiêm.

"Sau này anh nhất định phải đối xử tốt với cô ấy, nếu không, em nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn!"

Hít một hơi thật sâu, một lần nữa liếc qua thân hình mảnh khảnh đứng cách đó không xa, Thẩm Mặc Thần nói: "Còn có, từ hôm nay trở đi, em sẽ ở lại ký túc xá của trường học, anh thay em nói với mẹ một tiếng."

Cô ấy cùng anh trai đã kết hôn, vì vậy dù ở Thẩm Trạch hay chung cư đều sẽ có thể đụng mặt, đã như vậy thì ở lại trường vẫn tốt hơn. Chiếc Land Rover màu đen đi thẳng về phía trước.

Đang loay hoay với chiếc găng tay, Diệp Nhược Sơ nghĩ đến cậu đã ngồi dưới tuyết một thời gian dài, trong lòng thầm thở dài.

Đôi mắt như chim ưng của Thẩm Mặc Hàn nhìn nàng một cái, sau đó ánh mắt liếc xuống, nhìn chằm chằm vào đôi găng tay trên tay nàng.

"Cô rốt cuộc đã đan bao nhiêu đôi găng tay cho đàn ông rồi?" Hắn cau mày, con ngươi u ám.

Thu hồi dòng suy nghĩ, nàng sững sờ nhìn hắn, rồi thành thật trả lời: "Hai cái, một cái cho Mặc Thần, một cái cho anh."

Mặc dù đôi găng tay nàng đưa cho hắn vốn là đan cho ba.

Nghe vậy, Thẩm Mặc Hàn hơi nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú âm trầm nghiêng sang một bên, nhìn chằm chằm vào nàng, "Trước mặt chú rể nói chuyện với em chồng, cảm giác như thế nào?"



Diệp Nhược Sơ khẽ nhếch miệng, toàn thân mệt mỏi ngáp một cái, rồi nhìn chằm chằm vào hắn.

"Giám đốc Thẩm cần gì phải chó chê mèo lắm lông, những hành động của Mặc Thần tôi cũng không có dự liệu được, mà anh lại sớm đã biết tâm tư của Mặc Thần cho nên mới chắc chắn cậu ta sẽ nghe điện thoại của tôi, không phải sao?"

Hai má trắng nõn đỏ bừng, lúc này lại thêm vài phần lười biếng, cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh kiều mị chọc cho lòng người khác ngứa ngáy.

Ánh mắt của hắn giống như một thợ săn, bàn tay to bất ngờ ôm nàng vào trong ngực, nhếch môi mỏng, dần dần tiến tới gần nàng.

Diệp Nhược Sơ vộ vàng nghiêng mặt.

Nhưng bàn tay hắn giữ chặt sau gáy nàng, thanh âm trầm thấp như tiếng đàn dương cầm, "Tùy tôi xử lý, hửm?"

Cơ thể Diệp Nhược Sơ hơi cứng lại, khó chịu nhớ lại lời hứa trước kia của mình.

Hắn căn bản chính là cố ý tính toán nàng!

"Đã kết hôn, gọi là cô giáo Diệp có vẻ hơi lạnh nhạt, Thẩm phu nhân, như thế nào?"

Hắn vén mái tóc dài rơi trên má ra sau tai nàng.

Chỉ là người đàn ông này một thân ưu nhã, anh tuấn, cao quý ngạo nghễ, thành thục mà gợi cảm, nhưng hành vi lúc này của hắn lại vô cùng hạ lưu.

"Thẩm phu nhân, em không biết rằng lời này trong một số trường hợp vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ đàn ông, chẳng hạn như lúc này..."



Hắn híp mắt lại, giọng nói trầm khàn, phanh một cái, chiếc xe hoàn hảo đỗ trong gara.

"Thẩm phu nhân, mau gọi một tiếng Thẩm ca ca..."

"Cút, không biết xấu hổ!"

Sáng sớm hôm sau.

Diệp Nhược Sơ bị tiếng chuông của không ngừng đánh thức, chống đỡ cơ thể bủn rủn ngồi dậy khỏi giường.

Nàng là người duy nhất ở trong phòng, người đàn ông bên cạnh dường như đã rời đi.

Những chuyện ngày hôm qua hiện lên trong đầu nàng, khẽ cắn môi, Diệp Nhược Sơ đưa tay xoa xoa mặt, ước gì người phụ nữ hôm qua không phải là mình!

Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.

Hiện tại mới bảy giờ sáng, là ai tới?

Nàng hít sâu một hơi, mặc áo ngủ, lôi kéo thân thể còn chưa khôi phục, chậm rãi đi mở cửa.

Xuất hiện trước mắt nàng là Tô Lam, trên người bà mặc một chiếc áo khoác lông chồn, trên tay cầm một chiếc túi tua rua màu tím, hoa lệ mà cao quý...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play