Nếu vừa rồi Tô Chính Quốc đối với nàng có chút hài lòng thì hiện tại
Diệp Nhược Sơ có thể nhìn thấy chút hảo cảm đó đều biến mất.Trong lòng
khẽ thở dài, nàng có thể lường trước tương lai chắc chắn không dễ dàng.
Đúng lúc này, một thanh âm thô bạo đột nhiên vang lên: "Những lời kia đều là thật sao?"
Ánh mắt rơi trên người nàng như kim châm, Diệp Nhược Sơ xoay người liền
thấy Thẩm Mặc Thần hai mắt đỏ ngầu đứng phía sau, hai tay nắm chặt,
trừng mắt nhìn nàng gằn từng chữ: " Cô giáo Diệp, những lời anh trai em
nói là thật hay giả?"
Nàng hơi cắn răng, nhẹ giọng nói: "Mặc Thần..."
"Cô giáo Diệp, cô thực sự đã kết hôn rồi sao?" Thẩm Mặc Thần trực tiếp hét lên một tiếng, hai mắt cành trở nên đỏ ngầu.
Thẩm Mặc Hàn tiến lên một bước, đem Diệp Nhược Sơ kéo về phía sau hắn, giọng nói trầm thấp, đôi mắt hơi híp lại, "Em cứ như vậy nói chuyện với chị
dâu sao?"
"Chị dâu... ha ha ..."
Cười châm chọc một tiếng, Thẩm Mặc Thần từng bước lùi về phía sau, trực tiếp chạy ra khỏi phòng khách.
Tô Lam có chút tức giận, thở hổn hển: "Mặc Thần, con mau đứng lại cho ta!"
Nhưng Thẩm Mặc Thần ngoảnh mặt làm ngơ, thâmh chí còn không quay đầu lại.