Editor:ARE

Beta:Dunz

Lục Thận Hành giận đến bật cười, “Đệ muốn giết ta?”

Hơi thở Ninh Khuyết dồn dập, cậu cắn chặt khớp hàm, hắc khí giữa mày lúc đậm lúc nhạt. Ấn ký vạc ba chân mơ hồ hiện ra, hình ảnh quỷ mị lại có vài phần dữ tợn.

Lục Thận Hành không nhúc nhích, trong lòng đã sóng cuộn biển gầm. Vậy là vạc Hắc Dao đã nhận Ninh Khuyết làm chủ. Hắn khóa chặt ánh mắt, tâm sinh tướng, có thể nhìn ra Ninh Khuyết đang dao động.

Giọng nói kia vẫn cuồng loạn lặp đi lặp lại, hai đôi mắt trong trẻo của Ninh Khuyết dần dần vẩn đục, hắc ám, lại biến thành màu đỏ tươi. Ồn muốn chết.

Lục Thận Hành vẫn không nhúc nhích, sự thản nhiên của hắn đến từ tín nhiệm và trực giác tích lũy qua mấy đời.

Bị ánh mắt ôn nhu lại tựa thân mật kia nhìn chăm chú, bên trong đầu chứa quá nhiều thứ. Ninh Khuyết chỉ cảm thấy như đã gặp qua trong một thoáng, trong đầu truyền đến từng cơn đau nhức, thần trí không chịu khống chế mà cuồng loạn, đồng tử hơi co lại. Cậu phun ra một ngụm máu tươi, ngả người về phía trước.

Lục Thận Hành đỡ lấy Ninh Khuyết, cánh tay siết chặt ôm vào trong ngực. Hắn nâng mắt liếc nhẹ, Lưu Dương đứng dưới bóng cây cách đó không xa, vẻ mặt khó nhìn thấu. 

“Ngươi không phải Bạch Phong Khởi.”

Khi Lục Thận Hành đi ngang qua bên cạnh Lưu Dương nghe được lời này. Không có gì ngạc nhiên, hắn cũng không mở miệng, chấp nhận chuyện này.

Lưu Dương đứng tại chỗ nghiến chặt quai hàm, vừa rồi không phải y muốn nói câu kia.

Khương Vọng Sơ nhìn thấy Lục Thận Hành ôm Ninh Khuyết trở về, cậu nhóc vội vàng ném đồ ăn xuống chạy lên, quan tâm hỏi: “Đại sư huynh, tiểu sư đệ làm sao vậy?”

“Hẳn là mệt rồi.” Lục Thận Hành bất động thanh sắc mà lau đi một sợi tơ máu bên khóe miệng Ninh Khuyết.

Khương Vọng Sơ ai một tiếng, cậu nhóc cũng mệt, lại không dám ngủ.

Gió thổi cỏ lay, bí cảnh yên lặng cũng không có chỗ nào tốt. Không ai biết có thứ gì đang trực chờ sẵn ở đâu đó, tùy thời tung ra một đòn trí mạng.

Đọc cốt truyện lại hai lần, Lục Thận Hành có chút nóng nảy mà nhéo nhéo cánh mũi, “Tỉnh thì mở mắt ra.”

Ninh Khuyết giả ngủ không được tự nhiên ngồi dậy, rũ mắt trốn tránh, “Đại sư huynh.”

Lục Thận Hành phát ra âm mũi, “Ừm."

Im lặng một lúc, Ninh Khuyết lấy ra một cái vạc nhỏ ba chân bằng đồng đen, “Đại sư huynh, cái này cho huynh.”

Lục Thận Hành gật đầu nói: “Nó đã nhận đệ làm chủ, vậy thì tự giải quyết cho tốt đi.”

Bàn tay đang ngừng ở không trung lúng túng thu về. Ninh Khuyết luống cuống, đại sư huynh vẫn trách cậu. Trong lòng cậu rất loạn, nhưng cố tình cái giọng nói kia vẫn vang lên, còn lải nhải không yên, nói đại sư huynh là kiếp nạn của cậu, sẽ huỷ hoại tiên đạo của cậu. Cậu phẫn nộ gầm lên, “Câm miệng!”

Lồng ngực Ninh Khuyết phập phồng dồn dập, cậu bất giác kìm nén lại. Cậu ghét nghe có người nói xấu đại sư huynh.

Ngây ngốc một chút, quỷ tám đầu điên cuồng rít gào trong vạc, gã nhìn lầm rồi. Vốn cho rằng người này tu thiên chân đơn thuần, tính toán sau khi rời khỏi đây sẽ xuất thủ, trở về Ma giới. Vạn năm qua gã đã vô số lần ảo tưởng hình ảnh mình xưng bá tam giới, nào ngờ giờ lại không khống chế được tu luyện của người này.

Mở đầu không như mong đợi, tên nhân tu ngu ngốc, còn tên đại sư huynh chó má. Quỷ tám đầu muốn hộc máu, nhưng gã chỉ hơi hé miệng, muốn cũng không làm được.

Không có cách nào ổn định cảm xúc của mình, Ninh Khuyết vẻ mặt thất bại thở dài, dịch dịch qua chỗ Khương Vọng Sơ ở bên trái, “Tam sư huynh, nếu có người tình nguyện làm mình bị thương, cũng không muốn thương tổn một người khác.” Cậu nhấp môi, “Vậy người này đối với người kia là có tâm tư gì?”

“Tiểu sư đệ, đệ hỏi đúng người đấy.” Khương Vọng Sơ đắc ý chớp chớp mắt nhỏ, “Cái này huynh biết thiệt nè.”

Tim Ninh Khuyết muốn nhảy lên đến cổ họng, “Là cái gì?”

“Đệ muốn người kia làm……” Khương Vọng Sơ cười hì hì, “Đạo lữ của đệ”

Ninh Khuyết buột miệng thốt ra, “Nói hươu nói vượn!” Cậu vội vàng đứng dậy rời đi, bộ dạng hốt hoảng.

Khương Vọng Sơ khó hiểu lau mặt, cậu nhóc chỉ đùa một chút thôi mờ, tiểu sư đệ có khi nào giận thật không, chẳng phải tiểu sư đệ đang nói đùa với mình hay sao?

Từ lúc bước vào trong núi, Lục Thận Hành phát hiện có ánh mắt vẫn luôn dán sau lưng mình. Hắn đột nhiên quay đầu lại, Ninh Khuyết không kịp tránh đi bị bắt được.

“Mệt à?”

Ninh Khuyết nghiêng đầu, làm bộ cái gì cũng không biết.

“Ninh Khuyết.” Lục Thận Hành hiển nhiên không tính buông tha cậu, đơn giản trực tiếp gọi tên người kia.

Cẩn thận che giấu vẻ khẩn trương, lúm đồng tiền trên má Ninh Khuyết hiện rõ, cười nói: “Đại sư huynh, huynh gọi đệ?”

Lục Thận Hành trợn trắng mắt, để tôi xem em muốn biệt nữu tới khi nào?

Lưu Dương đi ở cuối cùng hai tròng mắt lập lòe chớp một cái, cúi đầu.

Có người lòng dạ như đường núi cua mười tám lần, tỷ như Lưu Dương, chưa bao giờ lộ tâm tư của mình ra. Cũng có người thẳng tính, cái gì cũng không giấu được, thể hiện hết ra bên ngoài, Khương Vọng Sơ chính là loại người này. Cậu nhóc cảm giác giữa đại sư huynh và tiểu sư đệ rất kỳ quái. Cái loại kỳ quái này nói không nên lời, cảm thấy rất thân mật, người khác không cách nào xen vào được, cậu nhóc hâm mộ nhìn.

Lưu Dương nghe được giọng của Khương Vọng Sơ, mặt y không có biểu tình gì, “Không biết.”

“Đệ cảm thấy đại sư huynh nói rất đúng.” Khương Vọng Sơ hạ quyết tâm, “Trở về đệ muốn đi theo sư phụ tu luyện đành hoàng, nhị sư huynh, huynh giám sát đệ đi!”

Quá Kinh ngạc, Lưu Dương khẽ nâng cằm.

Lục Thận Hành đi phía trước biết tiến độ nhiệm vụ phụ đã tới 50% rồi. Hắn nhướng mày, dựa theo tiến độ này, sẽ có thể hoàn thành rất nhanh.

Ninh Khuyết vẫn còn ủ suy nghĩ muốn đem vạc Hắc Dao cho Lục Thận Hành giữ. Quỷ tám đầu bên trong giống như bị bán đứng, đáng thương hề hề nói đừng đem ta cho hắn, ta không thích hơi thở trên người hắn.

Giây tiếp theo Ninh Khuyết liền đem vạc cho Lục Thận Hành, quỷ tám đầu thê lương rống lên một tiếng.

“Đại sư huynh, hiện tại đệ chưa thể áp chế vạc Hắc Dao này.” Ninh Khuyết nhíu mày. Lúc lấy được vạc cậu bị thương, máu chảy lên vạc liền cảm ứng được bên trong còn tồn tại một hơi thở.

Lục Thận Hành cầm vạc trong tay, suy xét tìm Vạn Quán Khiên hỏi một chút có phương pháp nào trấn áp quỷ tám đầu trước khi ma đầu này hồi phục hay không.

