Ngô Đại Bàng tự thấy nhàm chán, định sẽ rời đi, nhưng khi nhìn qua cửa phòng của Lí Khoái Lai vẫn để mở,
liền đi vào trong luôn. "Lí Khoái Lai"
"Là phụ huynh của em nào đến tìm tôi vậy?" Lí Khoái Lai đang ở sân sau thì nghe thấy giọng của Ngô Đại Bàng.
"Em cậu đấy, giọng của tôi có già đến vậy không hả?" Ngô Đại Bàng có chút khó chịu.
"Ồ, hóa ra là chủ nhiệm Ngô Đại Bàng à, ngài định tối nay mời tôi ăn cơm đấy à?" Lí Khoái Lai lớn tiếng nói.
Ngô Đại Bàng lắc đầu lia lịa: "Không có đâu."
"Nếu như không có chuyện gì thì tôi phải đi nghỉ ngơi đây." Lí Khoái Lai muốn đuổi Ngô Đại Bàng đi.
"Lí Khoái Lai, tôi nói cho cậu biết, vừa rồi Hiểu Phương nói thích tôi đấy."
Ngô Đại Bàng cười nói, "Cho nên là sau này cậu đừng có mà nghĩ những điều không thể với cô ấy nữa."
"Cái gì? Ngô Đại Bàng, anh nói cô Tống vẫn luôn thích tôi à?" Lí Khoái Lai cố ý lớn tiếng nói.
Tống Hiểu Phương ở bên kia nghe được cuộc trò chuyện của hai người Lí
Khoái Lai, liền nổi giận hỏi: "Ngô Đại Bàng, tôi thích anh khi nào hả?"
"Anh, anh nói giỡn ấy mà, Hiểu Phương, em đừng hiểu lầm." Ngô Đại Bàng
thấy bị Lí Khoái Lai vạch trần, chỉ đành ngượng ngùng giải thích.
Lí Khoái Lai bỗng nhiên hiểu ra: "Hóa ra là như vậy à. Chủ nhiệm Ngô,
tôi nghe nói hình như trường chúng ta có một cô giáo nói về anh rất
tốt."
"Phải không? Ai vậy?" đôi mắt nhỏ của Ngô Đại Bàng lập tức mở to ra, "Là cô giáo Tiêu Mĩ Mĩ thì phải?"
Tống Hiểu Phương và Tiêu Mĩ Mĩ là hai ứng cử viên yêu thích của Ngô Đại
Bàng, anh thường lang thang trước cửa phòng của hai mỹ nữ này, nghĩ rằng nếu như không thể theo đuổi Tống thì sẽ đổi qua theo đuổi Tiêu.
"Hình như không đúng, phải là cô Bặc Lệ Quyên." Lí Khoái Lai nói.
"Cô ta?" Ngô Đại Bàng một mặt ghét bỏ, "Tôi không thích cô ta đâu. Lí
Khoái Lai, cậu hay nghe cô ấy nói thích tôi à? Cái này đúng tổn hại đến
danh tiếng của tôi rồi."
Lí Khoái Lai lắc đầu nói: "Chủ nhiệm Ngô, người ta là con gái, cũng muốn giữ lại chút mặt mũi, cô ấy là cháu gái của Bặc Vĩ Quang mà."
"Vậy cũng đúng." Ngô Đại Bàng thầm gật đầu.
"Với lại, sau này anh có hỏi lại thì tôi cũng sẽ phủ nhận. Trước nay
chưa từng nói rằng Bặc Lệ Quyên thích anh." Lí Khoái Lai chém chắc như
đinh đóng cột.
"Haizz, bản thân đẹp quá biết phải làm sao, bất kể là đêm hay ngày, đều
không thể che đi hết được hào quang của tôi." Ngô Đại Bàng cố ý thở dài.
Ngô Đại Bàng vì sợ Tống Hiểu Phương không biết, còn cố ý chạy đến trước
cửa phòng của cô nói rằng Bặc Lệ Quyên thích hắn, nhưng hắn chỉ một lòng một dạ thích cô mà thôi.
