Năm tháng trong thế giới nhỏ trôi qua an yên. Ninh Khuyết cũng không dành nhiều thời gian để tu thần, giống như y mất đi hứng thú với tu luyện vậy, hoặc có lẽ từ trước đến nay chưa hề có hứng thú.

Tình cảm của y rõ ràng lại nồng nhiệt, tất cả đều hiện ra ở trên mặt, trong mắt, cứ như ngay giây sau sẽ tràn ra ngoài.

Ninh Khuyết chỉ chấp nhất đúng một việc, dùng hết lòng để yêu Lục Thận Hành. Muốn mỗi ngày khi ngủ được ôm lấy Lục Thận Hành và tỉnh lại ở trong lồng ngực hắn.

Bị vây trong tình cảm tràn ngập gần như hít thở không thông đó, Lục Thận Hành một bên sa vào, một bên nghĩ trăm lần cũng không ra. Vì sao linh hồn trong thân thể Ninh Khuyết mỗi đời đều trung thành với hắn, vô cùng thành kính, vô cùng chí cao vô thượng.

Có khi nào bị dính lời nguyền không? Nếu không phải, vậy thì tuyệt đối là trúng độc.

Trước kia ở trong sách đọc được một câu “Không có ai yêu người hơn bản thân người." Lục Thận Hành cuồng tự luyến tin tưởng vững chắc không dời, mãi cho đến đi vào một mớ không gian ly kỳ, gặp gỡ cùng một linh hồn.

Ninh Khuyết nghe người kề bên trầm thấp cười ra tiếng, như thế này y chưa bao giờ thấy qua. Y sửng sốt, “Sư huynh, huynh cười gì thế?”

Ý cười bên môi Lục Thận Hành càng lan ra,chảy vào đáy mắt, “Huynh cười sao?”

Khóe miệng Ninh Khuyết giần giật: “…”

“Nào, ngồi trên đùi ta.” Lục Thận Hành duỗi tay xuyên qua hõm vai Ninh Khuyết, bế y qua, vỗ nhẹ lên mông y. Hắn bọc người yêu trong khuỷu tay mình, xoa lỗ tai và thái dương cho.

Người hôn y hôm nay dịu dàng kỳ lạ, vừa thâm tình vừa nhập tâm. Ánh mắt híp lại của Ninh Khuyết toát ra nét ngây ngốc, không nhịn được chủ động đón ý hùa theo.

Lục Thận Hành từ trước đến nay không nghĩ tới Ninh Khuyết sẽ ra đi trước hắn. Cho nên chạng vạng một ngày nọ, hắn lay tỉnh người đang ghé vào án thư kia. Đối phương không hề cử động, hắn choáng váng.

“Ninh Khuyết?”

Cơ thể Ninh Khuyết bị Lục Thận Hành nâng dậy lại vô lực lảo đảo ngã xuống. Một tay hắn ôm người bế lên giường, kéo chăn đắp lên.

Cất bức họa còn chưa hoàn thành đi, Lục Thận Hành theo bản năng nghĩ việc tu luyện của Ninh Khuyết xảy ra sai lầm. Cũng nhanh chóng thuyết phục chính mình, cố chấp tin, Ninh Khuyết nhất nhanh sẽ mở mắt ra.

Ngày qua ngày, từ sớm đến tối, Lục Thận Hành ngồi ở bên cạnh Ninh Khuyết, thỉnh thoảng lại nhìn mặt y, sờ sờ nhiệt độ cơ thể y.

Mãi cho đến khi Lục Thận Hành phát hiện cơ thể Ninh Khuyết bắt đầu hư thối, dường như hắn mới tỉnh táo lại. Ninh Khuyết thật sự đi trước, không hề báo trước.

Cuối cùng Lục Thận Hành cũng cảm nhận được tâm tình khi ấy của Ninh Khuyết lúc hắn rời đi. Bầu trời âm u không có chút ánh sáng nào như sập xuống.

Em đi nhanh thật, một lời chào hỏi còn chưa kịp nói. Lục Thận Hành bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác, trong giây lát chiếm cứ hết suy nghĩ hắn.

Ninh Khuyết đang trừng phạt hắn…

Đúng thật là trước đó số lần hắn rời đi trước nhiều hơn. Lục Thận Hành thở dài, giơ tay xoa xoa thái dương, “Thì ra thật sự rất đau.”

Hắn ném cây đuốc, nhìn cơ thể Ninh Khuyết từng chút một hòa vào lửa lớn, càng cháy càng to. Lửa lớn tràn ra tứ phía, mấy gian nhà ở hóa thành phế tích, gió thổi tiêu tan.

Ninh Khuyết vừa đi, Lục Thận Hành thành người cô đơn, giống như cô hồn dã quỷ phiêu đãng khắp nơi, làm chuyện người tốt việc tốt nhiều không tả xiết, không bao giờ còn phải bận tâm vấn đề hàng tồn kho.

Hành Dương Tông thành đại môn phái đứng đầu, người đi đến cầu đạo nhiều không kể xiết. Khảo nghiệm để vào tông môn rất nghiêm khắc, không bao giờ còn là đi ngang qua thấy hợp duyên thì thu vào tông môn. Lục Thận Hành nghe được rất nhiều truyền thuyết, chưởng môn Hành Dương sáng tạo ra “Thẳng thiên thuật”. Đệ tử dưới trướng tư chất bất phàm, tất cả đề xuất chúng, phi thân đến Tiên giới, trong đó có cả Khương Vọng Sơ.

Gặp lại Lưu Dương sau vài năm, Lục Thận Hành không mời tự đến, “Lâu ngày không gặp.”

“Huynh rốt cuộc cũng tới gặp ta.” Nam tử ngồi ở trên ghế gằn từng chữ một: “Đại sư huynh.”

Lục Thận Hành ngồi xuống chiếc ghế trống kia, “Ta quen miệng gọi ngươi Lưu Dương rồi, ngươi không ngại chứ?”

Sư huynh đệ ngồi mặt đối mặt, cách một mặt bàn, không có lời gì để nói.

Cảnh này cũng từng diễn ra nhiều năm trước, khi Lục Thận Hành thành thật với Lưu Dương, khuyên y buông tay quay đầu.

Dưới bầu không khí tràn ngập nặng nề, Lục Thận Hành nói, “Ninh Khuyết đi rồi.”

Dưới mí mắt Lưu Dương hiện lên một tia dao động, cực kỳ nhỏ, gần như không thể bắt giữ được, “Không ai có thể giết hắn.”

Ngữ khí của "hắn" không nghe ra là hoài nghi hay là kinh ngạc.

“Trên đời có một số sự tồn tại mà ngươi nhìn không thấu.” Lục Thận Hành tràn ngập thâm ý nói. Lưu Dương là người thông minh, "hắn" hiểu rõ, cũng như những người tu chân kia, với ba nghìn thế giới bên ngoài khác mang sự tò mò vô hạn.

Nửa ngày sau, Lưu Dương hỏi ra một câu: “Ta có chỗ nào không bằng hắn?”

“Em ấy cực đoan, cố chấp, bất kể làm thứ gì cũng đều là vì ta, bao gồm thành ma.” Lục Thận Hành không nhanh không chậm mà nói, “Mà ngươi tu luyện là vì thành tiên phong thần, đây là mục tiêu của ngươi. Lưu Dương, không phải ngươi vẫn luôn theo đuổi đại đạo sao?”

Môi Lưu Dương mím chặt, người này nhìn thấu "hắn", "hắn" không thể phản bác.

“Sư huynh đã sớm đã nói với ngươi rồi, tình có nhân quả…”

Mỗi câu của Lục Thận Hành đều chú ý cẩn thận, cân nhắc nhiều lần. Nguyên tác viết Lưu Dương bị người thương phản bội, từ yêu thành hận, điên cuồng, cho nên đời đời kiếp kiếp mới phải trải qua vòng lặp.

Hắn và Lưu Dương không có bắt đầu, tự nhiên cũng sẽ không có phản bội. Tương đối mà nói, muốn "hắn" quay đầu lại hẳn là dễ dàng nhiều.

Không biết qua bao lâu, Lưu Dương nói, “Đã không còn kịp rồi.”

“Còn kịp.” Lục Thận Hành dùng thần thức truyền một ít thứ cho "hắn". “Đây là ta vô tình có được, sư đệ, ngươi cần tu luyện thêm, phong thần chỉ là chuyện sớm muộn.”

Một lát sau, Lưu Dương sửng sốt: “Vì sao huynh muốn tặng cho ta?”

Bắt được vài tia kích động của Lưu Dương, Lục Thận Hành nhàn nhạt nói, “Ta sẽ rời khỏi nơi này.”

Giọng nói Lưu Dương trầm đi một ít: “Đi tìm hắn?”

Lục Thận Hành không cho đáp án, để lại Lưu Dương tự mình suy nghĩ.

“Ting, Lục tiên sinh, những thuật pháp, trận pháp đó đều là thế giới cao hơn mới có, đừng quên cái giá mà ngài phải trả."

Lục Thận Hành đang phi hành trợn trắng mắt, 222 vẫn không thân thiện như cũ, “Được rồi, tao nhớ rồi, không có quên đâu.”

Lưu Dương ngộ đạo sớm hơn dự tính. Nhiệm vụ hoàn thành, Lục Thận Hành như trút xuống gánh nặng. Hắn tới thế giới này, món lời lớn nhất chính là Lưu Dương.

Mấy trăm năm, có lẽ mấy ngàn năm, Thần giới sẽ có thêm một vị thần.

Lục Thận Hành nằm ở không gian giả thuyết, lâm vào trạng thái mệt mỏi không muốn nhúc nhích, “222, tao còn mấy cái nhiệm vụ?”

“Ting, thế giới trước là hệ thống làm lỗi, đã bỏ đi hai cái, Lục tiên sinh còn ba thế giới chưa đi.”

Lục Thận Hành, “Thương lượng chút, nếu không ba thế giới sau bỏ luôn đi, để tao về nhà ăn cơm mẹ nấu."

“Ting, không thương lượng.”

“…” Lục Thận Hành khẩu nghiệp, “Tao phải khiếu nại với cấp trên của mày, yêu cầu đổi mày đi."

“Ting, thế giới tiếp theo đã mở ra, Lục tiên sinh, đi thôi.”

Lục Thận Hành cứ như vậy bị đẩy khỏi không gian giả thuyết, bị bắt tiếp nhận quyển thứ sáu 《Sau tan học, không gặp không về 》.

Tên sách mới mẻ văn chương cũng không khơi nổi nhiệt tình của Lục Thận Hành. Hắn đánh giá tứ phía, đây là văn phòng có tám người ngồi, bàn làm việc xếp thành bốn hàng, một chậu trầu bà xanh treo trước cửa sổ.

Lục Thận Hành tùy tay cầm lấy giấy ghi chú dán trên mặt bàn. “Tan học về nhà mua sữa bò”, “Đồ ăn cho mèo chỉ còn hai bao, phải mua”, “Dẫn Nhất Hàm đi cắt tóc”. Lung tung rối loạn dán rất nhiều.

Mau chóng đọc cốt truyện một lần, Lục Thận Hành lại buồn chán, ngả người về phía sau, lười biếng dựa vào lưng ghế, hai con mắt nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu thẫn thờ.

“Thầy Trương?”

Lục Thận Hành quay đầu, nhìn bác gái cầm cây lau nhà đứng bên cạnh hắn.

“Thầy Trương, thầy nâng chân lên chút được không?” Bác gái đẩy cây lau nhà, " Chỗ này hơi dơ, để tôi lau một chút là xong ngay."

Lục Thận Hành đứng dậy, đẩy ghế dựa qua một bên.

“Được rồi được rồi, thầy Trương thầy bận chuyện của thầy tiếp đi.” Bác gái cầm cây lau nhà đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Lục Thận Hành tiếp tục thẫn thờ. Chủ nhân thân thể này tên Trương Yến, chủ nhiệm của lớp 305 trường trung học Thạch Nam, từng ly dị một lần, thuộc về diện hôn nhân chớp nhoáng rồi ly hôn.

Mục tiêu nhiệm vụ là học sinh Ngô Nguyên trong lớp của hắn.

Cha mẹ Ngô Nguyên là công nhân đã nghỉ việc, trong nhà mở một tiệm bánh bao. Người cha quen thói nghiện rượu, khi cậu còn nhỏ thường xuyên bị đánh. Có lần bị cha cho một cái tát, va vào tường, từ đó về sau tai trái của cậu không thể nghe được nữa.

Thính lực kém hơn so với người bình thường, Ngô Nguyên không nói cho bất kỳ ai. Nỗ lực học tập, thành tích ưu tú, làm bài tập nhiều gấp mấy lần người khác, dần dần cậu trở thành người đứng đầu lớp, không muốn bị người khác phân biệt đối xử.

Lúc Ngô Nguyên phát hiện mình không giống những nam sinh khác là vào cấp hai. Bạn cùng bàn uống nước làm quần áo ướt một mảng lớn, cậu nhìn thấy hai cái điểm nhỏ dựng lên ẩn hiện sau lớp áo, thân thể liền nổi lên phản ứng. Khi đó cậu sợ hãi lại khiếp đảm, không dám đi học nữa.

Sau khi chuyển trường Ngô Nguyên cho rằng mình sẽ trở lại bình thường, không ngờ được lớp trưởng Lưu Nhất Hàm lại yêu thầm mình. Sau nhiều lần ám chỉ lẫn ngụ ý, hai người đã làm với nhau. Mùi vị ăn vụng trái cấm quá hấp dẫn, có một lần sẽ có lần thứ hai. Dần dần, bọn họ mỗi ngày tan học xong sẽ lén đi ra sau sân thể dục.

Ngô Nguyên thích Lưu Nhất Hàm.

Không có thứ gì là hoàn mỹ, chuyện của bọn họ bị người khác phát hiện, bị bạn học cười nhạo, trường học trách cứ. Lưu Nhất Hàm bởi vì sợ hãi mà đẩy hết trách nhiệm lên Ngô Nguyên, tự nhận mình bị ép buộc.

Lưu Nhất Hàm nẳm dưới, cậu ta vì để giành được tín nhiệm của nhà trường mà trực tiếp cởi quần áo. Trên người đầy rẫy dấu hôn, mà trên người Ngô Nguyên một vết cũng không có, cậu hết đường chối cãi, phải bỏ học ở nhà, bắt đầu ngày tháng làm thuê.

Cho đến khi vô tình gặp lại, khi đó Ngô Nguyên đã dán lên người cái mác người thành đạt. Lưu Nhất Hàm làm trong dàn nhạc, bảo dưỡng rất tốt, năm tháng dường như rất ưu ái cậu ta.

Sự xuất hiện của cậu ta làm cuộc sống của Ngô Nguyên từng bước trở nên phấn chấn.

Lưu Nhất Hàm dùng thời gian nửa năm để cường ngạnh xông vào thế giới của Ngô Nguyên. Ăn năn, cầu xin tha thứ, Ngô Nguyên vô tình cuối cùng vẫn lơi lỏng. Cậu thích một Lưu Nhất Hàm đơn thuần, sạch sẽ, chưa từng thay đổi như năm ấy.

Cuộc sống thường trong lúc con người không hề có chuẩn bị mà giáng cho ta một cú đả kích, mà đả kích đó hơn phân nửa sẽ là trí mạng. Ngô Nguyên đi công tác về nhìn thấy Lưu Nhất Hàm ngủ cùng một người đàn ông xa lạ, cậu ngộ sát Lưu Nhất Hàm.

Lưu Nhất Hàm vừa chết, tinh thần Ngô Nguyên cũng xuất hiện vấn đề, có xu hướng tự ngược đãi bản thân nghiêm trong, kết liễu thân tàn ở bệnh viện.

Cả đời Ngô Nguyên chia ra hai giai đoạn. Nửa trước liều mạng để trở nên nổi bật, thoát khỏi gia đình, rũ bỏ quá khứ dơ bẩn u ám. Nửa sau để đến gần Lưu Nhất Hàm, cậu cũng tự nhốt mình ở trong đó.

Chỉ số bi tình ba sao.

Cốt truyện ngừng khi Ngô Nguyên vừa mới bị cha đánh cho một trận, nguyên nhân là do nghi ngờ cậu trộm tiền trong ngăn kéo.

Lật lật sách giáo khoa, khóe mắt Lục Thận Hành co rút, còn may chỉ là giáo viên tiếng Anh, không phải Toán học, cũng không phải mấy cái Lý Hoá Sinh.

- ------------

Chương này tác giả để là Lưu lão sư nhưng về sau lại là Trương lão sư ấy, t nghĩ là tác giả nhầm nên chắc t sẽ sửa lại theo Trương lão sư ha tại tên của nguyên chủ là họ Trương.

Với cả cái tờ giấy note cắt tóc cho Nhất Hàm t kh hiểu là sao luôn=)) mà ban đầu tác giả còn để họ của nguyên chủ cùng họ Lưu nữa. Trước đó Tây Tây có khóa chương trên này trên tấn giang sửa một thời gian, editor mạo muội suy đoán không biết ban đầu chị ta có tính cho Trương Yến là cha thân sinh của Lưu Nhất Hàm không ui giùi ui=)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play