Anh nhìn tôi một cái, rũ mắt cười: “Quan tâm anh à?”

Làm gì có chuyện đó!

“Tôi cũng ở trên xe!” Hơn nữa trong bụng tôi còn có một sinh mạng nữa: “Một xác hai mạng!”

Trong mắt anh lộ vẻ bất đắc dĩ, bàn tay đang nắm lấy tay tôi lại tăng thêm chút sức: “Yên tâm, dù có chết, anh cũng sẽ bảo vệ tốt cho hai mẹ con.”

Tôi không nói gì thêm với anh nữa, trong đầu lại nghĩ đến Lục Tiến kia, bất chợt nhớ tới chiếc xe đón Hàn Sương dưới lầu Phó thị hình như cũng là Cadillac màu đen.

Lúc đó cách quá xa, tôi không thấy rõ tướng mạo của người kia, không khỏi hơi nhíu mày, luôn cảm thấy bất an.

Xe im lặng chạy đến biệt thự, tôi thấy hơi mơ màng buồn ngủ rồi.

Phó Kiến Hưng bế tôi xuống xe, đi thẳng vào phòng ngủ rồi đặt tôi lên giường, anh lên tiếng: “Đừng ngủ ngay, tắm rửa trước đã.”

Tôi có hơi mơ màng nằm trên giường không muốn dậy, kéo chăn lên định cứ thế ngủ luôn.

Dường như Phó Kiến Hưng nhìn thấu dụng ý của tôi, kéo tôi ra từ trong chăn, vào phòng tắm trầm giọng nói: “Rửa mặt cái đi, nếu không sáng mai sẽ rất khó chịu.”

Tôi ừ một tiếng, mệt mỏi treo người trên người anh, mơ màng đưa tay nặn kem đánh răng, nhưng không muốn bị Phó Kiến Hưng cầm lấy.

Sau khi nặn kem đánh răng giúp tôi xong, anh lấy nước đưa cho tôi: “Ngoan ngoãn đánh răng.” Nói chuyện giống như đang dạy dỗ trẻ con vậy.

Tôi ngậm bàn chải đánh răng, lầm bầm: “Em không phải trẻ con.”

Anh cười: “Cũng đâu khác lắm.”

Sau khi rửa mặt xong, hình như tôi cũng không mệt mỏi lắm nữa, nằm trên giường, thấy Phó Kiến Hưng cũng nằm xuống, thuận thế ôm tôi vào lòng, đặt cằm lên cổ tôi: “Tối nay phải ngủ ngoan đấy.”

Tôi nhướng mày: “Anh nói cho mình nghe à?”

Anh mở mắt nhìn tôi, nhếch miệng: “Nói cho em biết, nó nhìn thấy chủ nhân sẽ có phản ứng tự nhiên, em phải bao dung hơn.”

Người này đúng là có thể có suy nghĩ đen tối ở mọi lúc mọi nơi.

Tôi mím môi, giơ tay lên đẩy anh: “Thối quá, đi tắm đi.”

Anh cười xấu xa: “Thối ở đâu?”

“Ở đâu cũng thối!” Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bên tai mơ hồ vang lên giọng nói của anh: “Thẩm Mai Trang, sau này chúng ta sống thật tốt nhé?”

Tim tôi hơi nhói lên, mím môi không đáp lời, thật sự có thể sống thật tốt sao?

“Phó Kiến Hưng, anh có yêu em không?” Vấn đề này có hơi ngu ngốc, nhưng nó là bệnh chung của con gái.

Anh giơ tay lên, lòng bàn tay dán vào mặt tôi, đầu ngón tay sờ vành tai tôi: “Em thì sao?”

Tôi?

Tôi hơi e ngại, thời gian quá lâu, lúc đầu, tôi với Phó Kiến Hưng là vừa gặp đã yêu, trong cuộc sống sau này, tôi là dựa vào ấn tượng đẹp đẽ ban đầu của anh mà đi đến tận bây giờ, nhưng thời gian lâu dài không được đáp lại, hình như tôi đã không cố chấp như trước đây nữa, tôi bắt đầu có kế hoạch rời khỏi anh rồi.

Có lẽ là không yêu như trong tưởng tượng.

Thấy tôi im lặng, trong mắt anh lộ ra ánh sáng tối tăm, một lúc sau mới nói: “Không sao, chúng ta cứ từ từ, sau này sẽ yêu đối phương sâu đậm hơn thôi!”

Tôi không đáp, đẩy anh ra: “Đi tắm, em mệt rồi.”

Đã lâu như vậy, thật ra nên buông tay từ lâu rồi, tôi cũng thật sự rất mệt mỏi.

Anh hôn nhẹ lên trán tôi, sau đó đứng dậy xuống giường, đi vào phòng tắm.

Tôi nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.

Điện thoại bị anh để trên giường rung lên, tôi vốn không định nghe máy, nhưng điện thoại vẫn luôn reo, cho nên tôi bèn nghe.

“Anh Kiến Hưng, anh có thể đến với em một lát không, em ở một mình rất sợ.” Giọng nói yếu ớt đáng thương của Lục Hòa Nhi vang lên.

Tôi nhìn thoáng qua phòng tắm, cất lời: “Anh ấy đang tắm, lát nữa hẳn gọi!”

“Thẩm Mai Trang!” Giọng điệu của Lục Hòa Nhi có vẻ rất không vui: “Sao cô lại nghe điện thoại của anh Kiến Hưng, hai người đang làm gì đó?”

Tôi bị cô ta hỏi mà thấy đau đầu: “Tôi nói anh ấy đang tắm, cô gọi lại sau đi!”. Truyện Đoản Văn

“Thẩm Mai Trang, cô không biết xấu hổ.” Có lúc tôi cảm thấy Lục Hòa Nhi rất tầm thường, mưu kế cũng thấp kém, ngoài một khóc lóc hai làm ầm ĩ thì cả thắt cổ cũng không biết, nếu không phải trông xinh đẹp, thì một cô gái như cô ta thật sự không có chút uy hiếp nào.

“Ừm, tôi không biết xấu hổ, lát nữa một thai phụ như tôi còn phải giải quyết vấn đề sinh lý giúp anh ấy, cho nên cô Lục, lát nữa kẻ thứ ba là cô có thể không ngừng gọi điện thoại bảo anh ta đi.” Tôi thật sự không ghét cô ta, chỉ ghét cảm giác dây dưa không dứt này thôi, rất mệt mỏi.

Không đợi tiếng la đứt ruột đứt gan của Lục Hòa Nhi vang lên thì tôi đã cúp máy rồi.

Tôi ném điện thoại sang một bên, ấn mi tâm, ngước mắt thấy Phó Kiến Hưng không biết đã đứng trước cửa phòng tắm từ bao giờ, nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt đen nhánh lạnh lùng.

Tôi cũng không che giấu, cất lời: “Điện thoại của Lục Hòa Nhi, quá ồn, cho nên tôi nghe máy, cô ta muốn anh đến với cô ta.”

Nằm trên giường, rõ ràng là đang mùa hè, nhưng tôi cứ cảm thấy rất lạnh, không khỏi rúc người vào trong chăn.

“Ừm, em trả lời thế nào?” Lúc hỏi, ánh mắt anh sâu thẳm, giọng nói lạnh nhạt, giống như chỉ thuận miệng hỏi chứ không có ý gì khác.

“Bảo cô ta gọi lại cho anh sau.” Rúc vào trong chăn cũng ấm hơn được một chút, tôi nhắm mắt, lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Trong không khí mơ hồ vang lên tiếng cười khẽ của anh, sau đó vị trí bên cạnh tôi lún xuống, tóc trên trán bị anh vén sang một bên.

Tôi mở mắt nhìn về phía anh.

Anh cười nhạt: “Thẩm Mai Trang, anh là chồng em, người phụ nữ khác nửa đêm gọi điện thoại bảo anh đến với mình, đáng lẽ em phải làm ầm ĩ với anh chứ?”

Tôi ngẩn người bò dậy từ trên giường, nhìn anh: “Vậy tối nay anh đừng ở đây nữa, đi nơi khác ở đi.”

Anh sửng sốt, giơ tay lên xoa trán, bất đắc dĩ nói: “Em là vợ anh, dù có cãi nhau cũng phải ở chung một phòng.”

Biết mình không nói lại anh, tôi ồ một tiếng rồi lại nằm xuống.

Anh ôm lấy em tôi, kéo tôi vào lòng, anh nhướng mày: “Cứ thế ngủ luôn à?”

Tôi bị anh như thế làm có hơi đau đầu, nhìn anh nói: “Em mỏi tay, anh tự vào phòng tắm làm đi.” Mỗi ngày đều muốn, ai mà chịu nổi chứ, huống hồ còn là phụ nữ có thai.

Ánh mắt anh sâu thẳm, nụ cười càng tươi hơn: “Rất vinh hạnh vì có thể để em cảm thấy anh mạnh mẽ thế.”

Tôi???

Đây là mạnh mẽ à?

Tôi nhắm mắt ngủ, không để ý đến anh nữa.

Giọng nói của anh dịu dàng hơn một chút: “Đừng vội ngủ, không phải là không thích ướt sao? Dậy lau khô giúp anh rồi hãy ngủ.”

Tôi nhíu mày: “Anh tự ra tay đi.”

Phó Kiến Hưng gác cằm lên vai tôi, hai tay rất thật thà: “Có một số việc, vợ chồng phải cùng nhau làm.”

Thôi vậy, nếu cứ làm như thế thì tôi đừng hòng được ngủ.

Tôi đứng dậy từ trong lòng anh, ngồi thẳng người nhặt khăn anh ném một bên lên, nửa quỳ trên giường lau tóc giúp anh.

Trên người anh có vài giọt nước, tôi mím môi, tên này không biết lau rồi hãy lên giường à?

“Anh làm ướt giường rồi!” Tôi cất lời, nhìn vũng nước dưới người anh, hơi không vui: “Lần sau còn làm ướt thì đừng hòng lên giường ngủ nữa.”

Anh cười khẽ: “Được, lần sau em vào phòng tắm lau giúp anh.”

Tôi mím môi, không để ý đến anh.

Lau khô giúp anh xong, tôi bèn nằm xuống ngủ tiếp, không biết anh đi đâu, lượn một vòng rồi quay lại, trên tay cầm theo mấy chai lọ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play