"Ủa, Lí Khoái Lai, cậu đóng cửa lại làm gì?" Ngô Đại Bàng thấy Lí Khoái Lai đóng cửa lại, vội vàng kêu lên.
Lí Khoái Lai ở bên trong nói: "Chủ nhiệm Ngô, chiều nay tôi còn có tiết."
Ngô Đại Bàng thấy không ai thèm nói chuyện với hắn, chỉ đành rời đi.
"Hi hi hi, Lí Khoái Lai, anh đùa giỡn Ngô Đại Bàng như vậy có được không đấy?" Tống Hiểu Phương cười nói.
"Cô Tống, tôi là vì cô mới xuất đầu lộ diện đấy. Cô đã không khen tôi thì thôi, còn nói như vậy với tôi."
Có thể vì bản thân mà thắt chặt tình đoàn kết của vài người, Lí Khoái Lai nhất định sẽ không bỏ qua đâu.
"Vì tôi xuất đầu lộ diện?" Tống Hiểu Phương lấy làm lạ.
Lí Khoái Lai trả lời: "Đúng vậy, vừa nãy Ngô Đại Bàng nói lung tung rằng cô thích anh ta, tôi vừa nghe liền thấy khó chịu rồi, phải chỉnh đốn
lại anh ta một chút, không để cho anh ta được như ý."
Lúc này, phòng bên cạnh im thin thít, mãi như vậy rất lâu..
Lí Khoái Lai thấy thế, nên cũng bỏ đi rửa mặt rồi lên giường ngủ luôn.
Buổi chiều tan học, Lí Khoái Lai nhìn đám học sinh lũ lũ lượt lượt rời khỏi trường, không khỏi thầm thở dài một hơi.
Lại một tuần nữa trôi qua rồi, thứ bảy và chủ nhật mặc dù là ngày nghỉ,
nhưng đối với giáo viên thì chính là thời gian để bọn họ chấm, sửa bài
tập và vô vàn những việc khác ở trường mà thôi.
Làm giáo viên vốn không giống như những nhân viên ở đơn vị khác, ngày
nghỉ thì chính là ngày nghỉ, có thể tùy ý làm việc của mình.
Các thầy cô có nhiều bài tập về nhà như vậy, tuần sau phải phát bài tập
đã chấm đã sửa cho học sinh xem, nếu không học sinh sẽ không tiếp tục
làm bài tập về nhà nữa.
Cho nên, nếu như cuối tuần không tăng ca chấm và sửa bài tập thì tuần sau làm sao mà lên lớp dạy được?
Lúc học sinh đã về gần hết, một chiếc xe bán tải đen tiến vào khuôn viên trường.
Bặc Vĩ Quang cùng với Trương Hiền Binh như một cặp cha con chạy tới,
chiếc xe dừng lại, tài xế bước xuống mở cửa, Hoàng Chí Thịnh từ trong
bước xuống.
"Hoàng trấn, bài báo cáo hôm nay của ngài ở huyện như thế nào rồi? Khóa kiện kia dùng có được không?" Bặc Vĩ Quang vội vàng hỏi.
Hoàng Chí Thịnh gật gật đầu cười nói: "Không tồi nha, các lãnh đạo của
huyện đều khen ngợi giáo dục ở trấn chúng ta, còn đặc biệt nhắc đến
trường trung học Lĩnh Thủy của mọi người là trường trọng điểm của trấn."
Hoàng Chí Thịnh không thể không phục bản thân đã biết đường đi tìm Lí
Khoái Lai làm cái khóa kiện kia, khóa kiện quả thực đã được làm rất tốt, anh gần như không thể tìm ra một vấn đề nào.
Mà sau khi buổi họp báo cáo hồi chiều kết thúc, các vị lãnh đạo phụ
trách giáo dục các khu vực khác đã đến tìm Hoàng Chí Thịnh và khen ngợi
bộ khóa kiện của anh thật tuyệt, chắc đã tốn không ít công sức.
"Thật tốt quá." Bặc Vĩ Quang hào hứng vỗ mạnh vào đùi, "Hoàng trấn, tối nay ngài có rảnh không? Tôi mời ngài ăn một bữa."