Không bao lâu, Lục Thận Hành bỗng nhiên cảm giác có gì đó không ổn. Hắn duỗi tay sờ vào trong ngực, sắc mặt tức khắc trở nên khiếp đảm, trứng vỡ rồi.

“Đây là cái gì?” Ánh mắt Ninh Khuyết sáng lên, nét vui sướng hiện trên chân mày, “Là rắn sao?” Cậu nói xong đã không nhịn được dùng ngón tay vuốt ve.

“Rắn? Ở đâu thế ở đâu thế?” Khương Vọng Sơ bị dọa đứng tại chỗ kêu to. Cậu nhóc nhìn thấy một dải nhỏ màu xanh mượt đang ngoe nguẩy chuyển động, lông tơ cả người dựng hết cả lên. Tiểu sư đệ đến con chuột còn sợ, vì sao lại không sợ cái thứ trơn tuồn tuột này?

Vật nhỏ màu xanh lục dài bắng ngón trỏ, người núc ních thịt. Lục Thận Hành biết rằng thứ này sẽ lớn nhanh như nốc thuốc tăng trưởng, hơn nữa còn tự mang hào quang, dứt khoát đặt cho nó cái tên Phì Phì.

Vì thế trước khi nam chính tu thành hình người có tên là Phì Phì.

“Hình như nó không phải rắn.” Ninh Khuyết dường như có hứng thú không thể giải thích được với con Phì Phì đang nằm bò trên tay Lục Thận Hành này.

Khương Vọng Sơ nhìn mà rùng mình, cậu nhóc sợ nhất là động vật bò sát.

“Nha Trùng con?” Lưu Dương hạ giọng.

Lục Thận Hành cũng không giấu giếm gì y, “Ừ, trước khi xuất phát sư phụ đưa cho ta."

Lưu Dương nhíu mày, “Nơi này không có linh khí.”

Lục Thận Hành và Lưu Dương nhìn nhau, thái dương đột nhiên nhảy lên. Đây là lỗ hổng, mặc kệ là tình cảnh nào, nam chính khẳng định không nên như thế này, linh lục trong thân thể nó xem ra ở mức trung bình, lần này phỏng chừng là bi kịch đây.

Càng đi sâu vào bên trong núi rừng, trời càng ẩm thấp, trong không khí có mùi máu tươi nhàn nhạt. Lục Thận Hành cực kỳ tự nhiên xoay người đi đến chỗ Ninh Khuyết, bày tư thế bảo vệ, Ninh Khuyết ngẩn người, rũ mắt xuống.

Trên mặt đất rơi đầy những mảng thịt vụn và nội tạng bẩn thỉu, không biết là của thứ gì. Mùi bốc lên làm người ta buồn nôn.

Lưu Dương nắm chặt trường kiếm, ngưng thần đi phía trước. Khương Vọng Sơ hiếm khi thành thật biết thân biết phận một hồi, trắng mặt ngậm chặt miệng, một chữ cũng không nói.

“Kẻ nào?”

Một tiếng chất vấn tràn ngập đề phòng truyền ra từ làn sương mù quanh quẩn phía đối diện. Lục Thận Hành giương giọng nói, “Tại hạ là Hành Dương Tông Bạch Phong Khởi.”

“Hóa ra là đạo hữu của Hành Dương Tông, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến gần, Lục Thận Hành thấy từ trong sương mù đi ra mười mấy nam nữ trẻ tuổi. Mỗi người trên người đều mang theo huyết khí giết chóc vẫn còn lưu lại, là người Quỳnh Tiện Môn.

Một thân hồng y nữ tử kia chính là người gieo tình căn trong lòng Lưu Dương, con gái của chưởng môn Quỳnh Tiện.

Lục Thận Hành gần như không ai phát hiện mà nhanh chóng liếc mắt nhìn Lưu Dương. Hắn đơn giản nói hai câu cáo biệt với những người đó, vừa lướt qua bọn họ chưa được bao xa đã quay đầu mở miệng, “Sư phụ nói với ta Tử Trúc Lâm có một làn thần khí. Chúng ta đi mau, thời gian bí cảnh mở ra sẽ không nhiều đâu.”

Khương Vọng Sơ quay đầu lại nhìn, “Đại sư huynh, huynh nói nhỏ chút, sẽ bị đám Quỳnh Tiện Môn kia nghe được đó.”

Đám người Quỳnh Tiện Môn nghe không sót một chữ nào trao đổi ánh mắt, châm chọc cười nói, “Bạch Phong Khởi kia quả nhiên là cái bao cỏ, lần này chúng ta gặp may rồi.”

Sau đó, Lục Thận Hành đi một chút lại dừng một chút, chậm rì rì, đột nhiên biến thành dáng vẻ yếu đuối mong manh.

Khương Vọng Sơ nôn nóng trừng mắt, “Đại sư huynh, sao huynh lại dừng lại? Đi chậm là bị người Quỳnh Tiện Môn đoạt mất đấy."

“Gấp cái gì? Cũng không phải vội vàng đi đầu thai.” Lục Thận Hành kiểm tra cái vòng xanh chuyển động trên tay mình*, thản nhiên nói.

(*) Vòng xanh là em trùng Phì Phì màu xanh quấn trên tay ổng ấy.

Ninh Khuyết sờ sờ mũi, đại sư huynh hẳn là có chủ ý khác

Lưu Dương cũng không hỏi nhiều.

Làn sương mù mơ hồ tràn ngập xung quanh càng trở nên mờ ảo, giống như một dòng chảy đặc nghẹt, quấy nhiễu giác quan, mọi thứ càng thêm mông lung.

Khương Vọng Sơ là người đầu tiên ra khỏi sương mù, cậu nhóc đứng đó cảnh giác xung quanh.

Không biết qua bao lâu, thân ảnh Lưu Dương xuất hiện từ trong sương mù, trong tay còn mang theo một nữ tử áo đỏ, tử khí bao phủ dày đặc, đã không có hơi thở.

“Nhị sư huynh, huynh với nàng, hai người……” Khương Vọng Sơ tính nói giỡn, lại phát hiện trên cổ người phụ nữ kia có ba miệng vết thương. Giống như là bị cái gì cào phải, huyết nhục biến thành màu đen, hiển nhiên là trúng độc.

Cậu nhóc hít một hơi, may mà thể lực đại sư huynh chống đỡ hết nổi, bọn họ mới không đuổi kịp.

Lại nhịn không được đi nhìn dấu vết do hôn để lại trên mặt người phụ nữ kia. Khương Vọng Sơ ma xui quỷ khiến mà nghĩ, đừng nói nhị sư huynh xem nàng thành người nào đấy nhá?

Suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế? Khương Vọng Sơ giật mình, mắt trông mong mà nhìn làn sương mù, “Đại sư huynh và tiểu sư đệ sao còn chưa ra thế? Không phải là xảy ra chuyện gì chứ?”

Động tác sửa sang quần áo của Lưu Dương ngưng lại, bóng đen giữa mày càng nặng nề.

Trong màn sương mù kia, Lục Thận Hành thần trí có một nửa mê ly, một nửa thanh tỉnh, mặc kệ Ninh Khuyết hôn lên mặt hắn thế nào, khóc lóc rên rỉ cầu xin hắn an ủi ra sao, hắn cũng không động dậy, chỉ cho đến khi Ninh Khuyết gọi tên hắn.

Sương mù nơi núi rừng hỗn tạp, có loại mang độc, có loại mê huyễn, có loại bình thường. Lục Thận Hành cố tình kéo bọn họ đến đây là vì muốn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này.

Người bên trong phiến sương mù này sẽ lộ ra mặt tình cảm chiếm cứ nhiều nhất trong nội tâm, dù là bất chấp biết hay tự lừa gạt bản thân, hoặc là đến chính mình cũng không rõ.

Nếu không sinh tình, có thể nhẹ nhàng đi ra, một khi đã sinh ra vậy thì làm gì cũng là thuận theo tâm mình, không thỏa mãn thì không thể buông.

“Đại sư huynh ơi... đệ khó chịu…” Ninh Khuyết tràn ra thanh âm đứt quãng.

"Chút nữa sẽ thoải mái thôi.” Lục Thận Hành hôn hôn vành tai nóng bừng của cậu.

Lúc thẳng thắn nhìn nhau, Lục Thận Hành bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn ôm Ninh Khuyết ấn vào ngực, hừ lạnh một tiếng, “Nhắm mắt vào cho ta.”

Phì Phì nằm sấp nhắm hai con mắt chỉ lớn bằng hạt vừng lại.

Dưới tình huống đặc thù, Lục Thận Hành không lựa chọn chiến thuật đánh du kích, hay là chơi trốn tìm, trực tiếp giao phong chính diện với Ninh Khuyết. Hắn duỗi tay sờ, sờ nữa sờ mãi, xung quanh trong ngoài một tấc cũng không buông tha.

Khung cửa quá bình thường. Bình thường đến mức làm đồng bọn nhỏ của Lục Thận Hành cũng nhịn không được kích động mà nhỏ ra hai giọt nước mắt, tích táp lệ rơi thành sông

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play