"Không sai, không sai, vừa nãy thông báo bổ nhiệm của cục giáo dục đã được đưa xuống, từ giờ trở đi, tôi
chính là phó chủ nhiệm của phòng giáo vụ, về sau mọi người đừng gọi tôi
là thầy Ngô nữa, chỉ được gọi là chủ nhiệm Ngô thôi." Ngô Đại Bàng phấn
khích quơ chân tay loạn xạ cả lên.
Lí Khoái Lai kéo Ngô Đại Bàng qua một bên, thì thầm hỏi: "Chủ nhiệm Ngô, hôm nay quả là một ngày tốt, anh nhất định phải cho tôi vay ít tiền
đấy."
"Cái, cái đó.." Ngô Đại Bàng chợt cảm thấy câu sau của Lí Khoái Lai
không đúng lắm, cảnh giác nói, "Tại sao tôi phải cho cậu mượn tiền?"
"Chúng là không phải là bạn tốt của nhau hay sao?" Lí Khoái Lai choàng vai của Ngô Đại Bàng nói.
"Không phải." Ngô Đại Bàng chẳng thèm nghĩ mà trả lời ngay lập tức.
Lí Khoái Lai tiếp tục cười nói: "Dù vậy thì chúng ta vẫn là đồng nghiệp tốt của nhau?"
"Chúng ta chỉ là đồng nghiệp thôi, không có tốt." Ngô Đại Bàng đột nhiên gào lên, "Cái gì chứ, bây giờ tôi là chủ nhiệm rồi, chúng ta không còn
là đồng nghiệp nữa rồi, tôi là lãnh đạo của cậu."
"Đúng vậy, chủ nhiệm Ngô, anh là lãnh đạo của tôi, vậy thì tại sao lại
không thể cho tôi mượn ba trăm tệ chứ?" Lí Khoái Lai cười nói: "Cuối
tháng này được phát lương tôi sẽ trả lại cho anh ngay."
"Không." Ngô Đại Bàng trả lời vô cùng dứt khoát.
Lí Khoái Lai tiếp tục nhỏ giọng nói: "Anh có muốn cùng nhau ăn cơm với Tống Hiểu Phương không?"
"Lí Khoái Lai, cậu không cần phải xát muối lên vết thương của tôi." Ngô
Đại Bàng nghĩ đến hôm đó Lí Khoái Lai ăn cơm ở ngoài với Tống Hiểu
Phương, chỉ tức không thể đập hắn ta một trận ngay tại chỗ.
"Ha ha, thực ra hôm đó Tống Hiểu Phương cũng không muốn đi ăn cơm với
tôi, nhưng tôi đã dùng vài thủ đoạn nên cô ấy mới chịu cùng tôi ra ngoài ăn." Lí Khoái Lai đắc ý cười.
"Thủ đoạn gì? Cậu mau nói tôi nghe." Đôi mắt nhỏ của Ngô Đại Bàng sáng rực lên.
Lí Khoái Lai bất đắc dĩ lắc đầu: "Haizz, bây giờ không có ai cho tôi mượn ba trăm tệ, nên nhất thời không nghĩ ra."
"Như vầy đi, chỉ cần cậu khiến Hiểu Phương cùng tôi đi ăn một bữa, tôi
sẽ cho cậu mượn ngay ba trăm tệ, thế nào hả?" Ngô Đại Bàng hỏi.
Ngô Đại Bàng dọn hết đồ đạc trên bàn làm việc của mình vào một thùng
các-tông lớn, đang muốn chuyển đến phòng giáo vụ chợt phát hiện ra bản
thân không cách nào nhấc nổi chiếc thùng lên.
"Một, hai, ba." Ngô Đại Bàng cắn răng, dồn hết sức kiễng chân lên, nhưng chiếc thùng vẫn không nhúc nhích chút nào.
"Chủ nhiệm Ngô, để tôi giúp anh." Lí Khoái Lai cười nói đi tới, nhẹ nhàng nhấc chiếc thùng lên một cách dễ dàng.
Ngô Đại Bàng đã đồng ý cho mượn tiền, nên dù thế nào anh cũng phải thể hiện chút thiện ý của mình.
Ngô Đại Bàng dạy sinh học, phía trên thùng là mấy quyển sách giáo khoa của sơ trung năm hai.
Ngô Đại Bàng nhìn lướt qua đống sách đó, khẽ thở dài: "Sau này phải bắt
đám học sinh gọi là chủ nhiệm rồi, nếu không sẽ không để chúng yên đâu."
"Có chuyện gì à?" Lí Khoái Lai hỏi.
"Hồi tôi dạy sinh học năm nhất sơ trung, nội dung chủ yếu là về thực
vật, đám học sinh liền gọi tôi là 'thầy thực vật', tôi đã phải cắn răng
nhẫn nhịn." Khuôn mặt nhỏ của Ngô Đại Bàng sầm lại, "Nhưng bây giờ không thể nào nhẫn nhịn thêm nữa."
"Tại sao?" Lí Khoái Lai tiếp tục hỏi.
Ngô Đại Bàng cả giận nói: "Bởi vì năm hai sơ trung chủ yếu là dạy về
động vật, bọn chúng liền đổi sang gọi tôi là thầy động vật."
"Ha ha ha." các thầy cô đang ở đó cười phá lên.
"Thầy động vật, không, chủ nhiệm động vật.." Lí Khoái Lai gọi hai lần
vẫn cảm giác có gì đó không đúng, "Chủ nhiệm Ngô, chúng ta đi thôi."
"Được, chúng ta đi." Ngô Đại Bàng chắp hai tay ra sau lưng, dáng đi như
một lãnh đạo, "Các vị thầy cô, mọi người phải làm việc thật chăm chỉ
vào. Sau này tôi đi kiểm tra, sẽ đến văn phòng này đấy."
Tới phòng giáo vụ, Ngô Đại Bàng kêu Lí Khoái Lai đặt cái thùng lên chiếc bàn làm việc nhỏ ở phía trước.
Công tác quản lý kỷ luật của các trường ở nông thôn luôn được đặt lên
hàng đầu, cho nên phòng giáo vụ phải có một chủ nhiệm và hai phó chủ
nhiệm.
Học kỳ trước, một phó chủ nhiệm quản kỷ luật của sơ trung bị điều đi nơi khác, nên bây giờ nhà trường mới phải bổ sung thêm một người mới vào.
Lí Khoái Lai đặt thùng các-tông lên bàn rồi quay người định rời đi.
"Lí Khoái Lai, sau này cậu phải tới đây nhiều hơn để còn báo cáo cho tôi nữa đó." Ngô Đại Bàng tỏ ra đầy quyền lực mà ngồi xuống.
Bởi vì Ngô Đại Bàng chỉ nhìn qua Lí Khoái Lai bên này, vốn không hề chú ý tới khoảng cách giữa mình và chiếc ghế.
Cho nên khi hắn ngồi xuống, chỉ chạm được thành ghế thôi vì vậy mà ngã thẳng xuống đất.
"Má ơi." Ngô Đại Bàng kêu thảm.
"Anh có sao không?" Lí Khoái Lai đỡ Ngô Đại Bàng đứng dậy.
"Tôi có sao? Sao có thể chứ? Tôi là chủ nhiệm Ngô cơ mà." Tuy rằng mông
của hắn rất đau, nhưng vẫn phải thể hiện bản thân có khí chất của một
lãnh đạo.
Giữa trưa tan học, Lí Khoái Lai trở lại ký túc xá lại ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bay ra từ phòng của Tống Hiểu Phương.
"Cô Tống." Lí Khoái Lai cười nói rồi đi vào.
"Lí Khoái Lai, anh có chuyện gì à?" Tống Hiểu Phương thấy Lí Khoái Lai bước vào với vẻ mặt tươi cười liền vô cùng cảnh giác.
Lí Khoái Lai chưa bao giờ nở nụ cười khi bước vào phòng của cô như vậy,
tự nhiên không có chuyện gì mà tự nhiên tỏ ra ân cần thân thiện chắc
chắn là có vấn đề.
"Khoảng thời gian này, cảm ơn cô đã quan tâm chăm sóc tôi." Lí Khoái Lai tiếp tục cười nói.
"Đợi đã, tôi không có chăm sóc anh, anh đừng có tỏ ra thân thiết với tôi." Tống Hiểu Phương xụ mặt.
Cô cảm thấy Lí Khoái Lai bây giờ có hơi khác so với những tên đàn ông từng theo đuổi cô trước đây.
"Tối nay cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô đến ăn cơm ở quán Trúc Viên?" Lí Khoái Lai cười nói.
"Anh có tiền rồi?" Tống Hiểu Phương ngạc nhiên hỏi.
Lí Khoái Lai vỗ ngực nói: "Cho dù bình thường tôi không có tiền, nhưng
vài trăm tệ mời cô Tống xinh đẹp đi ăn cơm lại không thể thiếu được. Vậy cứ quyết định như thế đi, tối nay tan học, chúng ta đến quán Trúc viên
nha."
"Anh trả tôi 380 tệ trước đi." Tống Hiểu Phương nói ra một câu khiến Lí Khoái Lai nghẹn ngay tại chỗ.
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Đợi đến cuối tháng phát lương rồi, tôi sẽ trả lại cho cô." Lí Khoái Lai giải thích.
"Nếu anh đã có tiền mời tôi ăn cơm, thì tại sao lại không thể trả tiền cho tôi trước?" Tống Hiểu Phương cười khẩy nói.
Tên nam nhân giả tạo này, ngươi cứ giả bộ đi!
Nếu như không phải anh thích tôi, thì có mời tôi đi ăn ở quán cơm Trúc Viên không? Đồ ăn ở đó mắc vậy cơ mà!
"Ai dà, nói chuyện tiền bạc sẽ tổn thương đến tình cảm, hay là chúng ta
nói chuyện tối nay ăn gì thì hơn." Lí Khoái Lai cố ý kích tướng nói,
"Tống Hiểu Phương, không phải là cô không dám đi đấy chứ?"
Lí Khoái Lai hiểu rất rõ tính cách của Tống Hiểu Phương, kiêu kỳ, có chút sĩ diện, ghét nhất là bị người khác nói khích.
Những tên theo đuổi cô, coi cô là nữ thần, cũng không dám khích cô như vậy.
Cho nên, khi Lí Khoái Lai dùng cách này, Tống Hiểu Phương quả nhiên là
không chịu nổi mà lớn tiếng nói: "Tôi sao lại không dám cơ chứ? Tối nay
sẽ cùng anh đến quán cơm Trúc Viên ăn tối."
"Được thôi, cứ quyết định như vậy đi." Lí Khoái Lai cười lên rồi chạy ra ngoài.
Tống Hiểu Phương lúc này mới chợt nhận ra bản thân lại bị tên Lí Khoái Lai kia chơi một vố rồi, trong lòng thầm tức giận.
Không lâu sau, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gọi của Lí Khoái Lai: "Cô Tống."
"Tôi không ở đây." Tống Hiểu Phương tức giận.
"Sao vậy, cô tức giận à?" Lí Khoái Lai bưng một cái đĩa nhỏ đi vào, trong đĩa chỉ có mỗi cơm trắng.
Lợi ích của việc sống trong trường là sau khi kết thúc một tiết có thể
về nấu cơm sau đó lại tiếp tục lên dạy, đợi đến lúc tan học thì cơm cũng chín rồi.
"Ai thèm tức giận với anh chứ? Anh là ai hả? Có thể khiến tôi tức giận được sao?" Tống Hiểu Phương cười lạnh.
"Tối nay cô phải ra ngoài ăn rồi, đống đồ ăn này chắc chắn sẽ ăn không
hết, hay là, cô làm việc thiện để tôi giải quyết phần còn thừa lại cho."
Nụ cười của Lí Khoái Lai vô cùng tươi sáng, khiến Tống Hiểu Phương hận không nỡ dùng cái muỗng mà chọc thủng đầu anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT