Làm bạn ngồi cùng bàn, Vương Huy là người cảm nhận được rõ ràng nhất. Anh em từ nhỏ đến lớn của cậu ta vừa sa vào lưới tình, ăn thứ gì cũng thấy ngon, đến cả tính cách cũng không còn lạnh nhạt như trước nữa.
Sức mạnh tình yêu quá vĩ đại.
“Này Ngô Nguyên, cậu cũng không có nghĩa khí quá rồi đấy.” Vương Huy lấy tay ôm ngực, ra vẻ thương tâm, “Sắp phải tốt nghiệp đến nơi rồi, vậy mà đến một sợi tóc của bạn gái cậu tôi cũng chưa được nhìn thấy."
Ngô Nguyên cúi đầu tước bút chì, “Cậu vẫn đừng nên gặp thì tốt hơn.”
Vương Huy tò mò: “Vì sao?”
Ngô Nguyên nhướng mi: "Sợ dọa đến cậu.”
Vương Huy: “…”
Là trông xấu đến cỡ nào thế? Cậu ta cười hắc hắc, “Không sao đâu, gan tôi lớn lắm."
Vương Huy chờ hồi lâu, cứ ngỡ rằng mình đã nói đến mức đó rồi thì khẳng định sẽ có hy vọng, ai ngờ Ngô Nguyên mở miệng: "Nói sau đi."
“Cậu cứ giấu cho kỹ đi.” Vương Huy lấy ra một túi đậu phộng vừa ăn vừa nói: “Tôi nói cho cậu biết nhá, con gái đừng có mà chiều quá, để cổ hất cái mũi lên mặt, đến lúc đó cậu quản không được nữa đâu.”
Ngô Nguyên nói: "Là người đó quản tôi.”
“Cậu để cô ấy quản cậu?” Vương Huy há to miệng, vẻ mặt khó có thể tin. Cậu ta có hơi không tiếp thu nổi, “Ngô Nguyên, cậu váng đầu rồi.”
Ngô Nguyên không đồng ý, “Về sau tôi quản người đó.”
Vương Huy ngậm miệng, cậu ta cảm thấy anh em của mình thật sự quá ngu.
Ngô Nguyên trả đồ gọt bút chì lại cho Vương Huy, “Hoàn cảnh của tôi khác cậu, về sau cậu sẽ biết.”
Về sau? Vương Huy trợn trắng mắt, lòng hiếu kỳ lại càng sôi lên.
Cậu ta hiểu Ngô Nguyên, nếu không nói, vậy thì chính là thật sự không muốn nói cho cậu ta, ít nhất là hiện tại không muốn.
Tháng tư, ngày Vương Huy thi thể dục, trời đổ mưa phùn lất phất. Cậu ta có hơi tiêu chảy, về mặt thể lực không có vấn đề gì lớn, nhưng tâm trạng sa sút.
Hết vòng 100 mét, Vương Huy cau mày nói: “Thầy, em thấy chắc lần này không ổn rồi. ”
Lục Thận Hành liếc cậu chàng, “Vậy đi về đi.”
Vương Huy: “…” không thể cho mình than vãn chút à?
Lục Thận Hành lật sách nguyên tác ra, một lát sau hỏi Vương Huy: “Có thể chạy vòng 800 mét không?”
Một hồi lâu, Vương Huy vò đầu bứt tóc, cắn răng gật đầu, “Có thể ạ.”
Lục Thận Hành bình tĩnh ngồi trên băng ghế, bên cạnh là giáo viên thể dục đang bồn chồn xoa tay.
“Vương Huy sẽ không sao đâu.”
Nghe giọng điệu khẳng định của hắn, giáo viên thể dục lại đau đầu. Bình thường Vương Huy phát huy không có vấn đề gì, nhưng với trạng thái hôm nay của cậu nhóc, rất có khả năng làm miếng lót đế giày cho người ta.
Vương Huy hoạt động tứ chi, chuyên tâm làm nóng người, tiếng súng vang lên, cậu như một mũi tên bắn ra ngoài.
Giống như nguyên tác, trên đường đua Vương Huy bị tuột xuống phía sau, cảm xúc bị áp lực ảnh hưởng, tách khỏi toàn bộ đội ngũ, Ngô Nguyên ở ngoài đường đua cùng cậu ta chạy về đích.
Một khắc đó, cả hai đổ mồ hôi, nhìn nhau mỉm cười.
Lục Thận Hành ôm cánh tay bàng quan đứng nhìn, nhịn không được phải cảm khái, thanh xuân thật tốt.
Đếm ngược đến kỳ thi đại học còn chưa đến mười lăm ngày nữa, nỗi thương cảm ly biệt tràn ngập trong phòng học. Ở lứa tuổi ngây ngô mờ mịt, bọn họ đã hiểu rõ, có tụ có tán.
Vương Huy hỏi Ngô Nguyên đăng ký trường nào, Ngô Nguyên nói sẽ chọn một trường trong tỉnh.
“Chúng ta đây về sau gặp mặt khó khăn.” Vương Huy tiếc nuối cười, “Tôi đồng ý với Lâm Lâm rồi, cùng đến thành phố M.”
Ngô Nguyên nhìn về phía người đàn ông trên bục giảng, tầm mắt dừng mãi chẳng dời đi.
Lúc thi đại học cả lớp thống nhất ở cùng một khách sạn, Lục Thận Hành hết nhắc nhở bọn họ những đồ vật thiết yếu cần mang vào trường thi, rồi lại đến đồ không thể mang vào.
“Thầy ơi, lỡ như em làm mất giấy vào phòng thi thì phải làm sao bây giờ?”
“Mau chóng báo cho thầy biết.”
“Thầy ơi, lỡ như em quên mang hộp bút thì làm sao bây giờ?”
“Nói cho giám thị.”
“Thầy ơi, nếu…”
Trả lời mười mấy câu lỡ như, nếu là, nếu thì, chẳng may, Lục Thận Hành đỡ trán, đây là kỳ thi cuối cùng sau ba năm cấp ba của mấy nhóc đấy, có thể để ý cẩn thận chút hay không?
Ngô Nguyên và Vương Huy thi chung một địa điểm, Lục Thận Hành cũng không đến xem.
Tháng sáu đen tối kinh hoàng cuối cùng cũng trôi qua, đối với học sinh cấp 3 mà nói, từng khóc, từng cười, thanh xuân vừa là lời từ biệt vừa là tiếng khởi đầu.
Ngô Nguyên thi rất tốt, xong lúc điền nguyện vọng trên mặt lại mang nhiều do dự.
“Em không muốn cách thầy quá xa."
Lục Thận Hành lấy đi quyển cẩm nang thi đại học trong tay cậu, lật đến một tờ bên trong, dùng bút đánh vào, rồi lại nhanh chóng dánh dấu thêm mấy cái, “Chọn một trong số những trường ở đây.”
Ngô Nguyên nhíu mày, “Những trường này đều rất xa.” Cậu đã từng tra qua, có hai trường phải ngồi xe lửa mười mấy tiếng đồng hồ, như vậy cuối tuần cậu cũng không có cách nào về được.
Lục Thận Hành nghiêm khắc nhìn Ngô Nguyên, “Em là gà con à? Không rời gà mẹ được có đúng không?”
Ngay sau khóe miệng hắn cũng giần giật, lời này vừa ra khỏi lưỡi, đi, chính hắn cũng không được lợi chỗ nào.
“Ngô Nguyên, em tự quyết định đi.” Lục Thận Hành quay lưng rời đi.
Ngô Nguyên cuối cùng vẫn chọn mấy trường trong dự án 985, chọn ngành y học lâm sàng, giống nguyên tác như đúc.
Nhận được thư thông báo, Lục Thận Hành và Ngô Nguyên nằm ở thảm cỏ bên bờ sông sau trường học, ngón tay đan vào nhau.
“Thầy, em muốn hôn thầy.”
“Hôn đi.”
Sau đó bọn họ hôn nhau, triền miên không dứt.
Tà dương về tây, gió nhẹ vờn qua mặt nước, bãi cỏ lau rộng lớn nhẹ nhàng lay động, bồ công anh bay đầy trời.
Ngô Nguyên cầm thư thông báo trở về, nghênh đón cậu lại không phải khích lệ hay tiếng cười vui sướng.
“Học phí hơn 3000?” Vương Thúy Tú thở dài, “Nhiều như vậy…”
Ngô Đông Cường ngồi xổm trên thềm cửa, “Bốn năm phải tốn hơn một vạn, còn cả tiền sinh hoạt, cắt cổ à!” Gã thô lỗ nói: “Đại học cái gì mà đại học, về học nghề với chú ba mày đi, làm thợ mộc là được rồi.”
Người Ngô Nguyên cứng đờ, cậu siết chặt thư thông báo, "Học phí con sẽ tự nghĩ cách.”
“Nói điêu cũng không xem kịch bản.” Ngô Đông Cường thở dài một hơi, “Mày tưởng tiền kiếm dễ thế à? Quay lại, ông mày còn chưa nói xong đấy!”
Cửa phòng phía sau Ngô Nguyên đóng lại, ngăn cách những tiếng mắng chửi thô lỗ khó nghe.
Vương Thúy Tú quét sân, trong nhà mở một tiệm bánh bao, hơn nữa cũng chỉ có một đứa con trai, chi tiêu không phải rất lớn, theo lý mà nói hẳn là phải có chút tích góp. Chỉ là Ngô Đông Cường thích đánh bài, vận may lại kém, còn không chịu được người khác khích tướng, nợ như chúa chổm, thân thích đều không thích người một nhà bọn họ.
Cẩn thận suy nghĩ thật lâu, Vương Thúy Tú đến từng nhà trong thôn vay tiền, mọi người đều biết Ngô Nguyên thi đậu đại học.
Ai thấy Ngô Đông Cường đều hâm mộ nói: “Con trai nhà anh thật có tiền đồ.” Khen nhiều đến cả mặt gã cũng dài ra, cũng dần dần biết được, con gã là sinh viên đầu tiên trong thôn, có tiền đồ.
“Tiểu Nguyên, trường này vẫn là nên đi học đi thôi.” Ngô Đông Cường nói, “Tao quyết định ngày mai đi vay nặng lãi.”
Ngô Nguyên ngay từ đầu không nghe thấy, đợi cậu nghe rõ thì đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén làm cho người ta sợ hãi, “Vay nặng lãi? Lãi suất cao bao nhiêu ba không biết à?”
Bị loại ánh mắt này nhìn chằm chằm, Ngô Đông Cường không hiểu sao có chút sợ hãi. Cha sợ con, còn ra thể thống gì, gã giương cổ quát: “Chuyện này mày đừng quan tâm, tao tự biết lo liệu!”
Ngô Nguyên cười trào phúng trong lòng, một mặt lạnh lẽo, “Con đã hẹn với bạn học, đến khách sạn của thân thích người ta làm phục vụ, tiền lương…”
Cậu bắt giữ được ánh mắt Ngô Đông Cường khi nghe đến hai chữ tiền lương, chỉ nói một câu: “Không tồi.”
“Vậy mày chăm chỉ mà làm, đừng có gây sự với người ta, chốc nữa tao bảo mẹ mày đi luộc trứng gà, mày mang biếu lãnh đạo, ton hót cho hay.” Ngô Đông Cường nói, không hỏi khách sạn ở đâu, khi nào đi, có an toàn hay không, phải làm việc gì.
Vương Thúy Tú hỏi Ngô Nguyên ngày mấy đi, Ngô Nguyên nói ngày sớm hơn ngày trên vé xe bốn ngày, bốn ngày đấy cậu đến gặp Lục Thận Hành.
Lục Thận Hành ngồi ở đầu giường hút thuốc, thật ra học phí hắn có thể chi, nhưng làm vậy không khác gì dẫm lên mặt Ngô Nguyên, cho nên một chữ hắn cũng không nhắc đến.
“Còn ngủ nữa à? Mặt trời lên đến mông rồi.”
Ngô Nguyên cầm đến gối đầu che mặt, giọng ong ong, “Buồn ngủ lắm.”
Trên tai trái chợt lạnh, có thứ gì được cố định lên. Ngô Nguyên cảm giác như tai trái đã rất nhiều năm không nghe được một chút âm thanh nào truyền đến một tiếng cười khẽ, cậu gần như hốt hoảng bật dậy.
“Đã mua từ lâu rồi.” Lục Thận Hành vuốt ve máy trợ thính trên tai trái thiếu niên.
