Ngày hôm sau, bạn học Ngô Nguyên muốn nuôi cả nhà mình tỉnh dậy rất sớm, đồng hồ sinh học của cậu là 5 giờ, đã thành thói quen rồi.
Khe khẽ dời cánh tay trên eo đi, tay chân Ngô Nguyên nhẹ nhàng, ra ngoài chạy một vòng quanh hồ, cậu xách theo bữa sáng trở về, người đàn ông trên giường đá rớt chăn, một chân phơi ra bên ngoài.
Ngô Nguyên vươn tay kéo chăn, “Thầy ơi, rời giường.”
Lục Thận Hành nhắm mắt lại ngáp, buồn ngủ không chịu được. “Mấy giờ rồi?”
“7 giờ kém.” Ngô Nguyên cầm bộ quần áo ở mép giường, lộn từng cái ra, bò qua đi thân Lục Thận Hành, cười nói: “Thầy, chúng ta đi dạo phố đi.”
“Đi dạo phố?” Mí mắt Lục Thận Hành lập tức vén lên rồi lại khép lại, “Tối hôm qua là ai nói đau eo, không trở nổi mình cơ mà?”
Ngô Nguyên thò tay vào trong ổ chăn cấu hắn một cái, tươi cười vẫn không giảm, “Bây giờ em không đau.”
Lục Thận Hành đè Ngô Nguyên lại, cảnh cáo cậu: “Đừng có đùa với lửa.”
Ngô Nguyên chẳng những không lùi mà còn chọc liều hơn nữa, Lục Thận Hành bị cậu chọc đến nổi hết cả lửa.
Một lát sau, Ngô Nguyên đỏ mặt đi rửa tay, cơn buồn ngủ của Lục Thận Hành bay sạch, thần thanh khí sảng ngồi ở đầu giường mặc quần áo.
Hai người cò kè cọ xát một hồi mới ra cửa. Hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của bọn họ, thình lình một cửa phòng bỗng nhiên mở ra, có thiếu niên thân hình cao lớn bước ra ngoài.
Nhìn thấy là ai, bước chân Lục Thận Hành dừng lại, híp mắt không nói gì. Ngô Nguyên mím môi, cảm giác xoắn xuýt khi yêu đương vụng trộm bị phát hiện còn chưa kịp ló đầu ra đã bị chặt mất.
Vương Huy giật mình há hốc miệng, cả kinh: "Thầy...Thầy chủ nhiệm?”
Tối hôm qua cậu ta dẫn bạn gái Lâm Lâm đến ở, định ở đến sáng hôm sau, chuẩn bị đi bù thêm tiền, không ngờ được sẽ gặp thầy chủ nhiệm và Ngô Nguyên xuất hiện ở chỗ này.
Đây là khách sạn, vì vậy bọn họ sẽ không đến mức là nhất thời hứng chí, tự chạy tới thuê cái phòng đánh bóng bàn đúng chứ?
Hơn nữa, không phải thầy chủ nhiệm hẳn là nên ở trấn sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Đầu óc Vương Huy không đủ dùng, nhìn chằm chằm Lục Thận Hành và Ngô Nguyên.
Hơn mười phút sau, ở công viên nhỏ gần khách sạn, hai thanh niên trẻ tuổi ưa nhìn cùng ngồi trên ghế dài, dẫn tới mấy ánh mắt tía lia không ngừng của mấy bác trai bác gái tới tập thể dục buổi sáng.
Vương Huy không biết nói như thế nào, có mấy chữ muốn nói ra quá gian nan, tiêu hóa không được. Cậu ta đột nhiên nhớ tới truyện từ cấp ba, tức khắc trợn to mắt.
“Bạn gái cậu là thầy chủ nhiệm?”
Ngô Nguyên cũng không né tránh, “Ừ.”
Vương Huy khiếp sợ nói không nên lời.
Hơn nửa ngày, cậu chành nghẹn ra một chữ: “Vãi!”
Cậu ta không có cách nào dùng ánh mắt ghê tởm để nhìn phần tình cảm này Ngô Nguyên, nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi, "Ổng chính là thầy của cậu đấy!”
Ngô Nguyên giương mắt, thì sao?
Vương Huy nghẹn lại, trong lớp cũng có một đôi đồng tính, cậu ta đã biết nam và nam không nhất định sẽ bị AIDS, nhưng vẫn cảm thấy quái dị.
Mỗi lần nhìn thấy hai bạn học kia, Vương Huy đều giả bộ phớt lờ, nhưng là sự việc lại rơi xuống bạn thân từ bé đến lớn của mình, vậy lại là một chuyện khác.
“Xong rồi?” Ngô Nguyên chuẩn bị rời đi, “Tôi không yên tâm để anh ấy một mình."
Vương Huy nghe giọng điệu của Ngô Nguyên, hiểu ra mọi chuyện, chỉ có thể tặng cho bốn chứ "vô phương cứu chữa".
“Thầy chủ nhiệm và cậu không phù hợp, cậu trẻ tuổi, học trường danh giá, về sau chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt. Thầy dạy học ở trấn trên, ổng sẽ có tự ti, có áp lực.” Góc nhìn của Vương Huy là thứ người bình thường ai cũng thấy như thế, có điều Lục Thận Hành không phải người bình thường, tự ti không có bên trong từ điển của hắn.
Người đàn ông kia sẽ tự ti sao? Khóe môi Ngô Nguyên mím nhẹ, ngậm cười, không có khả năng.
Vương Huy nhìn Ngô Nguyên cười, vẻ mặt cạn lời.
Hoá ra mình nói nước đổ đầu vịt rồi, cậu ta nhịn không được chửi thề.
“Ông thầy đó từng ly hôn, tuổi lớn hơn cậu nhiều, sự nghiệp bình thường, lớn lên cũng chẳng phải đẹp trai gì ghê gớm, cậu trúng bùa rồi có phải không?”
Ngô Nguyên nói: "Chắc vậy.” Cậu đứng lên, “Tôi đi tìm thầy ấy, lần sau lại nói tiếp.”
Vương Huy: “…”
Bên hồ có không ít người quây quanh, nghe được bọn họ bàn tán, sắc mặt Ngô Nguyên biến đổi, huyết sắc không còn một giọt.
Hai đứa nhỏ ướt nhẹp ngồi dưới đất run rẩy, bên cạnh còn có một người đàn ông, nước hồ làm cả khuôn mặt trắng bệch cũng trở nên lờ mờ.
Cả người Ngô Nguyên lạnh băng, cậu chạy vụt tới, run rẩy dùng tay vỗ vỗ mặt người đàn ông, kinh hoảng thất thố, “Thầy thế nào rồi? Có bị thương chỗ nào hay không không?”
Lục Thận Hành ấn bả vai Ngô Nguyên xoa xoa, ho khan vài tiếng, “Không sao, chỉ là chân bị chuột rút.”
Hắn nói xong đã bị ôm chặt lấy.
“Trên người tôi ướt cả rồi, em buông ra đi, đừng có để quần áo thấm nước.” Lục Thận Hành bất đắc dĩ, hắn xoa tóc thiếu niên, “Đừng khóc nào.”
Vương Huy đứng ở trong đám người, cổ họng nghẹn rất nhiều lời, lọc ra tất thảy chỉ còn lại câu chúc phúc.
Sau khi về khách sạn tắm nước ấm, Lục Thận Hành thay quần áo ướt, vừa lau tóc vừa nói: "Sao em còn mặc đồ ướt thế? Đi thay nhanh lên.”
Ngô Nguyên đứng không nhúc nhích, giọng cậu khàn khàn, đôi mắt còn hơi đỏ. “Chân của thầy đỡ hơn chưa?”
“Tôi chỉ bị chuột rút thôi, đã hết rồi.” Lục Thận Hành mổ lên khóe mắt thiếu niên, vừa nãy hẳn là bị dọa không nhẹ mất rồi.
Ngô Nguyên nhắm mắt, ở một khắc kia nội tâm cậu sợ hãi cực độ, gần như dùng hết sức lực khắc chế bản thân mới không khóc lóc thảm thiết.
Chuyện buổi sáng cứu người bên hồ đã bị người quên đi, lại để trong lòng Ngô Nguyên ảnh hưởng không thể xóa nhòa. Cậu sẽ nỗ lực để đạt được thành tựu y học, liều mạng để người đàn ông này khỏe mạnh.
Lục Thận Hành ăn chén mì cải bẹ thịt thái sợi, đi cùng Ngô Nguyên dạo một vòng rồi lên vòng đu quay, ngắm nhìn cảnh đẹp thành thị.
Hôm nay ánh nắng tươi sáng, chiếu xuống làm người ta lười biếng. Lục Thận Hành có chút mệt mỏi rã rời, hắn véo véo mi tâm, để mặc Ngô Nguyên vuốt hàng cúc trên cổ tay áo hắn.
“Vương Huy nói với em cái gì rồi? Có phải nói tôi không xứng với em đúng không?” Lục Thận Hành nửa đủa nửa thật.
Ngô Nguyên nhíu mày: "Thầy rất tốt.”
Lục Thận Hành cười khẽ, “Đương nhiên.”
Ngô Nguyên nắm lấy tay Lục Thận Hành, cúi đầu hôn lên đường nét trong lòng bàn tay hắn, cánh môi hơi lạnh nhẹ nhàng cọ lên, thành kính mà dịu dàng.
“Thầy ơi, em muốn trở thành kiêu ngạo của thầy.”
Lục Thận Hành câu môi: “Bạn học Ngô Nguyên, vậy thì bạn còn cần phải nỗ lực đấy.”
- ---------------------
Chỗ "kiêu ngạo" thực ra có thể dịch thuần việt hơn là niềm tự hào nhưng mà thấy chữ kiêu ngạo trong ngữ cảnh này thật sự rất hay nên vẫn để^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT