Gần đây Voldemort có cảm giác mắt mình bị tật, ví dụ như khi hắn thấy Draco Malfoy đang cười với Narcissa. Trọng điểm không phải nụ cười kia, mà là thứ xuất hiện quanh nụ cười ấy – hoa tươi.

Đây không biết đã là lần thứ mấy rồi, ban đầu hắn còn tưởng là thuật nguyền cổ xưa nào đó, lúc ấy hắn giận Draco vô cùng, vừa định rút đũa phép tra tấn cậu, không ngờ Draco sợ đến nỗi run lên, nụ cười vụt tắt thì đám cúc La Mã cũng biến mất theo.

Voldemort ngẩn ra, cậu bé sợ đến phát khóc, Lucius và Narcissa thấy vậy bèn vội chạy đến cầu xin, xin Chúa tể Hắc ám tha cho con họ một con đường sống.

Nhưng rõ ràng Voldemort thấy hoa hồng nhi ngọc lại nở rộ xung quanh Draco.

“Mau xin lỗi Chúa tể đi, Draco…” Lucius thì thào bên tai cậu, Draco cố gắng kìm nén cảm xúc, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Voldemort, chỉ lắp bắp mà nói rằng.

“Xin…xin lỗi ngài, Chúa tể, xin ngài tha thứ…”

Không phải…có tha thứ hay không là một chuyện, chẳng lẽ bọn mi không thấy thứ gì đang xoay vòng xung quanh con trai bọn mi sao?

Voldemort im lặng, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cả ba người, mấy phút sau Draco vẫn nước mắt lưng tròng như cũ, hoa hồng nhi ngọc quanh cậu vẫn còn nguyên. Lucius và Narcissa hai mặt nhìn nhau, không biết Voldemort đang toan tính điều gì, dường như không thấy được sự khác thường của Draco.

Hắn vươn tay muốn bắt lấy một đóa hồng nhi ngọc, nhưng tay hắn lại xuyên qua nó, không bắt được gì cả, cũng không cảm nhận được bất kỳ thứ gì, ngược lại khiến Draco sợ đến mức quên cả khóc.

A, đám hoa biến mất rồi.

Voldemort thu tay lại, dùng ánh mắt tìm tòi soi kỹ Draco khiến cậu đổ mồ hôi lạnh, Lucius và Narcissa cũng sợ hết hồn, đôi môi mấp máy run rẩy nhưng chẳng thể nói được gì cả.

“Trở về đi.” Voldemort quan sát một lúc lâu vẫn không có kết quả gì, chỉ đành để ba người rời đi.

Thế là Narcissa và Lucius vội vã kéo Draco ra khỏi tầm mắt Voldemort, chỉ còn mình hắn đứng đó tự hỏi: đám hoa kia rốt cuộc là chuyện gì?

Voldemort cảm thấy có lẽ hắn quá mệt mỏi nên hoa mắt, dù không ai có thể hoa mắt liên tục suốt mấy phút như thế, lại còn lặp đi lặp nhiều lần, trong khi chất lượng hình ảnh vẫn rất sắc nét, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình có vẫn đề gì đó, vì rõ ràng những người khác đều biểu lộ họ hoàn toàn không thấy được hoa cỏ gì xung quanh cậu Malfoy.

Đêm xuống, hắn đã sớm về phòng nghỉ ngơi, cho rằng ngày mai mọi thứ sẽ khôi phục bình thường, chỉ đến khi hắn bước vào phòng ăn, thấy Draco vì đĩa hoa quả tươi ngon mà vui vẻ ra mặt, xung quanh bay đầy hoa tiên nhỏ xíu.

Hoa này còn có thể thay hình đổi dạng sao?

Voldemort chớp mắt, cảm thấy có lẽ do mắt mình có vấn đề…nhưng hoa tiên trắng phau xung quanh Draco vẫn không biến mất, ngược lại còn tung bay từ trên xuống, cứ như sợ người ta không thấy được chúng vậy.

Hắn quay đầu nhìn những Tử Thần Thực Tử khác trong phủ Malfoy, bọn họ cũng có nói có cười, nhưng không ai có hoa bên cạnh cả…

Voldemort phiền lòng vô cùng, hắn liền bước vào phòng ăn. Lúc này chỉ một mình Draco ở đó, cậu còn đang vui vẻ ăn trái cây, vừa thấy Voldemort đến gần đã sợ đến nỗi vứt lại chùm nho vào đĩa đứng bật dậy, cái ghế trượt ra sau tạo nên âm thanh ken két nặng nề.

Hoa của cậu lại biến mất rồi.

Voldemort tò mò đến gần Draco, cậu run lên, rũ mắt không dám nhìn thẳng hắn.

Voldemort nhìn cậu chằm chằm, nhìn từ đầu đến chân vẫn không phát hiện có gì bất thường ở cậu. Cậu bé cúi đầu, bị hắn dọa mà sắc mặt tái nhợt, ngón tay hơi run rẩy, đôi mày cau chặt mà mắt lại mở to.

“Cười một cái xem.” Voldemort bất thình lình cất tiếng.

“…Dạ?” Draco tưởng mình nghe nhầm, cậu kinh ngạc ngẩng phắt lên, chợt bắt gặp đôi con ngươi đỏ au của Voldemort.

“Ta nói, cười lên, Draco.”

Draco nhất thời không hiểu ra sao, nhưng Chúa tể đã bảo cậu cười…Draco bèn nhếch môi, vẽ nên một nụ cười lễ phép tiêu chuẩn.

Lần này lại không có gì thay đổi, xung quanh Draco không xuất hiện hoa cỏ gì cả.

Voldemort yên tâm, xoay người bước nhanh khỏi phòng ăn. Thế mà buổi chiều hắn lại thấy trong lúc trò chuyện với Narcissa, bên người Draco nở đầy hoa tiên nhỏ…

Voldemort quan sát suốt nhiều ngày, dần dần phát hiện ra quy luật. Đầu tiên, phải là cảm xúc xuất phát từ nội tâm Draco, cười hoặc khóc, mới nở hoa được. Tiếp đó, khi Draco cười lên thì đa phần sẽ xuất hiện hoa nhỏ, ngẫu nhiên cũng sẽ có hoa cỡ lớn như hoa hồng, bách hợp. Nhưng chỉ cần cậu khóc, hoa nở ra đều theo cụm hoặc chùm, hơn nữa quy luật xuất hiện cũng bất định, nhưng thường sẽ là một loài hoa mới.

Voldemort vốn không thích mấy thứ hoa hòe thô tục của chủ nghĩa lãng mạn, nhưng hắn thừa nhận, trong lúc mệt mỏi mà có thể nhìn thấy chút hoa cỏ mềm mại quả thực khiến người ta được tĩnh tâm. Tuy vậy, vẫn không có nghĩa hắn thôi tìm hiểu Draco.

Ban đầu hắn tưởng do pháp thuật hoặc nguyền rủa mà thành, thế là hắn lật tung mọi cuốn sách liên quan nhưng không hề có ghi chép nào tương tự. Trong sách đa phần viết về những loài hoa ai cũng nhìn thấy, hoặc ít nhất có thể chạm đến, còn hoa xung quanh Draco lại chỉ thấy được mà không cảm được, cũng không có mùi. Ly kỳ hơn nữa là chỉ mình hắn mới thấy.

Đang lúc Voldemort còn nghi vấn Draco đủ điều, cậu bé lại tình cờ gõ cửa phòng hắn.

“Vào đi.”

Draco cẩn thận mở cửa, cậu ôm một tập tài liệu bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Chúa tể, đây là tin tức Yaxley bảo tôi chuyển đến ngài. Tôi đã tổng hợp lại rồi, ngài có thể xem ngay.” Draco từ tốn nói, Voldemort lại gần, lấy một bản trên cùng lật nhanh mà xem.

Không thể phủ nhận rằng cậu bé này nhát như thỏ, đánh nhau cũng không giỏi là bao, tâm trí không đủ chín chắn, không được khôn khéo như người cha, nhưng việc chỉnh lý thông tin thế này lại rất xuất sắc, có thể tổng hợp một đống tin tức hỗn độn rải rác thành một bản hoàn chỉnh gọn gàng, hình thành chuỗi thông tin chặt chẽ minh xác, càng giúp Voldemort đề cao hiệu suất làm việc.

“Tốt, làm tốt lắm, Draco. Đem để lên bàn của ta đi.” Voldemort nói rồi trả lại cậu bản lúc nãy. Hắn nhìn Draco, cậu bé được khen liền mừng ra mặt, đôi môi nở rộ một nụ cười.

“Ngài quá khen, Chúa tể.”

Sau đó xung quanh cậu bừng sáng sắc cam của hoa lan Costa Rica.

Draco lập tức mím môi giấu đi nụ cười, nhưng khóe môi vẫn không kìm được cong lên, Voldemort lại thấy thêm vài đóa hoa lan nở bung xoay tròn bên cạnh Draco. Hoa này không lớn không nhỏ, mang sắc đỏ cam rực rỡ càng tôn lên mái tóc ánh vàng và làn da trắng trẻo của cậu.

Voldemort nhìn mấy đóa hoa mà ngẩn người, nhất thời quên mất Draco vẫn còn đang đứng trước mặt.

“Chúa tể?” Draco thử gọi một tiếng thăm dò, một đống hoa biến mất, chỉ để lại vài bông nhảy nhót bên người Draco.

“À,” Voldemort giật mình phản ứng, Draco mới xoay người đặt tài liệu lên bàn hắn, đám hoa lúc lắc đi theo cậu, cho đến khi Draco rời đi, chúng vẫn vờn quanh cậu như cũ.

“Đợi đã,” Voldemort gọi Draco lại, cậu tò mò quay đầu nhìn về phía hắn.

“Làm tốt lắm, Draco.” Voldemort lặp lại lần nữa, Draco lại cười, xung quanh lập tức sáng bừng lên vài đóa mao lương vàng rực.

“Cảm ơn ngài, Chúa tể.” Cậu đáp lời, khi rời đi còn cẩn thận đóng cửa lại cho hắn.

Đây là lần đầu tiên Draco vui vẻ trước mặt Voldemort đến nỗi tạo ra hoa, hắn cảm thấy cũng không tệ lắm, nhờ vậy mà tâm tình cả ngày của hắn không quá tồi.

Sau lần đó, Voldemort phát hiện tần suất Draco nở hoa tăng lên rõ rệt so với trước kia. Có đôi khi cậu nói chuyện với Tử Thần Thực Tử khác cũng sẽ xuất hiện vài bông hoa nhỏ, riêng loại màu vàng thôi Voldemort đã thấy không dưới bốn loại, chưa kể các loài hoa muôn hình vạn trạng khác.

Thực ra điều này khiến Voldemort không vui, cảm giác như bảo bối của mình bị người khác mơ tưởng xâm phạm vậy. Dù hắn biết ngoài hắn ra không ai khác có thể nhìn thấy hoa của Draco nhưng hắn vẫn cáu, thế là hắn càng bắt cậu làm nhiều việc hơn, khiến cậu chẳng còn thời gian đâu mà trò chuyện vui vẻ với người khác, còn tiện đường để cậu và hắn có thêm càng nhiều thời gian ở chung.

Nhưng cách này cũng không tốt gì, nó duy trì không được lâu lắm. Vì thích thấy cậu nở hoa, dường như lần nào Voldemort cũng khen cậu, lâu dần Draco sinh ra miễn dịch, số lần nở hoa cứ thế giảm xuống cho đến một hôm Voldemort khen ngợi mà Draco chỉ cười cười, một bông hoa cũng không có.

Điều này khiến Voldemort thất vọng vô cùng, hắn đảo một vòng quanh Draco, nhìn cậu chằm chằm đến độ làm cậu phát run.

“Ngươi không vui?” Voldemort dừng lại trước mặt Draco, nghiêm giọng hỏi.

Draco giống như nghe được chuyện quái quỷ gì đó, hai mắt trợn to, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Voldemort, ra vẻ muốn hỏi: làm sao ngài biết?

Hoa của ngươi biến mất sạch, ta đương nhiên biết rồi. Voldemort nghĩ thầm.

“À, không có, tôi rất vui vẻ, thưa ngài. Cảm ơn ngài đã khen ngợi, tôi rất biết ơn.” Draco ấp úng nói trớ đi, ý đồ qua mặt Voldemort. Đáng tiếc Voldemort đâu có dễ lừa vậy. “Đừng nói dối ta, nhóc con, ta biết ngươi chẳng vui vẻ gì cả.”

Draco sửng sốt, rồi lại xấu hổ cười gượng một tiếng, không biết phải trả lời thế nào.

“Nói ta biết, nguyên nhân tại sao ngươi không vui?” Voldemort hỏi.

Draco vặn mấy ngón tay, tầm mắt cứ ngó lơ chỗ khác, đầy vẻ không biết làm sao cho phải.

“Draco.” Voldemort giục, cậu bé lập tức nghiêm chỉnh nhìn thẳng vào hắn.

“Thực ra…gần đây công việc hơi nhiều…tôi không có thời gian nghỉ ngơi.” Cậu ngập ngừng giải thích, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Voldemort, chỉ sợ nói sai chỗ nào.

Voldemort giật mình tỉnh ngộ, tuy đây chẳng phải nguyên nhân sâu xa gì, nhưng hắn quả thật không ngờ rằng chính hắn ép cậu làm việc đến nỗi ngay cả hoa cũng mất.

“À…” Voldemort ngẫm lại một hồi rồi nói với Draco. “Ta sẽ giảm bớt công việc cho ngươi.”

Chuyện ngoài ý muốn như vậy khiến Draco kinh ngạc, cậu há miệng, bên cạnh bỗng xuất hiện một đóa hoa bàn nhược màu vàng rực rỡ.

“Thật vậy chăng, thưa ngài?”

Voldemort nhìn chằm chằm đóa hoa nở rộ bên cạnh cậu, cẩn thận lặp lại một lần, sợ cậu bé nghe không rõ. “Thật.”

Draco sửng sốt vài giây, Voldemort chợt thấy một đám hoa bàn nhược vàng và cúc nút áo bừng nở rơi lả tả, gần như lấp đầy không gian xung quanh cậu. Hắn không kìm được mỉm cười – đứa bé này mừng rỡ quá mức rồi.

Cũng không biết tại sao, Draco nở một nụ cười xán lạn với Voldemort, để lộ hàm răng trắng sáng đều đặn, trông đáng yêu vô cùng. Giữa đám bàn nhược và cúc nút áo còn nở rộ thêm vài đóa lan càng cua tím sẫm xinh đẹp, vô cùng nổi bật giữa biển hoa vàng óng.

Đúng rồi, phải như thế này mới đúng.

Vì thế vấn đề cũ lại xuất hiện, Draco lại bắt đầu nở hoa với người khác rồi.

Voldemort cảm thấy vấn đề này đúng là khó giải quyết, nếu ép buộc cậu quá thì cậu không tạo được hoa, nếu cho cậu thả lỏng đầy đủ thì cậu lại nở hoa với người khác.

Điều khiến Voldemort không chịu nổi là, chiều hôm nay không biết Draco có chuyện vui gì mà xung quanh luôn có hoa bi núi trắng phau cứ rơi loạn không ngừng. Cậu đi lại khắp nơi trong dinh thự, gặp ai cũng lễ phép chào hỏi. Nếu người ta không đáp thì hoa đứng yên, nếu người ta cũng chào hỏi cậu thì hoa sẽ mọc thêm hai đóa.

Voldemort cho rằng giới hạn nhẫn nại của hắn được đẩy lên tầm cao mới, cậu bé này sao có thể tùy tiện nở hoa với người khác như vậy chứ? Tâm tình cậu có cần phải tốt đến thế không?

Sự nóng nảy của hắn đạt đến đỉnh điểm khi thấy Draco và Nott nói chuyện với nhau. Hắn biết hai nhà Malfoy và Nott khá thân thiết, hai đứa trẻ cũng cùng nhà Slytherin, nhưng biết thế không có nghĩa hắn nhịn được trước cảnh quanh Draco nở đầy hoa bi núi trắng muốt.

Làm sao cậu có thể…

Khi cậu nở bông hoa thứ ba mươi thì cơn giận của Voldemort bùng nổ, hắn độn thổ đến ngay trước mặt hai đứa trẻ. Draco giật mình hoảng sợ, cả biển hoa biến mất trong chớp mắt như chưa từng xuất hiện, không khác nào đổ thêm dầu vào lửa giận của Voldemort. Hắn bắt lấy Draco, độn thổ đưa cậu vào phòng mình.

Draco lúc tiếp đất đứng không vững, cả người lảo đảo tí nữa thì ngã sấp xuống, Voldemort túm cổ áo cậu như túm một con mèo mà giữ cậu đứng yên trước mặt mình.

Draco không biết Voldemort phát điên cái gì, chỉ có thể nhẫn nhịn đứng đó, mấy ngón tay xoắn vào nhau, thở mạnh cũng không dám.

“Ngươi thoạt nhìn rất vui nhỉ, Draco.” Voldemort lạnh lùng từ tốn nói, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm.

Draco sợ đến phát run, cậu vội cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Voldemort. Có lầm không chứ? Cậu buồn bã không được, vui vẻ cũng không được, rốt cuộc Chúa tể Hắc ám muốn cậu phải làm gì đây? Thành một cái máy vô cảm chỉ biết làm việc thôi sao?

“Ngẩng đầu lên, Draco.” Voldemort cao giọng nói, Draco không dám cúi mặt nữa, chỉ đành ép mình đối diện với Chúa tể Hắc ám. Đôi mắt đỏ au của hắn chất chứa thịnh nộ, cứ như ngay sau đó sẽ băm cậu thành trăm mảnh…

Cậu không dám nghĩ nữa, cũng không hiểu mình chọc hắn giận chỗ nào, còn cho là đời mình sắp tận rồi, chỉ thấy xoang mũi nghèn nghẹt, nước mắt cứ thế rơi xuống, xung quanh lại nở hai đóa lan dạ hương tím sẫm.

Voldemort đờ người nhìn hai đóa hoa nọ, đã lâu rồi hắn không thấy cậu khóc, suýt quên mất lúc Draco khóc cũng sẽ nở hoa. Có điều cảm giác cũng không sảng khoái như vậy, tựa như có miếng bọt biển kẹt trong ống nước, khiến dòng nước lúc được lúc không…

Voldemort cảm thấy mình có hơi áp lực, đành phải dằn cơn giận xuống, nhẫn nại từ tốn nói chuyện với Draco.

“Hôm nay có việc gì khiến ngươi vui vậy?”

“Không có gì…chỉ là được bạn học tặng một món quà thôi…” Draco thút thít giải thích, trông đáng thương vô cùng.

“Bạn học nào? Quà gì?”

“Là bạn tôi, Theodore…Cậu ấy tặng một chiếc trâm cài áo…”

“…Chỉ vậy thôi?”

“Chỉ vậy thôi…” Draco oan ức chớp chớp mắt, vừa tội nghiệp vừa đáng yêu, Voldemort xem mà rạo rực trong lòng.

Hắn thấy có hơi khôi hài, chỉ một chiếc trâm cài áo mà khiến đứa bé này nở hoa suốt cả chiều? Thế nếu hắn tặng cậu cả một hòm châu báu, chẳng phải cậu sẽ biến phủ Malfoy thành cả biển hoa?

Voldemort bật cười, “Thật ngây thơ,” hắn tiếp tục, “Vứt chiếc trâm ấy đi.”

“Dạ?” Draco ngẩn ra, cậu không hiểu ý Chúa tể Hắc ám, không biết mỗi chiếc trâm cài áo thì đụng chạm hắn chỗ nào.

“Vứt đi, vứt chiếc trâm nó tặng ngươi đi, hoặc trả lại, hay đưa người khác cũng được, tóm lại ngươi không được giữ.” Voldemort nói, không thèm nhìn đến vẻ mặt hoang mang của Draco.

“…Tại sao?”

“Cấm có hỏi, nếu ngươi dám giữ nó, Draco, ta cam đoan ngày mai cha mẹ ngươi sẽ tìm được xác ngươi trong phòng ngủ.”

Draco bị câu sau cùng hù sợ, cả người cứng còng, vội vã vâng dạ nghe theo hắn, không biết rằng dù cậu giữ món quà lại hắn cũng không thật sự giết cậu…dù sao cậu là một đứa trẻ đặc biệt mà.

Draco quay về gặp Nott trả lại quà cho cậu ta, đồng thời nói rõ lý do. Theodore không trách Draco mà còn an ủi vài câu, khiến Draco không đến nỗi quá suy sụp nhưng cũng chẳng vui vẻ gì, hai ngày rồi chưa từng nở đóa hoa nào.

Voldemort sớm dự liệu được tình hình này, hắn lại mua cho cậu một chiếc trâm cài áo khác, lúc Draco vào đưa giấy tờ cho hắn thì tặng cậu.

Thế nhưng điều ngoài ý muốn là, Draco chỉ ngơ ngác ngó chiếc trâm cài xa xỉ tinh xảo nọ, không hề nở ra bông hoa nào, khiến Voldemort không chỉ thất vọng, mà còn rất hoang mang.

Chẳng lẽ trâm cài áo với trâm cài áo còn có chỗ nào khác nhau?

Draco đón lấy trâm cài áo Voldemort tặng cho, không biết nên nhận hay không…Thực lòng cậu không hề muốn nhận món quà này, vì nó quá mức quỷ dị, đời nào Voldemort lại tặng trâm cài áo cho cậu chứ…

“Không thích à?” Voldemort hỏi.

“Không ạ, thích lắm, chiếc trâm rất đẹp, cảm ơn ngài.” Draco vội đáp.

Vậy sao ngươi không vui?

Voldemort nghĩ thầm, cũng không hỏi ra, cho đến khi Draco cầm chiếc trâm cài kia rời đi, Voldemort cũng chưa thấy cậu nở một đóa hoa nào.

Tại sao chứ?

Mấy ngày tiếp theo, Draco có đôi khi sẽ nở ra vài bông hoa nhỏ lúc dùng bữa, thời gian còn lại đều mang tâm trạng không vui không buồn, khiến Voldemort cảm giác như mất đi một thú vui, cả phủ Malfoy trở nên tẻ ngắt đối với hắn.

Hắn trầm ngâm hồi lâu vẫn không biết làm thế nào mới khiến Draco vui vẻ…Tặng trâm cài không được, khen cũng không được, giảm bớt công việc cho cậu cũng không được. Thậm chí Voldemort thấy dỗ cậu vui còn khó hơn tìm cách mở cửa Phòng chứa Bí mật năm xưa. Ít nhất Phòng chứa có cách để mở mà theo, còn tâm tư của Draco mới là thứ hắn không đoán ra được.

Voldemort gần như cùng đường, cuối cùng chỉ đành gửi gắm hy vọng vào phương pháp mà hắn cho là ngu xuẩn nhất – tiệm Công Tước Mật.

Voldemort đến đó mua cả đống bánh kẹo đủ loại gói thành một bó hoa đồ ngọt, đưa đến trước mặt Draco. Draco đầy vẻ lạ lùng nhìn hắn, hai tay run run nhận lấy bó hoa đặc biệt này.

Voldemort cảm thấy mặt mũi của một Chúa tể Hắc ám mất sạch, hắn thế mà lại ôm một bó hoa đầy kẹo đi dỗ dành một cậu bé mười sáu mười bảy để cậu vui vẻ…Hắn thầm hạ quyết tâm, nếu lần này còn thất bại hắn sẽ xóa trí nhớ Draco, sau đó đập nát bó hoa này.

“Cái này…thật sự cho tôi ư?” Draco thử chạm vào hai thanh kẹo que, chần chừ hỏi Voldemort.

“Ở đây còn ai ngoài ngươi sao, nhóc con?”

Draco nghe vậy bèn bắt đầu thăm dò bó hoa, coi hết đám kẹo bên ngoài một lần vẫn chưa nở bông hoa nào cho hắn, sự kiên nhẫn của Voldemort vì vậy mà vơi đi rất nhanh. Đến lúc Voldemort định rút đũa phép thì một đóa mao lương nho nhỏ vàng rực từ tốn xòe cánh trên đầu Draco.

Voldemort thấy vậy mới có cảm giác tâm sức của mình không đến nỗi công cốc, hắn chăm chú nhìn Draco như nhìn món bảo vật mình mong chờ đã lâu vậy.

Cậu bật ra tiếng cười khe khẽ, Draco thăm dò vào càng sâu, xung quanh hoa nở lại càng nhiều. Lúc đầu chỉ là mấy bông mao lương nhỏ, lúc sau còn có mã đề trắng, anh thảo vàng, nguyệt kiến thảo xinh đẹp. Nhất thời quanh cậu nở rộ bảy tám loại hoa, khiến Voldemort vui mừng khôn xiết.

Draco ngẩng đầu lên, đôi má ửng hồng tựa tường vi, đôi môi nở nụ cười xán lạn, ánh mắt đều là ý cười thuần túy, ấm áp như sữa nóng đêm đông, nhỏ giọt từ lòng hồ xanh biếc. Voldemort rất vui, nhưng không nói gì.

“Cảm ơn ngài, Chúa tể, tôi rất thích.” Draco nhẹ nhàng nói.

Voldemort im lặng, chỉ mỉm cười, lập tức thấy hai bên má Draco nở rộ mấy đóa hồng đỏ rực.

A, dường như hắn có cả thu hoạch ngoài ý muốn nữa.

Từ hôm ấy về sau, Draco mỗi lần thấy Voldemort sẽ nở một hai đóa hoa nhỏ, có khi là mai hoa thảo, có khi là thiên trúc quỳ thơm ngát, hoặc hoa mỏ hạc, gần như mọi loài hoa Voldemort biết hắn đều thấy một lần, thậm chí còn có những loài hắn không hề biết, nhưng hắn không ngại, chỉ cần cậu bé vẫn nở hoa là tốt rồi.

Vì Draco thường xuyên nở một hai đóa hoa nhỏ, Voldemort lại không muốn cậu nở hoa vì người khác, thế là hắn nghĩ ra một cách mới – để cậu ở lại trong phòng hắn.

Lúc đầu Draco còn chưa quen, ngồi trên giường hắn một cách câu nệ như đứng trên băng mỏng, may mà hoa trên đỉnh đầu vẫn luôn rơi, đôi khi chúng sẽ nhảy nhót mỗi khi Draco cất tiếng cười khẽ, trông đáng yêu vô cùng.

Về sau khi cậu đã quen rồi, Draco sẽ mang theo bàn cờ phù thủy ngồi trên giường hắn chơi, khi thắng sẽ bật cười làm hai đóa hoa nở rộ, thua sẽ bĩu môi chơi thêm ván nữa, rồi sẽ có những bông hoa nhỏ xinh xắn nở ra.

Voldemort làm việc mệt thì sẽ ngẩng đầu ngắm hoa cỏ xung quanh Draco. Đôi khi cũng ngẫu nhiên chạm mắt với cậu, Draco sẽ cười với hắn, bên cạnh lại nở thêm mấy bông hoa sao. Voldemort thấy mà nhẹ nhàng khoan khoái, mệt mỏi biến mất trong nháy mắt.

Trước cuộc họp, Voldemort vẫn chú ý bên phải Draco chỉ có một đóa hoa dại trắng trẻo không rõ tên, nhưng đến lúc cậu nhìn thấy Charity Burbage trôi lơ lửng giữa bàn họp, đóa hoa nọ cũng tan biến, khiến hắn có hơi thất vọng. Phải rồi, hắn quên mất, đứa bé này nhát như thỏ, chưa từng biết tử vong thực sự là gì.

Trước khi Snape tới, hắn thường thường liếc mắt về phía Draco đang ngồi cạnh Lucius, thấy cậu ủ rũ tăm tối như chìm đáy vực, hoàn toàn không còn sự thích ý thoải mái như ngày thường nằm sấp trên giường hắn đọc sách.

Không còn cách nào khác, dù sao cậu cũng phải quen dần đi.

Snape chậm chạp đến muộn, mang theo tin tức nói cuối tuần này Potter sẽ rời đi, khiến cuộc họp có thêm chút sức sống.

“Tôi lại nghe được tin khác, thưa Chúa tể. Thần sáng Dawlish lỡ miệng nói thằng nhãi này phải ở yên đến ngày ba mươi mới đi, một ngày trước sinh nhật mười bảy tuổi của nó.”

“Tin tức đó là giả, văn phòng Thần Sáng không hề tham dự vào việc bảo vệ Harry Potter, những kẻ bên cạnh Potter cho rằng người của ta đã xâm nhập vào Bộ Pháp thuật rồi.”

“Ái chà, bọn chúng cũng nói trúng được một cái ha.”

Sau tiếng giễu cợt nọ, trong phòng lại vang lên vài câu châm biếm. Voldemort theo bản năng đưa mắt nhìn Draco, cậu không hề cười hùa theo ai, vẫn đầy vẻ nơm nớp lo sợ như cũ, xung quanh không hề thấy xuất hiện cái gì, khiến Voldemort có chút không vui.

Không, không được, hắn không thể để cậu tác động đến hắn ngay giữa cuộc họp như vậy. Mục đích lần này hắn triệu tập bọn họ là để xác định lộ trình của Potter, ngoài ra còn một việc khác nữa – hắn muốn một cây đũa phép mới.

Hắn đã sớm nhắm đến Lucius Malfoy. Lucius là Tử Thần Thực Tử được hắn sủng tín nhất mà lại thất bại ngay ở Sở Bảo mật, liên lụy mấy tên tay chân khác của hắn cũng bị giam vào ngục Azkaban. Hắn cứu Lucius ra khỏi đó coi như đã hết lòng, còn phải khiến Lucius nếm thử chút đau khổ, để y về sau hiểu được cho rõ ai mới là người y phải phục tùng.

Một tiếng thét chói tai ngắt mạch suy nghĩ của hắn, Voldemort bực tức rít lên với Peter Pettingrew, khiến Draco sợ hãi giật nảy, nước mắt ứa ra, và Voldemort chợt thấy hoa đào bắt đầu nở trên đầu vai cậu.

Là hắn to tiếng quá làm cậu sợ sao?

“Hiện tại ta gặp một vấn đề khó giải quyết…Đũa phép của ta và Potter có cùng một lõi, chúng nó là đũa phép song sinh, không thể giết chết đối phương được. Nên ta cần một cây đũa khác từ các ngươi…”

Hắn vừa dứt lời, không khí trong phòng trầm hẳn xuống. Voldemort đứng dậy bước lại gần Lucius Malfoy, hắn còn cố ý đi từ bên phải sang, phòng ngừa mình nhìn thấy hoa của Draco mà xao nhãng.

Hắn đoạt lấy đũa phép của Lucius rồi vẫn không kìm được mà nhìn sang Draco…dù sao một thiếu niên đang ngồi ngay đó, làm sao hắn không thấy được?

Trên vai cậu bé nhiều thêm vài đám hoa tiêu, nhưng vẫn còn đang là nụ, không chịu nở…có lẽ do nước mắt cậu còn chưa rơi.

Voldemort nhìn một lúc, Draco vẫn không nhúc nhích, ra sức kìm nén để đừng bật khóc, khiến trái tim Voldemort chợt thắt lại…Thật kỳ quái, cảm giác ấy chỉ trong nháy mắt, nhưng khiến hắn thấy rối bời, cứ như vết bầm bị người ta đánh mấy ngày rồi không tiêu. Giống như những ngọt ngào thân thiết khi ở cùng cậu suốt mấy ngày qua chỉ là ảo mộng, đứa bé này vẫn không thể hoàn toàn thuộc về hắn…

Hắn nóng nảy vứt đũa phép của Lucius lên bàn, tiếng đũa gỗ nện trên mặt bàn cứng lạnh làm Draco giật bắn, theo bản năng liếc nhanh về phía hắn, đúng lúc chạm mắt với hắn thì vội vã dí mắt lên mặt bàn.

Cuối cùng, hắn lấy đũa phép từ một Tử Thần Thực Tử khác, không thèm để ý đến cây đũa của Lucius nữa. Không ngoài dự đoán, hoa tiêu trên vai Draco biến mất.

Voldemort thầm thở dài, hắn còn định xử tử Charity ngay tại đây, xem ra cũng không được. Đứa bé kia nhất định sẽ bị dọa gần chết, biết đâu chừng về sau không thèm nở hoa cho hắn xem nữa.

Cuộc họp vừa chấm dứt, Draco nhanh như chớp lao ra ngoài, nhốt mình trong phòng cả một buổi chiều. Đến khi Voldemort xong việc độn thổ vào phòng cậu vẫn thấy Draco ôm gối rấm rứt khóc, xung quanh nở mấy bông hương đào và vài đám chân châu tía.

Draco cảm giác sau lưng mình có người, ôm gối quay đầu lại thì thấy Voldemort đứng đó nhìn xuống, giật mình đến nỗi hất gối qua một bên, nức nở nhìn lại hắn.

Voldemort cau mày đến gần cậu, hắn nâng cằm cậu lên, thấy cậu khóc mà nước mắt ướt nhòa cả mặt, hương đào nở rộ hai bên má cậu, càng khiến cậu trở nên mong manh đáng yêu, khiến người ta thương xót.

Voldemort khẽ thở dài, ngón cái lướt qua lau đi một giọt nước mắt. Draco mông lung nhìn hắn, nhỏ giọng gọi, “Chúa tể…”

“Ngươi quá nhát gan, Draco.” Voldemort bất đắc dĩ thì thầm.

“Xin lỗi ngài…” Draco mơ hồ đáp, nước mắt vẫn cứ nhỏ giọt chảy mãi, Voldemort có cảm tưởng như lau mãi không xong.

Bờ môi cậu run rẩy, bóng loáng căng đầy bởi nước mắt tráng qua. Ma xui quỷ khiến Voldemort hôn lên đó, nhưng chỉ trong chớp mắt đã rời đi, hận không thể tự giết mình quách cho rồi.

Draco cũng không kịp phản ứng, cậu ngừng khóc, hoa cỏ xung quanh biết mất ngay tức thì, như bọt nước vỡ vậy.

“Chúa tể?”

Voldemort buông tay ra, lạnh lùng lùi về sau rồi độn thổ đi mất. Hắn chợt nhớ đến một câu không rõ đã nghe được từ đâu: Thế gian này có người như hoa vậy, khiến chúng ta không thể kháng cự được hương thơm quyến rũ kia.

Bây giờ hắn đã hiểu rồi. Draco chính là hoa anh túc có độc, hắn đã nhiễm phải thì đừng hòng thoát ra.

Buổi tối, thời tiết cứ như bị tâm trạng của Voldemort ảnh hưởng, cuồng phong gào thét liên hồi, cửa sổ thủy tinh rung lên bần bật như sắp vỡ đến nơi. Những đám mây nặng trịch bị xua đi, như mở đường cho ác quỷ bò ra từ địa ngục vậy.

Voldemort vẫn muốn đến xem Draco, nhưng rồi lại không biết tìm lý do gì. Cậu đã mười bảy tuổi, chẳng lẽ nhát đến độ nghe tiếng bão mà sợ không ngủ được sao?

Voldemort không tin, đành đến phòng cậu một chuyến, kết quả phát hiện Draco thực sự rúc mình trong chăn, hãi hùng không dám ngủ.

Đứa nhỏ này nhát gan quá đi mất. Voldemort không nói gì, túm chăn cậu kéo ra trước khi cậu tự làm mình ngộp chết. Draco thấy Voldemort thì phát hoảng la lên, suýt nữa làm thủng cả màng nhĩ hắn.

“Ngươi hét cái gì!” Voldemort phát cáu mà quát, Draco mới nhận ra khuôn mặt khủng bố này là của Voldemort.

“Xin lỗi ngài, Chúa tể, xin lỗi, là tôi nhìn nhầm…” Cậu cuống quít giải thích, khiếp đảm đến nỗi nước mắt lại ứa ra, xung quanh nở đầy hoa tuyết trà đỏ tươi. Lúc đầu cậu còn tưởng có ma quỷ đến bắt cậu chứ.

“Ngu ngốc.” Voldemort mất kiên nhẫn nói, vung đũa ếm một bùa che chắn, ngay lập tức Draco không còn nghe gió rít điên cuồng bên ngoài nữa, chỉ còn tiếng thút thít của cậu và tiếng thở đều của Voldemort.

“Cảm ơn ngài, Chúa tể.” Draco ngượng ngập nói, Voldemort thấy vậy bỗng sinh ra cảm giác muốn bắt lấy cậu nhốt vào lồng mà nuôi.

Không có tiếng gió ngoài kia quấy nhiễu, cuối cùng Voldemort có thể dịu đi chút, hòa hoãn tâm trạng mà nhìn Draco.

Cả người cậu ẩn sau lớp chăn bông trắng muốt, gối đầu mềm mại cạnh bên. Cậu chớp đôi mắt xanh tro nhìn hắn đầy vô tội, giống như hấp dẫn hắn…

Voldemort chưa bao giờ phải nhẫn nhịn, hắn muốn nuốt chửng thiếu niên này ngay, để cậu vĩnh viễn chỉ thuộc về mình hắn.

Hắn cúi người hung hăng hôn lên môi cậu, tay Draco choàng qua cổ Voldemort, đáp lại nụ hôn cuồng bạo của hắn. Hai người lau súng cướp cò, toàn bộ dục vọng chiếm hữu tích tụ bấy lâu của Voldemort đều phát tiết trên thân thể ngây ngô non nớt của Draco.

Hắn mãnh liệt khác thường, khiến Draco thở dốc liên tục, mị âm ngân nga không ngừng, kết thúc rồi thì mệt đến nỗi nhắm mắt ngủ mất.

Vì đêm qua gió lớn, sáng hôm sau bầu trời trong xanh không một gợn mây, xanh đến nỗi như thấm vào lòng người, như biển nước mênh mông treo ngược trên không trung.

Voldemort hiếm khi không phải bận việc lúc sáng sớm. Hắn ngồi bên giường, quần áo đã thay mới tươm tất, thưởng thức mái tóc ánh kim mềm như tơ lụa của Draco.

“Ừm…” cậu ậm ừ một tiếng, kéo chăn qua đỉnh đầu, chặn lại cử chỉ của Voldemort.

Hắn không thèm để ý, thậm chí còn cưng chiều mà bật cười, cách tấm chăn bông xoa đầu Draco, lại vui vẻ khi chợt thấy có hai đóa tường vi hồng nhạt nở rộ.

Trong khoảnh khắc đó, hắn ước ao mọi thứ sẽ mãi được như vậy, tâm trạng sung sướng muốn bùng nổ như pháo hoa…

Voldemort đột nhiêm cảm thấy nghiệp lớn của Salazar Slytherin trong tay mình không thơm. Đương nhiên là không rồi, Salazar lại không nở hoa được.

Giờ làm gì đây? Hắn còn cần đi bắt Potter nữa sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play