Bặc Vĩ Quang tức giận đập bàn: "Không được, Lí Khoái Lai là cái thứ gì
mà vừa mới vào trường chúng ta đã đòi giành lấy vị trí giáo viên ưu tú
của Bặc Lệ Quyên để tham gia cuộc thi chứ?"
"Hiệu trưởng, thầy Lý thật sự rất giỏi, nên để cậu ta tham gia cuộc thi giảng dạy cấp huyện lần này." Bàng Quang Huy khuyên nhủ.
"Tôi nói không được thì chính là không được, cứ quyết định như vậy đi." Bặc Vĩ Quang phất tay xua Bàng Quang Huy ra ngoài.
* * *
Tiết đầu tiên vào buổi chiều của lớp 4 là Ngữ văn, khi chuông chuẩn bị
vang lên, Lí Khoái Lai đã đứng ở bục giảng để nói về vấn đề kỷ luật rồi.
"Các em, hiện tại ở lớp chúng ta không có hiện tượng vắng học, điều này
rất tốt. Tuy nhiên, về mặt kỷ luật vẫn cần phải tăng cường hơn nữa. Mã
Chí Phong, sáng nay giáo viên môn âm nhạc bảo với tôi các em hay nói
chuyện trong giờ học, chẳng lẽ các em không thể tiết chế một chút được
à?
Mã Chí Phong này dạy mãi mà không sửa, buổi sáng mới hứa sẽ học hành
đàng hoàng, đến chiều liền như gió thoảng bên tai mà quên sạch sẽ.
Ông nội cậu cũng không quản nổi cậu, chuyện này có chút đau đầu rồi đây.
Tan học, Lí Khoái Lai gọi Bành An Thâm ra ngoài nói chuyện, mà bất kể
anh có hỏi gì, Bành An Thâm cũng đều trả lời là không có chuyện gì cả.
Mã Chí Phong tâm tình có chút không tốt, nằm sấp trên bàn ngủ.
Trước đây, cậu cũng thường quen thói ngủ trong lớp, nhưng hiện tại Lí
Khoái Lai thường xuyên đi tuần tra ngang lớp, cho nên cậu dù buồn ngủ
cũng ngủ không được.
" Mã Chí Phong, cậu có thể chú ý đến kỷ luật của lớp một chút được không hả? "Vi Tú Cầm bực tức đến cạnh Mã Chí Phong nói.
" Tôi.. "Mã Chí Phong cũng không biết tại sao khi cậu nói chuyện riêng với một mình Vi Tú Cầm liền có chút căng thẳng.
" Hừm, nếu như cậu còn tiếp tục nói chuyện trong lớp như vậy thì thứ bảy này không cần phải đến sông Bán Tinh nữa đâu. "Vi Tú Cầm tức giận bỏ
đi.
Thân là bí thư chi đoàn của lớp, Vi Tú Cầm thấy bộ dạng tức giận vừa rồi Lí Khoái Lai, trong lòng có chút khó chịu, chỉ biết đem hết sự tức giận trút lên người Mã Chí Phong.
Bị Vi Tú Cầm mắng như vậy, Mã Chí Phong tự nhiên thấy vô cùng bí bách, khó chịu.
Trong giờ học không được ngủ, nếu như không thể nói chuyện một chút sẽ càng dễ buồn ngủ hơn.
Nhưng cũng bởi vì sợ bị thầy giáo trực nhật kiểm tra phát hiện, sẽ trừ
lớp một điểm song ưu cho mỗi lần vi phạm của mỗi học sinh, cho nên cậu
làm vậy cũng là vì muốn tốt cho lớp mà thôi.
Dù sao nói chuyện trong lớp, giáo viên trực nhật cũng không bắt được.
Một khi phát hiện giáo viên trực nhật đi qua, bọn họ sớm đã im lặng rồi.
Cậu ta như vậy cũng là vì suy nghĩ cho điểm song ưu của lớp, Lí Khoái Lai sao có thể nói cậu như vậy chứ?
Vốn dĩ Mã Chí Phong đang có ấn tượng tốt với Lí Khoái Lai, nhưng bây giờ trong lòng lại cảm thấy có chút oán giận, bao nhiêu sự tốt đẹp đều biến mất cả rồi.
* * *
Buổi tối, có người tới gõ cửa nhà Bặc Vĩ Quang.
