"Chỉ cần có liên quan đến giáo dục
là được." Hoàng Chí Thịnh cười nói, "Tôi chỉ phụ trách mảng giáo dục,
văn hóa, và nông nghiệp. Nếu như vượt ra ngoài phạm vi đó thì sợ là tôi
không thể trả lời."
Lí Khoái Lai lắc đầu nói: "Tôi muốn nói đến chuyện quán nét ở trong trấn."
"Quán nét?" Hoàng Chí Thịnh khẽ cau mày.
"Đúng vậy, tôi cho rằng quán nét đối với thanh thiếu niên trẻ ngày nay vô cùng có hại." Lí Khoái Lai gật đầu nói.
"Quán nét không phải có quy định trẻ vị thành niên không được vào hay
sao?" Hoàng Chí Thịnh cười nói, "Tôi cũng từng đi kiểm tra qua, hoàn
toàn không phát hiện một thanh thiếu niên nào trong quán cả."
Lí Khoái Lai nói: "Nhưng tôi phát hiện học sinh của chúng tôi ở trong quán nét, thậm chí là ngay trong thời gian học ở lớp."
"Đúng vậy, thỉnh thoảng tôi cũng thấy."
"Lần trước còn có phụ huynh đến tìm tôi tâm sự, nói con mình trộm tiền
để đi quán nét chơi game." nhiều giáo viên cũng đồng tình với cách nói
của Lí Khoái Lai.
Lí Khoái Lai nói: "Tôi thấy rất lạ, tại sao các thầy cô ở đây đều từng
thấy học sinh của mình trong quán nét, mà ngài lại không nhìn thấy nhỉ?"
"Lí Khoái Lai, cậu có biết cách nói chuyện không vậy hả?" Bặc Vĩ Quang tức giận, chỉ thẳng vào Lí Khoái Lai lớn tiếng mắng.
Lí Khoái Lai lạnh nhạt không thèm trả lời ông,
Nguyên nhân chủ yếu khiến Mã Chí Phong ngày càng tệ đi chính là vì ham
muốn chơi game ở cái quán nét đó, nếu như cơ quan ban ngành có thể quản
lý tốt quán nét đó, không chỉ phụ huynh của Mã Chí Phong mà thậm chí là
các bậc phụ huynh trong trấn đều vô cùng tán thành.
Hoàng Chí Thịnh cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng, có chút hận tên Lí
Khoái Lai này, chỉ là một giáo viên quèn mà dám làm ông mất mặt trước
nhiều người như vậy.
Bặc Vĩ Quang cảm thấy tình hình của Hoàng Chí Thịnh không tốt, liền tắt
micro, nhỏ giọng nói: "Hoàng trấn, ngài yên tâm, tôi sẽ dạy dỗ lại tên
Lí Khoái Lai này."
*Hoàng trấn: Cách xưng hô của người Trung quốc, ở đây hiểu là phó thị trường trấn Hoàng.
Hoàng Chí Thịnh không bày tỏ gì thêm, tiếp tục trả lời những câu hỏi của các giáo viên khác.
Tan họp, Bặc Vĩ Quang hung hăng trừng mắt nhìn Lí Khoái Lai, dẫn Hoàng Chí Thịnh đi tham quan khuôn viên trường.
Lí Khoái Lai cố ý ở lại phòng họp, bởi vì anh phát hiện có nhiều giáo
viên khác không ăn hết cũng không mang trái cây và bánh quy ở trên bàn
về, anh lấy ra một cái hộp giấy bỏ hết mấy thứ đồ ăn thừa trên bàn vào.
"Khoái Lai, sao tự nhiên cậu lại nói với Hoàng trấn như vậy trước mặt
mọi người? Ông ta nhất định sẽ rất hận cậu." Bàng Quang Huy lo lắng đến
bên cạnh nói với Lí Khoái Lai.
"Hiệu phó Bàng, những gì tôi nói đều là sự thật." Lí Khoái Lai bất lực
nói, "Tình trạng quán nét đó trong trấn Lĩnh Thủy như thế nào, ngài cũng không phải không biết. Thân là chủ quản của quan viên phụ trách vậy mà
lại nói như thể không có gì như vậy, thật khiến tôi vô cùng tức giận."
"Haizzz, ta chỉ lo những ngày tháng sau này của cậu sẽ càng khó khăn hơn thôi." Bàng Quang Huy nhìn nhân tài hiếm gặp trước mặt mà không khỏi
thở dài trong lòng.
Nếu như Lí Khoái Lai ở trường trung học Lĩnh Thủy chịu quá nhiều thiệt
thòi, năm sau ông nhất định sẽ nghĩ cách xem thử có thể điều Lí Khoái
Lai đến trường khác không.
Chuyện khóa kiện vừa rồi, cậu ấy làm tốt như vậy, chắc cũng khiến các lãnh đạo có chút hứng thú với Lí Khoái Lai.
Bọn họ đã thì thầm nói với nhau, dựa vào năng lực làm khóa kiện này của
Lí Khoái Lai, trường học cũng nên giao cho cậu một chức vụ mới phải.
Chỉ tiếc là có Bặc Vĩ Quang ở đây, Lí Khoái Lai không thể ngoi lên được.
Bàng Quang Huy vẫn là nói trước với Lí Khoái Lai chuyện Bặc Vĩ Quang
không để ông trả 200 tệ tiền làm khóa kiện, đỡ mất công sau này cậu sẽ
trách ông.
"Hiệu phó Bàng, không đưa thì không đưa thôi, như lời ông ấy nói, ngài
cứ coi như đó là nghĩa vụ của giáo viên trong trường đi, với lại tôi
cũng chỉ muốn giúp ngài và chủ nhiệm Diệp Minh Quân thôi." Lí Khoái Lai
cười nói.
Lúc này, Lí Khoái Lai nhìn thấy Diệp Minh Quân cũng qua đây, anh cũng muốn để Diệp Minh Quân nợ anh một ân tình.
Cho dù Bặc Vĩ Quang muốn công kích anh, nhưng chỉ cần những lãnh đạo cấp dưới như bọn âm thầm giúp đỡ anh một chút, thì anh vẫn có thể ở lại
trường trung học Lĩnh Thủy này.
Bặc Vĩ Quang, chẳng lẽ ông thật sự nghĩ rằng bản thân có thể một tay che trời sao?
"Khoái Lai, chuyện hôm qua chúng tôi sẽ ghi nhớ trong lòng." Diệp Minh Quân cảm kích nói.
Bởi vì Bặc Vĩ Quang đi cùng Hoàng Chí Thịnh thăm khuôn viên trường, Bàng Quang Huy và Diệp Minh Quân cũng không thể không theo, nên lần lượt tạm biệt anh rồi rời đi.
"Lí Khoái Lai, anh hành động cũng quá là cảm tính rồi." giọng nói của Tống Hiểu Phương từ phía sau truyền đến.
Vừa rồi cô có cuộc điện thoại, cho nên vẫn chưa rời đi.
"Vừa rồi là tôi cố ý đó." Lí Khoái Lai thấy thùng giấy đã đầy, hài lòng nhấc lên chuẩn bị rời đi.
"Cố ý?" Tống Hiểu Phương ngạc nhiên.
Lí Khoái Lai gật gật đầu: "Ý kiến của tôi và Hoàng trấn không đồng nhất, có thể ông ấy sẽ cho rằng giáo viên chúng ta chỉ cố tình phóng đại sự
việc, vì muốn để cho cơ quan ban ngành quản lý quán nét đó chặt hơn.
Nhưng tôi lại cố ý phản bác ông ấy, làm ông ấy mất mặt trước mọi người,
ông ấy sẽ không cho là như vậy nữa. Nếu ông ấy muốn quăng tôi xuống bùn
khiến tôi mất mặt lại, thì chắc chắn sẽ đi quan sát tình hình thực tế
của quán nét đó."
"Nhưng làm như vậy sẽ đắc tội với Hoàng Chí Thịnh, ông ta là phó thị
trưởng phụ trách mảng giáo dục của trấn đó, đến cả hiệu trưởng Bặc còn
sợ ông ta." Tống Hiểu Phương nhắc nhở tên giáo viên có xuất thân nông
thôn này.
Lí Khoái Lai lại xem như chẳng có gì mà nhún vai: "Đắc tội thì đắc tội
thôi, chỉ cần điều đó tốt với mấy đứa nhỏ là được rồi. Cô nên biết quán
nét đó đã ảnh hưởng xấu như nào tới bọn chúng."
Lí Khoái Lai ở trước mặt hơn một trăm giáo viên tát thẳng vào mặt Hoàng
Chí Thịnh như thế thì cho dù đối phương có mối quan hệ gì với quán nét
kia đi chăng nữa thì cũng phải quay về chỉnh đốn lại quán nét đó.
Quán nét có thể qua mặt được các cơ quan ban ngành đến kiểm tra mà không phát hiện ra có bất kỳ một trẻ vị thành niên nào, chắc chắn là đã cấu
kết được với người trong nội bộ rồi.
Vì Mã Chí Phong và vì những học sinh khác, Lí Khoái Lai có bị như nào cũng chẳng sao.
Tống Hiểu Phương nhìn bóng dáng Lí Khoái Lai rời đi, cảm thấy anh thật khác với mọi người.
Trước mặt lãnh đạo ai cũng nói những lời tốt đẹp để mưu lợi cho bản
thân, nhưng Lí Khoái Lai lại vì học sinh của mình mà đắc tội với cả lãnh đạo.
Ở hành lang văn hóa của khuôn viên trường, Bặc Vĩ Quang thấy Hoàng Chí
Thịnh cứ đứng đó mà không nói lời nào, liền vội bày tỏ thái độ: "Hoàng
trấn, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ không để Lí Khoái Lai được sống yên ổn qua ngày đâu."
Hoàng Chí Thịnh nhìn thoáng qua Bặc Vĩ Quang, không nói gì thêm, như thể vừa rồi không nghe rõ Bặc Vĩ Quang đã nói gì.
Nhưng Bặc Vĩ Quang vẫn hiểu được ý của ông, lãnh đạo trầm mặc không nói gì, đôi khi chính là ngầm thừa nhận.
* * *
Lí Khoái Lai, con mẹ ngươi, hại ta hôm nay vốn định thể hiện tốt một
chút trước mặt Hoàng Chí Thịnh, cuối cùng đều bị cái thứ phân cẩu nhà
ngươi lây cho hôi theo luôn rồi.
Tôi nhất định không để cho cậu sống tốt đâu!
Mười một giờ, Lí Khoái Lai đang ở ký túc xá nhận được một số điện thoại lạ.
"Ai?" Lí Khoái Lai hỏi.
"Là tôi." điện thoại truyền đến một giọng nữ quen thuộc.
"Tôi là ai?" Lí Khoái Lai có chút mất kiên nhẫn. Anh đang định đến nhà
ăn để dự buổi tiệc liên hoan, là ai mà lại gọi điện vào lúc này cơ chứ.
"Lí Khoái Lai, cho dù điện thoại của anh chưa lưu số của tôi, cũng phải
nhận ra được giọng của tôi chứ? Có phải anh cố tình làm vậy để thu hút
sự chú ý của tôi không vậy hả?" Đối phương tức giận.
Lí Khoái Lai nghe đầu dây bên kia gọi anh như vậy, liền nghĩ đến một người, anh thận trọng hỏi: "Cô là Tống Hiểu Phương?"
Lúc khai giảng, nhà trường có phát cho mỗi giáo viên một tờ giấy có ghi
tất cả thông tin liên lạc của các giáo viên trong trường, nhưng Lí Khoái Lai chỉ lưu số điện thoại của vài người đặc biệt thôi.
Còn Tống Hiểu Phương đối với anh không thân thiết cũng chẳng quen biết, lưu vào làm gì?
"Sắp biểu diễn đến nơi rồi, sao anh vẫn chưa tới nữa?" Tống Hiểu Phương mắng.
"Tôi đang trên đường đi đến đây, cũng sắp tới rồi." Lí Khoái Lai vừa tìm đôi giày của mình vừa cầm lấy cây guitar.
Chỉ là biểu diễn bình thường thôi mà. Mọi người thì ở dưới ăn cơm, chúng ta lại phải lên sân khấu bị người khác xem là khỉ biểu diễn họ coi, có
cần phải tích cực đến vậy không?
Bây giờ Lí Khoái Lai có chút hối hận, sớm biết thế này thì lúc đầu đã
không đồng ý biểu diễn tiết mục gì cả rồi. Biểu diễn xong xuống đến nơi
thì một bàn đồ ăn cũng bị các giáo viên khác ăn sạch cả rồi, chỉ còn lại vài đĩa nước tương và rau thừa.
"Vậy anh đến lẹ đi, tôi ở cửa chờ:" Tống Hiểu Phương nói.
Khi Lí Khoái Lai xuất hiện ở cửa nhà ăn, anh luôn có cảm giác là Tống Hiểu Phương vẫn cứ luôn nhìn chằm chằm vào anh.
Nếu như ánh mắt có thể giết người được, thì chắc nãy giờ chắc anh đã bị Tống Hiểu Phương giết chết trăm ngàn lần rồi.
"Không phải khi nãy anh nói là sắp đến rồi sao? Sao bây giờ mới tới?"
Tống Hiểu Phương cảm thấy lời của mấy tên đàn ông không thể tin được,
đặc biệt là lời nói của tên Lí Khoái Lai này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT