Tan học, khuôn viên trường vừa nãy vẫn còn náo nhiệt, bây giờ đã yên tĩnh trở lại.

Những hàng cây nhỏ hai bên đường bị một cơn gió nhỏ thổi qua, phát ra những tiếng xào xạc rất thanh trong bầu không khí tĩnh lặng này.

Lí Khoái Lai vừa trở về ký túc xá, liền hâm nóng cơm.

Canh và đồ ăn làm lúc trưa vẫn còn lại một nửa, hâm lại một xíu là có thể ăn được.

Anh muốn ăn sớm để lát nữa còn qua thăm nhà Trần Tuyết Linh.

Chiều nay, Trần Tuyết Linh ở trên lớp vô cùng phờ phạc, chắc chắn là đã có chuyện gì đó.

Tống Hiểu Phương ở phòng bên cạnh nghe thấy Lí Khoái Lai đã trở về, nhưng đợi rất lâu cũng không thấy anh mượn cớ gì đó để qua chỗ cô.

Cô ngẩng đầu đưa mắt nhìn qua cửa phòng đã được mở từ sớm, lúc anh ta về tới chắc là phải nhìn thấy cửa phòng của mình đang mở rồi chứ.

Tống Hiểu Phương tức giận đóng sầm cửa lại, không muốn để ý đến cái tên giả tạo phòng bên cạnh nữa.

Nhưng không lâu sau, bên ngoài lại truyền vào tiếng gõ cửa

"Hừ, anh cuối cùng cũng chịu qua bên đây gõ cửa phòng tôi rồi." Tống Hiểu Phương thầm nghĩ.

Nếu như tôi không đóng cửa lại, chắc anh cũng không tính qua gõ đâu nhỉ?

Tống Hiểu Phương cũng không ra mở cửa ngay, mà đợi đối phương gõ vài lần mới bắt đầu chậm rãi nói: "Tới đây."

Tống Hiểu Phương vốn cũng không thích Lí Khoái Lai, mà là tò mò muốn xem tên nam nhân giả tạo này rốt cuộc muốn giở trò gì, đến lúc đó sẽ lạnh lùng lột mặt nạ của anh ta ra.

Vừa mở cửa, nhìn thấy nam nhân đứng ở ngoài Tống Hiểu Phương ngẩn người. "Là anh à?"

"Ha há, Hiểu Phương, chính là soái ca anh đây! Có phải em ngạc nhiên lắm không?"

Ngô Đại Bàng vừa lấy tay vuốt mái tóc đã được xịt đầy keo, vừa phấn khởi nói.

"Anh có chuyện gì không?" Tống Hiểu Phương lạnh lùng hỏi, cảm giác như thể cái oi bức của thời tiết giảm mạnh xuống mấy chục độ vậy.

Tôi hiện tại chỉ có kinh ngạc chứ không hề vui!

"Anh, anh đến thăm em đó." Ngô Đại Bàng nhìn Tống Hiểu Phương xinh đẹp, kiềm không được mà nuốt nước bọt.

Phụ nữ xinh đẹp thì mặc gì cũng thấy đẹp. Chẳng giống như anh, mặc gì cũng chẳng thấy thuận mắt.

Tống Hiểu Phương lạnh lùng nói: "Không cần, em không rảnh."

"Không phải em nói thích anh sao?" Ngô Đại Bàng nhỏ giọng, "Anh có tiền, lại đẹp trai, kết hợp với em thì quả đúng là trời sinh một cặp."



Tống Hiểu Phương tức xì khói: "Ai nói tôi thích anh hả?"

"Là Lí Khoái Lai a." Ngô Đại Bàng nhỏ giọng, như thể là sợ bị người khác nghe được.

Dù sao Lí Khoái Lai cũng đang không ở đây, anh tùy tiện nói đại cũng không ai thu tiền của anh.

"Anh cút đi cho tôi." Tống Hiểu Phương tức giận đóng sầm cửa lại. Tên Lí Khoái Lai chết tiệt kia, vậy mà lại dám ăn không nói có như vậy với Ngô Đại Bàng.

Tống Hiểu Phương ngồi lên ghế, càng nghĩ càng thấy tức, mở cửa đi tới trước cửa phòng của Lí Khoái Lai, nhìn chiếc dép lê dưới chân mình, lại nhìn lên cái cửa gỗ trước mặt, sau đó lại xoay người trở về phòng của mình.

Không lâu sau, Tống Hiểu Phương lại đi ra với một đôi giày da khác đến trước cửa phòng Lí Khoái Lai, dùng sức mà đá vào.

"Rầm rầm rầm." cánh cửa gỗ kia phát ra âm thanh nghe mà mà thấy thương thay.

"Ai vậy?" bên trong truyền ra giọng nói của Lí Khoái Lai. Anh vừa mới ăn cơm xong, đang rửa bát đũa, còn chưa kịp sửa sang lại, bên ngoài đã truyền đến âm thanh như thể muốn phá cửa xông vào trong luôn vậy.

Rốt cuộc là kẻ không có đạo đức ở đâu thế không biết, không nói tiếng nào mà cứ đập cửa phòng người ta mạnh như vậy.

Lí Khoái Lai nhanh chóng chạy ra mở cửa, tức giận đứng ra phía trước, mà Tống Hiểu Phương lúc đó đang tức xì khói ở bên ngoài lại không nhìn rõ bên trong, mà thu chân về sau đá mạnh lên phía trước, trùng hợp lại đá trúng ngay chân phải của anh.

"Ai daaaa.." Lí Khoái Lai đau đến mức ôm lấy chân ngồi thẳng xuống đất.

"Đáng đời." Tống Hiểu Phương thấy mình đá trúng Lí Khoái Lai, có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến những lời Ngô Đại Bàng nói vừa nãy, cơn tức giận lại không thể nguôi ngoai được.

Lí Khoái Lai vẻ mặt đau khổ nói: "Cô tống, cô đang làm cái gì vậy hả?"

"Lí Khoái Lai, tôi hỏi anh, anh đã nói gì với Ngô Đại Bàng hả?" Tống Hiểu Phương tức giận hỏi.

"Không, không có gì." Lí Khoái Lai chột dạ. Chẳng lẽ trưa nay Ngô Đại Bàng đã nói chuyện mua đồ cho cô, mọi việc đều bại lộ cả rồi?

Tống Hiểu Phương thấy bộ dạng chột dạ của Lí Khoái Lai, cho rằng chính anh đã cố ý nói xấu cô với Ngô Đại Bàng, lửa giận trong lòng lại nổi lên bừng bừng.

"Nếu sau này anh còn dám nói bậy, tôi sẽ làm cho anh không còn cái răng mà húp cháo luôn." Nói xong, Tống Hiểu Phương tức giận quay về phòng của mình.

Haizzz, về việc đó sao? Tôi cũng chỉ lừa Ngô Đại Bàng chút thôi mà, nhà cô ở thị trấn lận mà, việc gì phải để ý đến mấy thứ đồ nhỏ nhặt này chứ?

Lí Khoái Lai lại đến trước cửa phòng Tống Hiểu Phương, giơ tay gõ cửa.

Đột nhiên anh nhận ra bản thân đến trường này lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu anh chủ động tìm Tống Hiểu Phương.

Kiếp trước, anh vừa đến trường báo danh nhìn thấy Tống Hiểu Phương đã kinh ngạc mà coi cô như một vị nữ thần. Hai người lại vừa hay là hàng xóm, nên dù có chuyện hay không anh cũng đều gõ cửa tìm đến cô.

Nhưng từ khi bức thư tình anh trao cho cô bị từ chối thẳng thừng, anh không còn chủ động tìm đến cô thêm một lần nào nữa.

Bởi vậy, ở kiếp này, anh cũng không chủ động tìm đến cô, để tránh việc bị nữ thần này làm cho bẽ mặt thêm lần nữa.



"Ai?" Tống Hiểu Phương ở bên trong tức giận kêu.

"Là tôi, Lí Khoái Lai." Lí Khoái Lai nghe thấy giọng nói khó chịu của Tống Hiểu Phương, tựa như là quay về kiếp trước vậy.

Nếu như là ngày thường, anh sớm đã quay người về phòng rồi. Nhưng hiện tại..

"Tôi không có ở nhà." Tống Hiểu Phương hiện tại giống hệt như một cô bé đang báo thù vậy.

Lí Khoái Lai suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng, nhưng vẫn là cố nhịn lại, nghiêm nghị nói: "Cô Tống, vừa rồi cô đá sưng cả chân tôi.."

Còn chưa đợi Lí Khoái Lai nói xong, cửa phòng đã mở ra, để lộ ra khuôn mặt đỏ bừng bừng của Tống Hiểu Phương: "Lí Khoái Lai, anh là muốn đòi tiền chữa trị của tôi sao?"

"Hay là thế này đi, lát nữa tôi phải về thăm gia đình, cô cho tôi mượn xe của cô, chuyện vừa rồi coi như không có gì xảy ra, có được không?" Lí Khoái Lai nói ra mục đích mình gõ cửa.

Tuy rằng cú đá kia của Tống Hiểu Phương không hề nhẹ, nhưng cũng không tới mức phải cần tiền chữa trị.

Anh bây giờ đến cả xe đạp còn không có, muốn về thăm gia đình chỉ là cái cớ để mượn xe mà thôi.

Mượn bên Ngô Đại Bàng thì có hơi khó, còn bên chú Phù thì có vẻ không tiện cho lắm. Bên cạnh mình cũng có xe mà, sao lại không mượn cơ chứ?

"Được." Tống Hiểu Phương không nói hai lời, lấy chìa khóa ở trên bàn đưa cho Lí Khoái Lai.

Ngay khi Lí Khoái Lai vừa cầm được chìa khóa xe, cửa phòng liền đóng lại cái "rầm".

Lí Khoái Lai lắc lắc đầu, khóa cửa nẻo cẩn thận, rồi lái chiếc xe máyi màu đỏ rời đi.

Vừa ra tới cổng trường, thấy bác Hán đang cầm hộp cơm, vừa ăn vừa nói: "Thầy Lý, cậu mới mua xe rồi à? Nhưng mà cái màu này có vẻ không được cho lắm, cậu là một thằng đàn ông, sao lại đi chiếc xe nữ tính như vậy chứ?"

"Đây là tôi mượn của người khác." Lí Khoái Lai ngượng ngùng lái xe ra khỏi cổng trường, lốp xe ép phải một hòn đá nhỏ bên đường, trùng hợp thay nó bắn trúng vào chiếc thìa trên tay phải của bác Hán.

"Đang." chiếc thìa trong tay của bác rơi xuống đất, dọa ông giật cả mình, "Cái gì vậy?"

Thôn Điền Đầu cách trấn Lĩnh Thủy vài kilomet, đây cũng chính là nguyên nhân mà Lí Khoái Lai muốn mượn xe máy của Tống Hiểu Phương.

Đến đầu thôn, hoàng hôn cũng dần buông xuống trước mặt là những hàng lúa rũ đầu trên những cánh đồng dài tít tắp.

Năm nay hạn hán, đã mấy tháng liền không có mưa rồi.

Tầm này chắc khoảng một hai tháng nữa lúa sẽ chín rục, cứ tiếp tục như vầy, lúa nông dân thu hoạch được sẽ không tốt, cuộc sống cũng vì thế mà trở nên khó khăn hơn.

Dựa vào ý trời để có cơm ăn, dù nắng dù mưa thì người làm nông dân cũng đành cắn răng chịu đựng thôi.

Mặc dù trời sắp tối rồi nhưng một số dân làng vẫn đang tưới nước trên cánh đồng.

Thôn Điền Đầu có một kênh mương tưới tiêu, nhưng mấy tháng nay cũng khô cạn, mương tưới cũng chẳng có bao nhiêu nước chảy xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play