Vừa mở cửa ra ông liên nhìn thấy Ngô Đại Bàng đang đứng ngoài cửa, trên
mặt nở nụ cười tươi rói, giọng nói có hơi lớn:" Ha ha, hiệu trưởng, tôi
đến biếu thầy món quà đây! "
" Cậu kêu lớn tiếng như thế làm gì hả? Mau vào trong đi. "
Bặc Vĩ Quang sợ giáo viên ở phòng đối diện nghe được, vội vàng kéo Ngô Đại Bàng vào trong, rồi đóng cửa lại.
* * *
Sáng thứ bảy, mặt trời chói chang, một bộ phận học sinh lớp 4 năm hai tập trung tại cổng nhà máy đường Lĩnh Thủy.
Lần này đăng ký đi sông Bán Tinh câu cá có tổng cộng 22 học sinh, 12
nam, 10 nữ, mỗi người nộp 10 tệ, do Chu Thành Thắng thu giữ và chịu
trách nhiệm mua một chút đồ ăn vặt và mấy thứ linh tinh khác cho lớp.
Chín giờ tập trung, mọi người đều đạp xe đến.
Mã Chí Phong không đi xe đạp, mà ngồi trên yên sau của Mã Chí Đông, mới
8h30 đã lo lắng đứng đợi ở cổng nhà máy đường chờ mọi người rồi.
" Phong ca, em đã nói là mình tới sớm quá rồi mà, anh xem, chỉ có mỗi hai chúng ta đứng đợi ở đây. "
Lúc đó, Mã Chí Phong đã đến nhà Mã Chí Đông từ rất sớm giục cậu, hại cậu còn chưa kịp ăn sáng đã phải vội đạp đến đây rồi.
Càng tệ hơn nữa chính là Mã Chí Phong còn ngồi phía sau xe của cậu, kiên quyết từ chối không chịu giúp cậu đạp.
Tên Mã Chí Phong này thân thể vô cùng rắn chắc, khỏe mạnh, giống một tên tiểu đại nhân nặng đến đáng sợ, cậu phải mất rất nhiều sức mới có thể
đèo tên này tới cổng nhà máy đường được.
" Chúng ta phải tự giác một chút, sớm muộn gì chẳng phải đến, chi bằng
đến sớm một chút, đừng để người khác phải đợi. "Mã Chí Phong liếc mắt
trừng Mã Chí Đông một cái.
" Vậy anh đổi chỗ cho em đi, em mệt lắm rồi. "Mã Chí Đông lau mồ hôi trên mặt.
Các thành phố ven biển phía nam những tháng này nóng vô cùng, khiến cho cơ thể người ta lúc nào cũng nhễ nhại mồ hôi khắp người.
" Chân của tao hôm nay bị đau rồi. "Mã Chí Phong lắc đầu.
Mã Chí Đông thở dài nói:" Tiếc là lớp phó học tập Trần Tuyết Linh không
rảnh để tham gia, nếu không thì hai hoa khôi của lớp chúng ta đều cùng
đến rồi. "
Trần Tuyết Linh nhà ở nông thôn lại có ba đứa em, cho nên gia đình cô thường xuyên gặp khó khăn về tài chính.
Cô ấy lại là chị cả, một khi tan học là chạy ngay về nhà để làm việc kiếm sống.
Hơn nữa hoạt động lần này cần phải nộp 10 tệ, cô ấy lấy đâu ra tiền được cơ chứ.
" Chí Đông, mày cảm thấy Vi Tú Cầm hay Trần Tuyết Linh mới là người xinh đẹp nhất. "Mã Chí Phong đột nhiên hỏi.
" Đương nhiên là Trần Tuyết Linh rồi. "Mã Chí Đông không chút suy nghĩ mà đáp lại ngay.
Tuy rằng Trần Tuyết Linh và Vi Tú Cầm đều xinh đẹp, nhưng thành tích học tập của Trần Tuyết Linh rất tốt, lần nào kiểm tra cô cũng đứng nhất
lớp.
Trong mắt bọn họ, thành tích tốt cũng có thể xem là một điểm cộng cho sự xinh đẹp.
Đây cũng là lý do Mã Chí Đông cảm thấy đáng tiếc khi mà Trần Tuyết Linh không đi.
" Mày thì biết cái gì? "Mã Chí Phong tức giận đấm vào cánh tay của Mã Chí Đông, khiến cậu cắn răng mà kêu đau.
Cách chỗ bán sỉ không xa, Chu Thành Thắng mua 22 chai sữa, 22 túi bánh
mì và một đống đồ ăn vặt." Ông chủ, chỗ này bao nhiêu tiền. "
" Không phải tôi đã nói rồi sao? 220 tệ, ngoại trừ sữa và bánh mì là cố
định, còn lại toàn là đồ ăn vặt. Cho nên, tổng cộng là 220 tệ. "Ông chủ
trả lời.
" Ông chủ, ông xem tôi đã mua nhiều đồ như vậy, có thể tính tôi 200 tệ
thôi được không? "Chu Thành Thắng trả giá, trong đầu thầm nghĩ, mình bày ra cho lớp hoạt động như này, bản thân không cần phải ra tiền, còn có
thể kiếm được thêm được 10 tệ, cảm giác quả thực không tồi.
" Này cậu, chúng tôi cũng chỉ là một tiểu thương, vừa rồi cậu cứ mặc cả
với tôi, tôi tính cho cậu giá sỉ rồi, không thể rẻ hơn được nữa đâu.
"Ông chủ vẻ mặt khổ não.
Chu Thành Thắng lại nói thêm vài câu với ông chủ, thấy không thể rẻ hơn
được nữa, chỉ đành nói:" Như vầy đi, tôi trả ông 200 tệ, ông lấy lại ít
đồ ăn vặt đi. "
Ông chủ thấy vậy, chỉ đành nhận lấy 200 tệ, rồi lấy ra một vài món đồ ăn vặt trong cái túi lớn đó ra lại.
Chu Thành Thắng lại hỏi xin ông chủ một cái thùng các tông lớn, gói hết
mọi thứ vào trong, cột vào sau xe, rồi phi thẳng đến cổng nhà máy đường.
Mặc dù nói là tập trung lúc chín giờ, nhưng chín giờ kém mười toàn bộ 22 người tham gia đều đã có mặt đầy đủ.
Thấy mọi người đã đến đủ, Chu Thành Thắng lớn tiếng hô:" Chúng ta xuất phát thôi. "
Có vài nam sinh đầy hứng khởi mà phóng xe lao về phía trước, Mã Chí
Phong nhìn qua Vi Tú Cầm ở bên phải cười nói:" Vi Tú Cầm, cậu đạp xe có
mệt không? Hay là để tôi đèo cậu đi. "
Vi Tú Cầm hôm nay thật đẹp, trên đầu đội cái mũ hình tròn màu hồng, mặc
một chiếc váy dài cũng màu hồng, vô cùng phù hợp với cô, khiến mắt ai
cũng sáng lên khi thấy cô tới.
" Phong ca, không phải vừa nãy anh nói với em là chân bị đau sao? "Mã Chí Đông lo lắng.
Phong ca như vậy là không được rồi, đến sức khỏe của bản thân cũng không thèm để tâm nữa rồi.
" Tao, chân tao vừa rồi hơi đau một xíu, bây giờ không sao nữa rồi. "Mã Chí Phong oán hận trừng mắt với Mã Chí Đông.
" Cám ơn, không cần đâu, tôi không mệt. "Vi Tú Cầm vừa đạp xe, vừa ngân nga hát tựa như chim sơn ca đang ríu rít vậy.
Mã Chí Phong thấy bóng dáng rời đi của Vi Tú Cầm, tức giận mắng Mã Chí
Đông." Mày không nói, cũng không có ai nghĩ mày câm đâu. "
" Em chỉ là lo cho anh thôi mà, anh có cần phải tức giận đến thế không?
"Mã Chí Đông thì thầm," Phong ca, em mệt rồi, anh chở em đi. "
" Chân tao bây giờ lại đau rồi. "Mã Chí Phong cả giận nói.
Mã Chí Đông thấy thế, chỉ đành phải gắng sức đạp xe chở Mã Chí Phong nặng trịch ở phía sau.
Mã Chí Phong ở phía sau giận dữ kêu to:" Chí Đông, mày đạp nhanh lên đi, để còn đuổi kịp Vi Tú Cầm nữa. "
" Xe chúng ta có tới hai người, trong khi xe người ta chỉ có mỗi một người thôi. "Mã Chí Đông bất lực nói.
Cậu còn chẳng ngồi được trên yên mà đứng hẳn dậy để có lực đạp mạnh hơn.
Thoáng chốc, đầu xe hướng về cái mương bên phải đường quốc lộ rẽ qua.