"Cũng tốt, tôi cũng đang muốn thảo luận với anh một chút về hướng đi trong tương lai của ngành giáo dục ở trấn."
Hoàng Chí Thịnh gật đầu, "Được, bây giờ cứ đi dạo khuôn viên trường các anh trước cái đã."
Hoàng Chí Thịnh dường như có mục đích riêng khi đến đây, anh đi về phía khu ký túc xá dành cho giáo viên.
Tống Hiểu Phương thấy tan học, Lí Khoái Lai cũng đã quay lại, sau lưng
đã đeo một ba lô đen, định nhờ anh ta lái xe chở cô đến nhà xe.
"Cô Tống, thật trùng hợp, lại gặp được em rồi?" Bên kia truyền đến giọng nói đầy hào hứng của Hoàng Chí Thịnh.
"Hoàng trấn, chào ngài." Tống Hiểu Phương nhìn qua Hoàng Chí Thịnh một cái, cũng không chủ động làm gì nữa.
"Bây giờ em phải về lại thành phố à?"
Hoàng Chí Thịnh cười nói, "Vừa hay anh cũng có việc phải lên đó, hay là để anh lái xe đưa em về?"
Bặc Vĩ Quang ngẩn người, vừa rồi không phải Hoàng Chí Thịnh đã đồng ý
tối nay mọi người sẽ cùng nhau ăn một bữa sao? Anh ta chạy lên thành
phố, thì mình làm sao mà mời ăn được đây?
"Không cần đâu." Tống Hiểu Phương lắc đầu.
Hoàng Chí Thịnh tiếp tục nói: "Sao vậy, em lo ngại điều gì à? Hiệu
trưởng Bặc cũng ngồi xe của anh để lên thành phố, mọi người đi cùng nhau cả mà."
Tôi còn chưa nói là sẽ lên thành phố mà.. Bặc Vĩ Quang thầm nghĩ.
Tống Hiểu Phương cười nói: "Hoàng trấn, ngài hiểu lầm rồi, tối nay tôi
không về thành phố. Vừa nãy tôi mới từ ngoài về, trong người còn hơi
mệt, tôi đi nghỉ ngơi một lát trước đây."
Tống Hiểu Phương vào phòng đóng cửa lại.
Hoàng Chí Thịnh dường như không còn việc gì lại nói với Bặc Vĩ Quang: "Đi, chúng ta tiếp tục qua bên kia xem xem."
Bặc Vĩ Quang thì thầm giải thích với Hoàng Chí Thịnh: "Hoàng trấn, chắc
là vừa nãy Hiểu Phương mới từ ngoài về nên mệt thôi, chứ không phải là
không muốn ngồi xe của ngài đâu."
Làm gì có ai ngốc như vậy cơ chứ, có xe tới rước mà không ngồi, tự mình ra bến bắt xe buýt.
Không những lãng phí thời gian mà còn tốn tiền.
"Không có gì đâu, hiệu trưởng Bặc, anh không cần nghĩ nhiều." Hoàng Chí Thịnh cười nói.
"Hoàng trấn, tôi cảm thấy ngài và Hiểu Phương vô cùng xứng đôi nên mới
muốn làm người mai mối cho hai người, có được không?" Bặc Vĩ Quang hỏi.
"Vậy đêm nay tôi phải kính hiệu trưởng Bặc đôi ba ly rồi." Hoàng Chí Thịnh gật đầu.
Bặc Vĩ Quang cười to: "Cái này đơn giản, đêm nay chúng ta không say không về."
Bặc Vĩ Quang ngồi xe của Hoàng Chí Thịnh, đi tới quán cơm Trúc Viên.
Ở trong xe Bặc Vĩ Quang gọi điện qua cho Ngô Đại Bàng..
Tống Hiểu Phương thấy mấy người Hoàng Chí Thịnh bọn họ đi rồi, liền mở
cửa nói với phòng bên cạnh: "Lí Khoái Lai, anh lấy máy tính của tôi về
phòng đi, sau đó lái xe đưa tôi đến trạm xe, tôi muốn về thành phố."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT