Lí Khoái Lai ngại ngùng nói: "Xin lỗi cô, tôi biết là đi xe cần phải đổ xăng, sau này sẽ trả thêm cho cô một ít phí đổ xăng."

Lí Khoái Lai đoán Phù Huy chắc không chịu cho anh mượn xe là vì vấn đề xăng cộ này.

Mọi người cũng khó xử, mượn một hai lần thì không sao chứ nếu mượn thường xuyên mà không đổ xăng, ai mà dám cho mượn chứ.

"Tôi không phải nói cái này." Tống Hiểu Phương tức giận giậm chân, quát: "Vừa nãy tôi không cẩn thận nên nấu hơi nhiều đồ ăn, nếu anh không chê thì có thể lấy một ít về mà ăn."

"Tôi không chê đâu, đồ ăn cô làm ngon như vậy cơ mà." Lí Khoái Lai vừa nghe vậy liền phấn khởi, vội vàng về ký túc xá của mình múc một tô cơm lớn rồi chạy ra.

Khi Lí Khoái Lai đi qua, Tống Hiểu Phương cũng nấu xong đồ ăn.

Lí Khoái Lai không khách khí chút nào, trực tiếp cầm thìa múc một nửa số thịt ra bỏ vào tô cơm của mình.

"Cám ơn cô Tống." Lí Khoái Lai vô cùng thỏa mãn quay về phòng.

"Hử." Tống Hiểu Phương thấy Lí Khoái Lai cứ như vậy rời đi, có chút khó chịu.

Cơm nước xong xuôi, Lí Khoái Lai mượn xe máy của Tống Hiểu Phương xuống trấn.

Lúc đi ngang qua quán nét, thì nhìn thấy cửa lớn của quán đã khóa lại, còn bị dán giấy niêm phong ở trên.

Lí Khoái Lai lấy làm lạ mà hỏi một người qua đường đang đứng xem náo nhiệt: "Đây là có chuyện gì vậy?"

"Còn có thể là chuyện gì nữa chứ, quán nét bị niêm phong rồi." Người qua đường khoái chí cười nói: "Cứ để cho mấy đứa học sinh vào chơi miết, cuối cùng cũng bị báo ứng rồi."

"Thật tốt quá:" Lí Khoái Lai cũng hào hứng thốt lên theo, khiến cho mấy người đứng trước quán nét đều quay đầu nhìn sang.

Lí Khoái Lai thấy mình không còn nhiều thời gian nữa, liền lái xe đến ngân hàng.

Chỉ vào Lí Khoái Lai vừa rời đi, Thiết Thủ đứng trước quán nét nói với ông chủ Béo: "Anh Béo, trước đây chính là tên thầy giáo kia đã tố cáo quán nét của anh đó."

"Lần này, chắc là cũng do hắn đã tố cáo rồi." Lão Thư ở phía sau tiếp tục thêm dầu vào lửa.

"Mẹ nó, lại là tên thầy giáo họ Lý đó?" Ông chủ Béo nổi giận gào lên.

Hắn cảm thấy rất lạ, sao tự nhiên lần này Hoàng Chí Thịnh lại đi ngang qua đây?

Khi nãy hắn đã gọi cho ô dù của mình trên kia, nhưng vẫn không rõ nguyên nhân là gì. Vốn dĩ Hoàng Chí Thịnh phải về tòa thị chính để ăn trưa, sau đó tự nhiên lại dừng xe ở trước quán nét rồi một mình đi vào trong để kiểm tra.

"Anh Béo, tên Lí Khoái Lai kia thật không biết tốt xấu. Lần trước đã giáo huấn hắn một trận rồi vậy mà vẫn còn dám đi tố cáo quán nét của anh." Thiết Thủ cố ý chọc giận nói.

"Tao nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn." Ông chủ Béo hung tợn nói.



Thiết Thủ thì thầm vào tai ông chủ Béo: "Anh Béo, hay là để tụi em đánh gãy một chân của hắn luôn? Nhưng mà giá cả.."

Trong khoảng thời gian này, bọn chúng cũng hơi túng thiếu.

Hắn còn phải nuôi mấy đứa tiểu đệ bên cạnh, nếu như không kiếm nhiều tiền một chút thì bọn chúng sẽ chạy mất dép mất mất.

"Được, trước tiên cứ đợi mọi việc lắng xuống trước đã." Ông chủ Béo lạnh lùng gật đầu.

Bây giờ quán nét của hắn bị cho niêm phong ngừng hoạt động rồi, phải một tuần sau mới được mở lại.

Nếu như bây giờ lại náo loạn gây ra chuyện gì, thì quán nét kia của hắn coi như xong đời rồi.

Hắn đã đầu tư không ít tiền vào đó như thế, dù sao cũng phải nghĩ mọi cách để quán nét có sớm mở cửa trở lại, nếu không thì sẽ bị lỗ mất.

Mở quán nét so với các ngành nghề khác không giống nhau, bất kể là phần cứng hay phần mềm đều phải không ngừng cập nhập và nâng cấp.

Quán nét nào mà mấy tháng không được mở cho hoạt động thì rất dễ bị lạc hậu so với những chỗ khác.

Mà nếu lại có người khác muốn mở một quán nét mới, nhưng bởi vì trấn Lĩnh Thủy bây giờ chỉ có một giấy phép chứng nhận được mở quán là đáng giá.

Nếu như bị bên công thương thu hồi về lại thì người khác chắc chắn sẽ đổ xô đi giành giật tờ chứng nhận đó về để mở một quán khác.

Hiện tại, ông chủ Béo chỉ có thể hận Lí Khoái Lai mà thôi.

Lí Khoái Lai không biết bản thân lại bị người khác nhắm vào, sau khi anh đến ngân hàng gửi tiền đi, vừa ra ngoài liền lấy điện thoại ra gọi cho mẹ: "Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?"

"Sắp rồi, sắp rồi." Điện thoại truyền đến giọng nói của Đặng Văn Quỳnh.

"Mẹ bây giờ cũng đã một giờ chiều rồi, mẹ còn chưa ăn cơm, bụng dạ sao mà chịu được như thế chứ?" Lí Khoái Lai xót xa.

May là Tống Hiểu Phương để anh trả lại tiền sau, nên mới có tiền gửi về cho mẹ trả nợ.

Lúc này, trong lòng Lí Khoái Lai bỗng nhiên vô cùng cảm kích Tống Hiểu Phương.

Thành thật mà nói, mặc dù Tống Hiểu Phương có chút kiêu kỳ, nhưng trái tim vẫn là thiện lương, chả trách lại có nhiều đàn ông theo đuổi cô ấy đến vậy.

"Không sao đâu, ba mẹ không đói, với lại cũng sắp ăn rồi." Đặng Văn Quỳnh cố ý hỏi: "Con có chuyện gì à?"

"Mẹ, con kể mẹ nghe một tin vui. Trường con phát lương rồi, cho nên con đã gửi vào sổ tiết kiệm của ba bốn trăm tệ, mẹ kêu ba ra ngân hàng rút tiền đi, lấy về mà dùng." Lí Khoái Lai cười nói.

"Vậy thì tốt quá, sau này con đã có thể nhận tiền lương rồi."

Đặng Văn Quỳnh vui mừng nói, "Đúng rồi, con được phát bao nhiêu?"

Phát bao nhiêu tiền.. Lí Khoái Lai ngẩn ra. Xem ra nói dối một câu lại phải bịa ra thêm nhiều lời nói dối khác để che giấu mà!



"Đâu đó khoảng một ngàn tệ, nghe nói là bị trừ một chút tiền gì đó, sau này sẽ bù lại, dù sao con cũng không nhớ chính xác tiền lương của mình cụ thể là bao nhiêu." Lí Khoái Lai trả lời.

"Dù sao thì được phát lương là tốt rồi."

Đặng Văn Quỳnh cảm thấy xót xa cho đứa con trai hiểu chuyện này, "Con mới đi làm, rất nhiều chỗ cần phải chi tiêu, gửi tiền về cho ba mẹ nhiều thế làm gì?"

Lí Khoái Lai cười nói: "Bây giờ con cũng không chi tiêu gì nhiều, ở trường cũng có nhà ăn mà, con được làm chủ nhiệm, còn có thêm tiền thưởng nữa."

Ở trong lòng Lí Khoái Lai thầm nghĩ: Tháng này không biết có thể lãnh được bao nhiêu tiền lương chủ nhiệm nhỉ?

Nếu tính ngược ba tháng, thì học kỳ chắc sẽ không nhận được một đồng lương chủ nhiệm nào mất.

"Khoái Lai, con cũng đừng tiết kiệm quá, chỗ nào cần tiêu tiền thì cứ tiêu." Đặng Văn Quỳnh căn dặn.

"Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con biết tự chăm sóc bản thân mà. Mỗi tháng con sẽ gửi tiền về, ba mẹ không cần phải tiết kiệm quá đâu, mua thêm chút thịt mà ăn đi."

Lí Khoái Lai nghĩ tới trước đây ba mẹ vì lo cho anh học đại học, kiệm ăn kiệm uống, thường xuyên chỉ ăn rau xanh, thịt vô cùng ít, trong lòng liền rất buồn.

"Vậy được thôi, để bố mẹ trả lại hết tiền cho người ta trước đã." Đặng Văn Quỳnh bọn họ đều bị chủ nợ truy đòi đến sứt đầu mẻ trán.

Con được phát lương rồi, những ngày tháng sắp tới của bọn họ sẽ sớm tốt lên thôi.

Lí Khoái Lai cúp điện thoại, lái xe về lại trường.

Lúc tới chỗ cổng nhà máy đường, Lí Khoái Lai dừng xe bên cạnh một sạp hàng nhỏ: "Ông chủ, bán cho tôi một cây kem."

"Cậu muốn mua loại năm tệ hay loại hai tệ?" Ông chủ thò đầu ra hỏi.

"Kem còn có loại năm tệ nữa à?" Lí Khoái Lai sững sờ.

Với năm tệ anh đã có thể mua một món đồ ăn nhanh ở mấy cửa hàng trong thị trấn rồi.

Một tệ tiền cơm, ba tệ tiền thịt, thêm một tệ tiền rau nữa, ngon đến chảy cả nước dãi.

"Kem loại năm tệ không giống mấy loại khác, có thêm bơ, vô cùng hấp dẫn. Mấy cô gái thường thích ăn loại này lắm." Ông chủ vừa nói xong thì tự nhiên cảm thấy bản thân hình như nói sai sai.

Người trước mặt kia là một tên đàn ông mà, nói như vậy chắc chắn anh ta sẽ không mua kem loại năm tệ đâu.

Quả nhiên, Lí Khoái Lai sau đó cười nói: "Mau lấy cho tôi một cây kem loại hai tệ, đừng để nó chảy ra."

Ông chủ tay chân vô cùng lanh lẹ làm cho Lí Khoái Lai một cây kem loại hai tệ, sau khi trả tiền xong Lí Khoái Lai nhanh chóng quay về trường học.

Trở về ký túc xá, đỗ xe một bên chứ không trực tiếp dắt vào phòng Tống Hiểu Phương rồi chạy thẳng vào ký túc xá của cô luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play