"Con bé ngốc này, em nói cái gì vậy
hả?" Lí Khoái Lai cười nói, "Thầy không có trách em, mà ngược lại còn
rất thương em. Có một đứa học sinh tốt như em, thầy vui muốn chết."
Lí Khoái Lai đưa bánh quy và sữa cho Trần Tuyết Linh: "Em ăn một chút đi."
"..."
Trần Tuyết Linh nhìn thấy những thứ này liền kinh ngạc, "Thưa thầy, đây là.."
"Tối nay em còn chưa ăn gì, lỡ bụng đói thì phải làm sao?" Lí Khoái Lai cười nói.
"Không cần đâu ạ, cũng sắp tan học rồi mà, đến lúc đó em về nhà ăn một chút là được." Trần Tuyết Linh lắc đầu.
Bình thường sau giờ tự học buổi tối, cô sẽ ở lại trường luôn. Nhưng bởi
vì dạo này trong nhà có nhiều việc, buổi tối cô phải quay về để sáng sớm mai còn có thể phụ giúp việc đồng áng cho gia đình.
Lí Khoái Lai phụng phịu nói: "Từ giờ đến lúc về vẫn còn nhiều thời gian, với lại em ăn hết đống này cũng không đủ no, mau ăn đi, nếu không thầy
sẽ giận đó."
Trần Tuyết Linh thấy Lí Khoái Lai nói như vậy, trong lòng vô cùng cảm
kích, cầm lấy bánh quy ăn. Thực ra em cũng đói rồi. Tuy là bánh quy
không nhiều, nhưng cũng có thể lấp đầy bụng em, khiến cơn đói khát cũng
tạm thời lắng xuống.
Vi Tú Cầm thấy Lí Khoái Lai kêu Trần Tuyết Linh đi ra ngoài, không biết
là chuyện gì, vẫn luôn yên lặng nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Đột nhiên, Lí Khoái Lai lại từ cửa sau đi tới chỗ cô, làm cô giật cả mình.
"Tú Cầm."
"Dạ thầy, vừa, vừa rồi em không có làm gì cả." Vi Tú Cầm ấp úng giải thích.
"Em ra đây một chút đi." Lí Khoái Lai lại đi ra ngoài.
Khi Vi Tú Cầm ra đến hành lang, Trần Tuyết Linh đã quay về lớp.
"Dạ thầy, vừa rồi em có hơi không chú ý một chút, thầy cứ phê bình em đi ạ." chỉ khi có hai người, Vi Tú Cầm mới dám thừa nhận lỗi sai của mình.
Lí Khoái Lai lắc đầu nói: "Thầy gọi em ra đây không phải để nói cái này, vừa nãy thầy có đến nhà em."
"Đến nhà em?" Vi Tú Cầm ngạc nhiên. Biểu hiện của cô ở trường cũng không tệ, thầy còn có điều gì không hài lòng hay sao mà phải đến nhà nói
chuyện với bố mẹ của cô.
Trong mắt của đám học sinh thì việc giáo viên đến nhà chính là để phàn nàn những điều chúng làm không tốt ở trường.
"Thầy thấy em rất thích âm nhạc, muốn nói chuyện với ba mẹ một chút,
nhưng bọn họ có vẻ không ủng hộ lắm." Lí Khoái Lai bất lực nói.
"Thầy Lý, thầy tốt quá!" Vi Tú Cầm vui mừng kêu lên khiến cho đám học sinh trong lớp cũng tò mò quay mặt nhìn qua bên này.
Vi Tú Cầm thấy bản thân mình hình như hơi kích động quá, nghịch ngợm thè lưỡi cười.
"Em không cần vui như vậy đâu, thầy chẳng phải đã nói rồi sao? Ba mẹ em
vẫn không đồng ý ủng hộ." Lí Khoái Lai như bị cái thanh xuân của Vi Tú
Cầm lây qua, cười cười nói.
Vi Tú Cầm và Trần Tuyết Linh là hai kiểu con gái hoàn toàn khác nhau,
một đứa hoạt bát hướng ngoại, một đứa lại trầm tĩnh hướng nội. Nhưng
chúng lại có một điểm chung, đó chính là vô cùng xinh đẹp, sau này lớn
lên chắc chắn sẽ là những đại mỹ nữ vạn người mê cho coi.
"Nhưng có được sự ủng hộ của thầy, sẽ giúp em có thêm động lực để em
chiến đấu vì nó hơn." Vi Tú Cầm dùng sức mà vung ra nắm đấm của mình.
"Đúng rồi, bình thường thầy thấy hình như dạ dày của em không khỏe lắm,
khi nào được nghỉ thì cùng bố đi bệnh viện kiểm tra thử một chút đi
nhé." Lí Khoái Lai nhắc nhở.
"Dạ dày của em không khỏe?" Vi Tú Cầm sững sờ một lát. Sao cô lại không biết chuyện này?
Lí Khoái Lai gật đầu: "Thầy cảm nhận được dạ dày của em không khỏe, nếu
như bây giờ em vẫn chưa cảm nhận được, vậy thì càng nên đến bệnh viện
kiểm tra qua một chút. Nếu không mãi đến sau này mới phát hiện thì đã
muộn mất rồi."
Đây là một chuyện khiến Lí Khoái Lai cực kỳ đau lòng năm đó, Vi Tú Cầm
khi vừa mới lên đại học, đúng vào thời khắc thanh xuân tốt đẹp nhất của
đời người lại mãi mãi ra đi vì căn bệnh ung thư dạ dày oái ăm..
"Dạ được, để em nói lại với ba." Vi Tú Cầm khẽ gật đầu. Học sinh bình
thường đều sẽ nghe lời giáo viên cả, cho dù trong lòng chúng vẫn còn
chút hoài nghi, nhưng cũng sẽ làm theo thôi.
Lí Khoái Lai kêu Vi Tú Cầm về lớp rồi mới từ từ đi xuống lầu.
Bây giờ anh mới bắt đầu cảm thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt là những
hậu di chứng của cú ngã và bị đánh bây giờ mới dồn dập xuất hiện.
Vừa xuống được một lầu, Lí Khoái Lai đã thấy bóng dáng nhỏ gầy của Ngô Đại Bàng.
"Ê ê, Lí Khoái Lai, tôi kể cho anh một chuyện vui." Ngô Đại Bàng hào hứng chạy đến chỗ Lí Khoái Lai.
"Chuyện vui của tôi?" Lí Khoái Lai ngạc nhiên.
Anh ở trường bị Bặc Vĩ Quang chèn ép, cho dù là có chuyện vui thì cũng không thể là anh được.
"Không phải chuyện của anh, là chuyện của tôi." đôi mắt nhỏ Ngô Đại Bàng gần như híp lại với nhau.
"Của anh?" Lí Khoái Lai phấn khởi hỏi, "Anh chuẩn bị ly hôn à?"
Ngô Đại Bàng vừa nghe vậy liền tức giận: "Lí Khoái Lai, anh có thể nói
chuyện đàng hoàng được không hả? Ly hôn cái gì chứ, tôi còn chưa kết hôn đây này!"
"À, thầy Ngô, anh cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn chưa kết hôn à?" Lí Khoái Lai cố ý hỏi.
Ngô Đại Bàng này suốt ngày dùng lời lẽ công kích lớp 4, Lí Khoái Lai cũng không cần phải tỏ ra tốt đẹp gì với anh ta.
Có thể đả kích phiên bản Võ Đại Lang hiện đại này, thì phải đả kích cho thật đau mới được!
"Tôi.." Ngô Đại Bàng vừa nghẹn vừa tức, "Tôi năm nay mới có ba mươi tuổi thôi, không phải là hơn ba mươi tuổi? Môn toán của anh là do giáo viên
thể dục dạy à? Có biết tính không thế?"
"Ba mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn, cũng có thể coi là ế rồi." Lí Khoái Lai tỏ ra nghiêm túc nói.
Nếu là chuyện vui của Ngô Đại Bàng, Lí Khoái Lai cũng không có hứng muốn nghe cho nên anh quay người đi về ký túc xá.
"Lí Khoái Lai, anh đừng vội đi như vậy, tôi còn chưa nói anh nghe chuyện vui của tôi nữa mà." Ngô Đại Bàng vội vàng kéo Lí Khoái Lai lại.
"Chuyện vui của tôi chính là hiệu trưởng nhận thấy tôi, một thầy giáo
trẻ tuổi lại đẹp trai, trong công việc cũng vô cùng xuất sắc, cho nên
ngài ấy đã đề bạt tôi lên làm phó chủ nhiệm của phòng giáo vụ trong
trường. Nhưng mà, bây giờ vẫn chưa tuyên bố, nên anh nhất định phải giúp tôi giữ bí mật đấy." Ngô Đại Bàng nói càng ngày càng lớn.
Lí Khoái Lai thiếu chút nữa nôn ra máu, anh từng gặp qua rất nhiều kẻ
không biết xấu hổ rồi, nhưng đến mức như tên Ngô Đại Bàng quả thực là
lần đầu tiên anh được chứng kiến.
Cái gì mà trẻ tuổi lại đẹp trai, cái gì mà công việc vô cùng xuất sắc?
Ở trường trung học Lĩnh Thủy này, Ngô Đại Bàng có thể được xem là tên
xấu xí nhất, cũng là tên có năng lực giảng dạy yếu kém nhất trong
trường.
Hắn kêu mình giữ bí mật, vậy mà lại nói lớn tiếng như thế, như thể sợ thiên hạ không có ai nghe được lời hắn nói vậy.
Thấy Lí Khoái Lai vẫn còn mơ hồ, Ngô Đại Bàng cười đắc ý: "Tôi biết là
anh sẽ đố kỵ, nhưng không ngờ lại đố kỵ đến mức này cơ đấy."
Nói xong, Ngô Đại Bàng vung chiếc chân ngắn của mình chạy về khu ký túc xá.
Lí Khoái Lai lắc đầu, có chút cạn lời.
Sau khi trở về ký túc xá của mình, Lí Khoái Lai lại nghe giọng nói đầy
phấn khởi của Ngô Đại Bàn từ phòng bên cạnh của Tống Hiểu Phương truyền
đến: "Hiểu Phương, anh kể em nghe một chuyện vui."
"Chính là hiệu trưởng nhận thấy anh, một thầy giáo trẻ tuổi lại đẹp
trai, trong công việc cũng vô cùng xuất sắc, cho nên ngài ấy đã đề bạt
anh lên làm phó chủ nhiệm phòng giáo vụ của trường đó, bây giờ vẫn chưa
công bố, cho nên em nhất định phải giữ bí mật giúp anh, đứng nói cho
người khác biết nha!"
Lí Khoái Lai dừng lại, cố gắng nét xuống mọi sự kích động trong lòng.
Dù sao ký túc xá tầng trệt cũng có rất nhiều gạch!
"Tôi biết rồi, thầy Ngô, nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi đi nghỉ đây." Tống Hiểu Phương trên mặt lộ đầy vẻ chán ghét.
Vừa nãy Ngô Đại Bàng nói có chuyện quan trọng muốn nói nên cô mới mở cửa để hắn vào.
Không ngờ vừa bước vào, hắn liền lớn tiếng nói ra những điều điều "bí mật không thể nói cho người khác" như vậy.
"Vậy được thôi, Hiểu Phương, tạm biệt em." Ngô Đại Bàng lưu luyến không
rời vẫy tay chào, "Anh bây giờ đã là lãnh đạo của trường rồi, có thể
xứng với em rồi, ha ha ha!"
Ngô Đại Bàng đắc ý lắc đến độ keo xịt tóc trên đầu rơi ra hết mới chịu rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT