Quách Yến Đình tiếp tục nhìn nàng hỏi: "Còn đám cưới thì sao? Con không
định tổ chức sao?""Bác sĩ nói ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, chúng
con sợ đứa bé sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn nên chưa tính toán tổ chức hôn
lễ, anh ấy nói sau khi sinh con sẽ tổ chức sau."
Diệp Nhược Sơ mặt không đỏ tim không đập tiến tới ôm lấy Quách Yến Đình: "Mẹ, đừng tức giận, có được không?"
Đánh lên tay nàng, Quách Yến Đình than nhẹ một tiếng: "Con gái lớn không
dùng được, con là do mẹ nuôi dưỡng, nhưng kết hôn , chuyện lớn như vậy
lại muốn giấu giếm mẹ, con nói xem có hay không nên tức giận?"
"Đương nhiên là có, mẹ có muốn đánh con hai cái để hạ hoả không?"
Giống như khi còn bé, nàng mỉm cười xoay người, đưa mông về phía Quách Yến Đình, chờ bà đánh.
Bà bật cười, tất cả lửa giận trong lòng đều biến mất, Quách Yến Đình nắm
lấy tay nàng; "Chuyện này là do chính con quyết định, mẹ sẽ không bận
tâm đến nữa, chỉ cần con sống tốt là được."