Tôi nhướn mày, nhìn đồ đạc trong phòng một lượt: “Đồ cô Lục thích cũng nhiều đấy, nhưng mà, cô thích không có nghĩa là của cô? 9 năm giáo dục bắt buộc của cô khá là đặc biệt đấy.”

Thấy trên giá sưu tầm trong phòng khách có mấy bình hoa kiểu dáng khá đẹp, lúc đó hình như là Lục Hòa Nhi mua cho Phó Kiến Hưng.

Tôi bước qua, nhìn cái bình hoa đó, nói: “Đây là đồ cô Lục thích nhỉ?”

Nói xong, tôi không chút do dự đẩy chiếc bình hoa khỏi giá sưu tầm, sau đó là tiếng sành sứ vỡ cực kỳ chói tai.

“Thẩm Mai Trang, cô, cô chưa xong với tôi đâu!” Lục Hòa nhi đỏ viền đôi mắt, nhe nanh giơ vuốt lao về phía tôi.

Dây dưa hai năm, chút mánh khóe đó của cô ta, tôi căn bản đã nằm lòng rồi.

Vững vàng né ra, cô ta quá tức giận, không kịp dừng chân, đâm thẳng vào giá sưu tầm.

Làm vỡ tan mấy đồ sưu tầm đáng tiền rồi.

Tôi hơi xót xa: “Cô Lục làm hỏng đồ sưu tầm của tôi rồi, lúc bình tĩnh lại vẫn là phải đền lại tiền cho tôi đó.”

Lục Hòa Nhi tức đến toàn thẩn run rẩy, hận không xé xác tôi: “Thẩm Mai Trang, cô ức hiếp người quá đáng.”

Ngoài biệt thự vang lên tiếng còi cảnh sát, không lâu sau đã có người bấm chuông cửa.

Mở cửa, có ba cảnh sát trẻ tuổi đến, thấy tôi nói: “Chúng tôi nhận được điện thoại báo cảnh sát, có người tự ý xông vào nhà dân, xin hỏi chủ nhà ai?”

“Tôi!” Trả lời xong, tôi đưa chứng minh nhân dân và giấy tờ nhà đất giao cho cảnh sát xem, sau đó nói: “Cô gái này chưa được sự đồng ý đã vào nhà của tôi, còn làm vỡ đồ đạc có giá trị trong nhà, làm phiền các anh xử lý.”

“Được, cô Thẩm, cô không bị thương chứ?” Cảnh sát trả giấy tờ cho tôi, lên tiếng hỏi.

Tôi lắc đầu.

Cả đời Lục Hòa Nhi chưa từng chịu ấm ức như vậy, ánh mắt đỏ ngầu phẫn nộ: “Thẩm Mai Trang, cô chưa xong với tôi đâu!”

Hai cảnh sát đưa cô ta đi.

Tôi nhìn phòng khách hỗn loạn, không có tâm trạng dọn dẹp, dứt khoát về thẳng phòng.

Căng da bụng chùng da mắt, bước ra từ phòng tắm, tôi đã ngủ thiếp đi rồi.

Mơ màng nghe thấy tiếng chuông cửa reo cực lớn, tôi vốn tưởng là mình nghe nhầm, đắp chăn ngủ tiếp.

Không ngờ chuông cửa lại tiếp tục vang lên.

Tôi đứng dậy xuống giường, không hiểu đêm khuya thế này còn ai đến.

Qua camera trước cửa, tôi nhìn thấy Trình Quyết Phong mặc đồ màu đen đứng ngoài cửa.

Đã hai giờ sáng rồi, anh ta đến đây làm gì?

Mở cửa, tôi hơi buồn ngủ, nhìn anh ta nói: “Bác sĩ Trình, làm sao thế?”

Anh ta nhìn tôi, thở phào nói: “Sao cô không nghe điện thoại?”

Tôi ngạc nhiên: “Lúc trước để im lặng, ngủ thiếp đi không nghe thấy, làm sao thế?”

Anh ta đi vào biệt thự, hơi mệt mỏi nằm trên sofa, nói: “Kiến Hưng bảo cô mang cháo vào bệnh viện cho anh ta, anh ta muốn ăn.”

Tôi ngạc nhiên, há hốc miệng, thấy hơi cạn lời: “Gần bệnh viện nhiều chỗ bán như thế, anh mua đại cho anh ta là được rồi, sao còn phải mất công chạy đến đây?”

Anh ta day lông mày, mệt mỏi nói: “Anh ấy bảo cô đích thân nấu, sau đó mang qua cho anh ấy.”

“Bây giờ?” Phó Kiến Hưng bị làm sao thế? Rõ ràng là muốn dày vò tôi.

Thấy Trình Quyết Phong dựa vào sofa, mắt thâm quầng, xem ra không ngủ đủ, tôi thở dài: “Lát nữa tôi nấu cháo mang cho anh ta, hôm nay anh ở lại đây nghỉ ngơi đi, các phòng đều trống cả, anh tìm đại một phòng, nghỉ ngơi cho tốt.”

Con người Phó Kiến Hưng đúng là nhàm chán, nửa đêm nửa hôm còn dày vò anh em của mình.

Trình Quyết Phong có lẽ quả thực cũng mệt rồi, hơi gật đầu, dựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tôi vào bếp nấu cháo, lúc đi ra thấy Trình Quyết Phong đã dựa vào sofa thở đều, chắc là ngủ thiếp đi rồi.

Một mình tôi không thể nào dìu anh ta lên tầng được, bèn quay về phòng lấy chăn và gối, đắp cho anh ta.

Chẳng lâu sau thì cháo đun xong, xem thử thời gian, đã là 3 giờ rồi, vội vàng đến bệnh viện, tìm đến phòng bệnh của Phó Kiến Hưng.

Trong phòng bệnh, Phó Kiến Hưng vẫn chưa ngủ, mặc một bộ đồ bệnh nhân sọc xanh mới tinh, trên đầu quấn băng, mấy vết thương ngoài da cũng đã đóng vảy rồi.

Nhìn có vẻ thảm hại nhưng lại không hề ảnh hưởng đến vẻ điển trai của anh.

Thấy tôi, anh trầm mặt xuống, nhìn vào hộp thức ăn trên tay tôi, tôi nghĩ có thể anh đói rồi, bước đến chỗ anh, mở hộp thức ăn ra.

Thờ ơ nói: “Anh mới phẫu thuật, bác sĩ Trình nói anh không được ăn cái khác, tôi nấu cháo, anh ăn tạm trước đi.”

“Ừ!” Anh trả lời tôi một tiếng, ngước mắt lên thấy anh nhìn mình chằm chằm, tôi bất giác cau mày: “Làm sao thế?”

“Bị Quyết Phong làm tỉnh giấc à?” Lúc nói chuyện, anh cúi đầu, bắt đầu ăn cháo.

Tôi cạn lời, nể tình anh là bệnh nhân, nhẫn nhịn nói: “Không phải.”

Nếu như không phải anh giày vò, Trình Quyết Phong đâu đến nỗi nửa đêm còn phải lết thân xác mệt mỏi đi tìm tôi nấu cháo cho anh, nói trắng ra, vẫn là tại anh ta!

Thấy anh ta ăn cháo, tôi ngồi xuống cái ghế bên cạnh, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Vẫn còn giận?” Anh lên tiếng, giọng thản nhiên.

Tôi nhắm mắt, có chút mệt mỏi, hờ hững nói: “Giận cái gì?”

“Anh nợ Lục Diệm rất nhiều, có những thứ chẳng thể trả, chỉ có thể trả lại cô ấy gấp bội!” Giọng nói của anh rất nhẹ, mang theo một chút bất lực.

Tôi ngước mắt, thờ ơ nhìn anh ta: “Thế nên, anh định dùng cả đời này để trả đúng không?”

Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu xa: “Không đâu, đây là lần cuối cùng rồi.”

“Ha!” Tôi bật cười, chống cằm nhìn anh: “Thứ đã quen thì rất khó sửa.” Đối với Lục Hòa Nhi, có rất nhiều chuyện Phó Kiến Hưng đều đã quen rồi.

Nhìn dáng vẻ anh ngập ngừng, tôi liếc cháo trong tay anh, thờ ơ nói: “Cháo lạnh rồi!”

Anh cau mày, nhìn tôi, ăn nốt chỗ cháo còn lại, ánh mắt hờ hững nhìn tôi nói: “Anh gặp tai nạn xe, em có đau lòng không?”

Luôn cảm thấy lời này của anh có cái gì đó, tôi đứng dậy thu dọn hộp cơm trong tay anh, hơi mệt mỏi nói: “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.”

Cũng chẳng coi là đau lòng, có những chuyện, khi đã trải qua nhiều rồi thì sẽ tê liệt.

Thấy tôi sắp đi, anh trầm mặt: “Bệnh viện yêu cầu người nhà bên cạnh.”

Tôi vốn muốn bảo anh gọi điện thoại kêu Lục Hòa Nhi tới, nhưng bỗng nhiên nhớ đến cô ta bị cảnh sát đưa đi rồi, nhất thời không đến được.

Dứt khoát gật đầu: “Ừm!”

Chỉ là ở một đêm, cũng chẳng tính là gì.

Ngồi lại trên ghế, tôi chống cằm, chuẩn bị ngủ một chút.

Điện thoại của anh bỗng nhiên vang lên, tôi không có tâm trạng nghe điện thoại của anh, nhưng gần đây anh nhận cuộc gọi dường như đều thích bật loa ngoài.

Anh vừa nghe máy, bên kia đã gào khóc: “Anh Kiến Hưng, em bị Thẩm Mai Trang hãm hại, bị cảnh sát dẫn về cục cảnh sát rồi, làm sao đây?”

Lục Hòa Nhi?

Sao bây giờ mới gọi điện thoại cầu cứu? Không phải bị dẫn đi đã phải gọi điện thoại ngay cho Phó Kiến Hưng rồi sao?

Thấy Phó Kiến Hưng nhìn mình chằm chằm, tôi nhún vai, thờ ơ nói: “Chưa được tôi cho phép, cô ta đã làm loạn nhà lên, thế nên tôi báo cảnh sát rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play