Ngô Nguyên ngẩn người, cậu đã vô số lần ảo tưởng tai trái của mình có thể nghe thấy âm thanh, niềm vui đến bất ngờ, cảm kích lớn hơn kích động.
“Không đắt đâu.” Lục Thận Hành khẽ vân vê lỗ tai Ngô Nguyên, "Chẳng bao nhiêu cả.”
Ngô Nguyên cúi đầu dùng bàn tay che mặt, đầu vai khẽ run lên, qua nửa ngày, cậu nói: “Thầy ơi, thầy đây là đang nuôi em sao?”
“Đúng vậy.” Lục Thận Hành cũng đón ý nói đùa, “Thầy còn trông cậy vào em để dưỡng lão đây.”
Chữ lão này làm Ngô Nguyên nhíu mày, cậu duỗi tay lấy mất thuốc lá của Lục Thận Hành, còn chưa đưa được đến bên miệng đã bị cướp lại.
Lục Thận Hành ấn tắt thuốc, “Tôi không thích lúc hôn ngửi được vị thuốc trong miệng em. ”
Ngô Nguyên nói: “Vậy sao thầy còn hút?”
Giọng điệu Lục Thận Hành tràn ngập vô lực, “Có cái từ gọi là nghiện thuốc lá.”
Ngô Nguyên thở dài, trong lòng âm thầm quyết định, về sau sẽ không chạm vào thuốc lá.
Kỳ nghỉ hai tháng tuy dài, nhưng lại trôi đi trong chớp mắt. Đọc truyện tại ( TRUМtrцyen .V n )
Một ngày trước nhập học, Lục Thận Hành đưa Ngô Nguyên đến ga tàu hỏa, hành lý không ít, một bao tải lớn và hai túi khác.
“Em nên lên tàu rồi.”
Ngô Nguyên vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, đường hàm căng chặt. Trong nháy mắt tếng còi chối tai vang lên kia, cậu ôm lấy người đàn ông trước mặt, hốc mắt ướt nóng.
“Đừng quá nhớ tôi." Nhận ra quần áo trước ngực ẩm ướt, Lục Thận Hành có chút bất đắc dĩ, “Khóc cái gì nào, cũng có phải sinh ly tử biệt đâu." Hắn duỗi tay sờ tóc thiếu niên, “Tôi sẽ thường đến gặp em.”
Ngô Nguyên nghiêng đầu dụi mắt, khàn giọng nói: "Em đi đây."
Người tiễn đưa ở nhà ga rất nhiều, phần lớn là công nhân và học sinh, bọn họ đều phải xa rời quê hương.
Hai tay Lục Thận Hành đút túi quần, híp mắt nhìn thiếu niên đôi mắt đỏ bừng ghé vào cửa sổ xe, hắn mỉm cười phất tay.
Ngô Nguyên, tôi cho em thời gian hai năm để trưởng thành.
Khoảng thời gian ở đại học của Ngô Nguyên là mở màn cho chuỗi ngày yêu đương. Cậu là sinh viên nghèo, trường học sắp xếp cho cậu một công việc, còn đi làm gia sư, thời gian sau giờ học đã kín.
Nhưng cậu vẫn như xưa có thể rút ra thời gian để nhớ đến một người, nhớ muốn điên.
Viết thư thành niềm vui lớn nhất của Ngô Nguyên, cậu trút hết nhớ nhung vào nét bút, mãnh liệt lại cháy bỏng.
Vì thế Lục Thận Hành mỗi tháng đều sẽ nhận được một phong thư.
Những giáo viên khác đều biết Lục Thận Hành đang có đối tượng. Ta nói nét chữ nết người, nhìn thấy địa chỉ viết trên phong thư cũng biết đối phương là một người ưu tú.
Đảo mắt đã bắt đầu mùa đông.
Lục Thận Hành đi qua cổng trường, người gác cổng giơ phong thư màu trắng cầm trong tay lên, lớn tiếng kêu: “Thầy Trương, thư của thầy này!”
“Cảm ơn.”
Lục Thận Hành xé mở phong thư, mở giấy viết thư ra, nét chữ xinh đẹp hiện dưới mắt, tới tới lui lui chỉ có một câu, phủ kín cả một tờ giấy.
Thầy ơi, em nhớ thầy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT