Suy nghĩ của nàng còn đang hỗn độn thì tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, khiến Diệp Nhược Sơ có chút giật mình, tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài.Cầm điện thoại trên giường lên, nhìn dãy số điện thoại hiển thị trên màn hình, nhịp tim nàng đập càng thêm điên cuồng, ngay cả điện thoại cũng cầm không chắc.

Đó là cuộc gọi của Thẩm Mặc Hàn...

Chắc anh ta đã xem tờ giấy xét nghiệm...

Vừa run vừa hồi hộp, nàng có chút run rẩy cúp điện thoại, xoa dịu trái tim đang đập nhanh của mình.

Nhưng, màn hình điện thoại lại lần nữa sáng lên, tiếng chuông lại vang lên phá vỡ sự im lặng trong căn phòng.

Vẫn không nhận điện thoại, nàng cứ cầm như vậy, đợi một lúc sau, màn hình tối sầm lại.

Khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng Diệp Nhược Sơ biết rõ rằng nàng phải sớm đưa ra quyết định cho đứa con trong bụng.

Cho dù là giữ lại hay là để nó đi...

Cửa phòng có một khe hở, nàng có thể nghe rõ tiếng cười sảng khoái của mẹ, cũng như giọng nói dịu dàng từ trong TV.

Đặt tay lên bụng, trái tim Diệp Nhược Sơ có hơi xao động.

Đứa bé đã cùng mình hoà làm một, trong thân thể của đứa bé còn lưu lại dòng máu của nàng, kỳ diệu như vậy.



Nàng chẳng lẽ muốn tự tay đem đứa con trong bụng mình bóp chết sao?

Trong đầu lại hiện ra lời của bác sĩ, đáy huyệŧ nàng bị nghiêng về phía sau, nếu phá bỏ đứa bé này, chỉ sợ...

Chỉ sợ nàng cả đời này sẽ không có con, sẽ không có những thân hình nhỏ bé vây quanh nàng, thanh âm non nớt gọi mẹ, ôm chân của nàng đòi kẹo.

Đối với phụ nữ mà nói, cuộc sống như vậy có thể coi là trọn vẹn không?

Giữa trái tim và lý trí, suy nghĩ của nàng càng trở nên rõ ràng và chắc chắn, sự lo lắng khiến đầu óc nàng rối bời và cơn đau đầu bỗng nhiên biến mất.

"Bạn có một tin nhắn văn bản mới, vui lòng kiểm tra nó__"

Giọng nữ thanh thúy ngọt ngào vang lên, nàng mở điện thoại ra; Hai giờ chiều ngày mai tại quán cà phê đường Giang Nam!

Chỉ có một câu, ngắn gọn, súc tích, giống như ra lệnh cho cấp dưới.

Phong cách này giống như hào quang toát ra từ người đàn ông đó, phong trần, lịch lãm, không gì có thể cưỡng lại được.

Khoé miệng cong lên, Diệp Nhược Sơ ngạc nhiên phát hiện mình vẫn có thể cười thành tiếng, có lẽ vì nàng đã đưa ra quyết định nên mới có thể dễ dàng cười như vậy.

Đầu ngón tay điểm nhẹ lên màn hình điện thoại di động, nàng nhắn một chữ, được!



Trong lòng nàng như có một tấm gương sáng, cho dù cố tránh né gặp hắn cũng không thể.

Với quyền lực của anh ta tại thành phố S, nàng có thể trốn đi đâu? Không có nơi nào có thể trốn được anh ta!

Đối với việc mng thai, nàng trước tiên giấy kín chuyện này với bố mẹ, đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi rồi mới nói với họ...

Sau khi quyết định, Diệp Nhược Sơ thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa, nghỉ ngơi.

Dù thế nào đi nữa, lúc này nàng cần một giấc ngủ ngon...

Ngày hôm sau.

Sau khi xin thầy hiệu trưởng cho nghỉ phép, nàng liếc nhìn đồng hồ, một giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa là đến hai giờ.

Gọi một chiếc taxi, Diệp Nhược Sơ nói địa điểm, tài xế đi đến quán cà phê đường Giang Nam...

Giang Nam là con đường nổi tiếng ở thành phố S, con đường mà từ đầu đến cuối đều là quán cà phê, ở đó có đủ loại cà phê đều vô cùng nổi tiếng, giá cả đương nhiên cũng phi thường cao.

Bước vào quán cà phê đã hẹn trước, Thẩm Mặc Hàn vẫn chưa đến, nàng nhìn đông hồ, hiện tại là 1 giờ 55 phút.

Vừa ngồi xuống bàn bên cạnh cửa sổ, cô phục vụ đã bước đến chào hỏi "Tiểu thư, đây là menu cà phê."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play