"Ui! Hiện tại người ta đã ở quán cà phê đối diện trường học rồi, cô mau đi gặp mặt đi, rồi về quê sau cũng không muộn!"

Cô Lý không ngừng đẩy cơ thể Diệp Nhược Sơ, kéo nàng đi ra cổng trường.

Diệp Nhược Sơ lùi người về sau, tiếp tục tìm cớ nói, "Chị Lý, em còn chưa rửa mặt, tóc tai thì rối bời, sẽ doạ người ta sợ!"

"Không sao, nếu cô không nói thì không ai biết cô chưa rửa mặt, đi thôi."

Cô giáo Lý cơ thể to béo, bằng hai người như Diệp Nhược Sơ, lôi kéo nàng giống như kéo một đứa trẻ.

Bất đắc dĩ, nàng không còn cách nào đành phải đồng ý, còn liên tục nhấn mạnh: "Chị Lý, em gặp mặt xong liền đi, nếu không sẽ lỡ chuyến tàu mất."

"Đã biết."

Kết quả, nàng bị cô giáo Lý lôi kéo đến quán cà phê đối diện trường học.

Một người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đang ngồi bên cạnh cửa sổ, vóc dáng cùng tướng mạo đều bình thường, là người đàn ông rất phổ thông.

Bước đến, cô giáo Lý giới thiệu hai người, người đàn ông lịch sự vươn tay ra, "Xin chào, cô giáo Diệp."

Khi nàng đang chuẩn bị đưa tay ra, ánh mắt Diệp Nhược Sơ vô tình liếc qua chiếc Land Rover màu đen quen thuộc đang dừng ở cổng trường, toàn thân cứng lại, sắc mặt tái nhợt, trong phút chốc hô hấp trở nên gấp rút...



Nàng muốn tránh đi, nhưng ánh mắt thâm sâu kia đã chiếu tới, hai người bốn mắt nhìn nhau, muốn tránh cũng không thể tránh được.

Ngay sau đó, đôi mắt hắn nheo lại, di chuyển đôi chân dài, từng bước từng bước đi về phía quán cà phê.

Lồng ngực Diệp Nhược Sơ phập phồng kịch liệt, đôi tay đặt bên hông cũng từ từ siết chặt.

"Cô ngồi đi, sao lại không ngồi?" Cô giáo Lý nghi hoặc nhìn nàng đang đứng im như bức tượng.

Nàng như thể không nghe được thanh âm của cô giáo Lý, vẫn đứng bất động, không có một chút phản ứng.

Cô giáo Lý kinh ngạc lắc cánh tay nàng, "Cô giáo Diệp!"

Khi Diệp Nhược Sơ cuối cùng cũng hoàn hồn, thì Thẩm Mặc Hàn đã đứng trước mặt nàng, nói thẳng vào vấn đề: "Đi thôi."

Hắn mặc một bộ vest chỉnh tề, vẻ uy nghiêm và sáng trọng toát lên từ trong ra ngoài, so với quán cà phê đơn giản này không phù hợp với nhau.

Cơ thể nàng khẽ run lên, móng tay nàng cắm vào phần thịt mềm mại trong lòng bàn tay, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, "Hiện tại tôi còn có việc phải làm."

Nếu có thể trì hoãn một chút, nàng sẽ có thêm thời gian, chỉ cần có cơ hội, nàng sẽ liền cao chạy xa bay!



Cô giáo Lý thầm đánh giá người đàn ông trước mặt, máu mai mối lập tức nổi lên.

Dáng người, khuôn mặt đều thuộc loại cực phẩm, bà đã sống hơn nửa đời người, nhưng chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy

"Cô giáo Diệp, đây là ai?" Cô giáo Lý trợn mắt hỏi.

"Phụ huynh của học sinh." Diệp Nhược Sơ tránh nặng tìm nhẹ trả lời.

Cặp lông mày hơi cau lại, Thẩm Mặc Hàn có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn tiếp tục chờ đợi.

"Vị tiên sinh này, vấn đề học tập có thể cùng cô Diệp nói sau được không, cô ấy lúc này đang xem mắt, có chút không tiện." Cô giáo Lý cẩn thận nói, người đàn ông này liếc qua liền biết lai lịch lớn, vẫn nên cẩn trọng chút thì hơn.

Thẩm Mặc Hàn nhíu mày, sau đó mới chú ý tới người đàn ông ngồi đối diện, trông vô cùng bình thường, không có đặc điểm gì khiến người ta ghi nhớ.

Người đàn ông trẻ tuổi đứng lên, bị khí thế của hắn áp chế, dáng vẻ có chút chật vật nói: "Xin chào."

Trầm mặc gật đầu, Thẩm Mặc Hàn qua loa đáp lại anh ta, ánh mắt lần nữa rơi trên người Diệp Nhược Sơ, "Cô Diệp, không đi sao?"

Rất rõ ràng bị phớt lờ, người đàn ông nói với cô giáo Lý: "Nếu cô giáo Diệp đang có chuyện gấp phải đi, vậy thì để hôm khác gặp lại đi. Số điện thoại cô Diệp là bao nhiêu?"

Diệp Nhược Sơ đọc số điện thoại cho người đàn ông, sau khi lưu số điện thoại, người đàn ông lịch sự chào hỏi rồi rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play