Tôi hơi mờ mịt, nằm trên giường bệnh có chút thất vọng. Con người rơi vào tình cảnh này chắc chắn sẽ hoàn toàn mất đi hi vọng vào cuộc sống.
Mấy ngày tiếp theo xảy ra rất nhiều chuyện. Trần Huynh gửi tới những tin tức sốt dẻo, Lục Hoà Nhi về nhận tổ quy tông, Thẩm Mạnh quay lại Thuận Thành phát triển sự nghiệp. Có rất nhiều chuyện xảy ra nhưng tôi đều không quan tâm.
Tôi nằm tĩnh dưỡng trong bệnh viện một tuần, tính toán thời gian thì đứa bé này đã được ba tháng, tôi cũng đã lộ bụng bầu.
Chỗ bụng phồng lên thành một gò nhỏ, có khi tôi sờ nó một lúc, có khi sẽ đờ người nhìn trần nhà.
Phó Kiến Hưng tới bệnh viện mỗi ngày, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với tôi nhưng cuối cùng chúng tôi đều kết thúc bằng cuộc tranh cãi.
Sau mấy lần như vậy, anh không tới bệnh viện nhiều nữa, tóm lại có tiền thì y tá và nhân viên điều dưỡng sẽ chăm sóc cho tôi.
Anh không đến, tôi cũng không hỏi tới. Chị Trương vẫn luôn thay đổi các món ăn đa dạng cho tôi mỗi ngày.
Tôi không biết có phải tâm lý mình có vấn đề không, lúc ở một mình lại càng không muốn có đứa con này.
Nếu không có đứa bé này, tôi có thể rời khỏi Phó Kiến Hưng sống cuộc sống mà tôi mong muốn.
Tôi càng nghĩ vậy lại càng kích động muốn bỏ đứa bé này đi.
Tôi biết mình bị bệnh nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ như vậy.
Cuối tuần, những cây phượng tím trên con đường ở trung tâm Thuận Thành đã nở rộ, hai bên đường nở đầy hoa xanh mang tới chút sức sống cho thành phố vốn khô khan nhàm chán này.
Hôm nay tôi ra viện, Phó Kiến Hưng lái xe rất chậm như muốn để tôi cẩn thận thưởng thức phong cảnh dọc đường.
Tôi nghiêng đầu nhìn phong cảnh lướt nhanh bên ngoài cửa xe, tầm mắt càng lúc càng xa.
“Phó Kiến Hưng, tôi đã đánh mất chính mình lâu rồi!” Từ khi bắt đầu gặp Phó Kiến Hưng, tôi dường như không phải là tôi nữa.
Ích kỷ, cố chấp, ánh mắt lạnh lùng, sao tôi lại biến thành thế này chứ?
Anh khẽ nhíu mày, trên mặt đẹp trai lại có vẻ suy nghĩ sâu xa: “Bụng cô cũng lớn rồi, cô tạm thời bố trí việc của Hoa Việt cho người phía dưới, chúng ta bớt chút thời gian ra ngoài du lịch!”
Tôi biết anh muốn dẫn tôi ra ngoài giải sầu nhưng bây giờ tôi chẳng muốn đi đâu hết.
Tôi khẽ lắc đầu, cúi đầu xoa bụng: “Chuyện kiểm toán của Phó thị đã sắp xong, tôi cũng không sinh ngay được, vẫn nên làm xong vụ của Hoa Việt rồi tính sau!”
Anh im lặng một lát rồi khẽ gật đầu: “Được, cô có vấn đề gì thì cứ tới tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Tôi không lên tiếng, nhìn cặp tình nhân đang ôm nhau bên đường, nhớ lại hơn hai mươi năm qua hình như tôi chưa từng yêu đương đàng hoàng với một người nào.
Tôi chưa từng nếm trải vị ngọt của tình yêu, cũng chưa từng học cách yêu một người thế nào, tận hưởng tình yêu của một người ra sao.
Tôi đã trải qua một phần tư đời người mà dường như vẫn luôn mơ hồ.
Tôi nghĩ tới đây thì không khỏi cụp mắt xuống cười tự giễu. Cả đời tôi đã định trước chỉ có thể khổ như vậy sao?
“Cô cười gì vậy?” Phó Kiến Hưng để ý đến hành động của tôi, đột nhiên hỏi với sắc mặt hơi nặng nề.
Tôi lắc đầu, nói rất khẽ: “Tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến một số việc, cảm thấy buồn cười.”
“Chuyện gì?” Anh cố tình hỏi nhưng tôi lại không muốn nói.
Trong xe im ắng.
Không bao lâu, chúng tôi đã về tới biệt thự. Tôi xuống xe, chị Trương đi qua đón, nhìn tôi nói: “Mợ có đỡ hơn không? Tôi đã nấu cháo cho mợ, mợ có muốn ăn trước một ít không?”
Tôi cười nhạt, lắc đầu: “Chị Trương, chị mới đưa canh gà cho tôi lúc sáng, bây giờ tôi không uống nổi đâu.”
Chị ấy mỉm cười thỏa hiệp: “Vâng, vâng, vậy lát nữa mợ đói lại ăn nhé! Cậu đã lắp xích đu ở trong sân, cũng chuyển rất nhiều hoa tới đó. Mợ có muốn qua xem thử không?”
Tôi biết chị ấy muốn cho tôi thư giãn, vui vẻ một chút. Tôi kéo tay chị ấy mỉm cười nói: “Chị Trương, tôi không sao. Tôi về phòng nghỉ trước. Chị không cần phải vội đâu, cố gắng nghỉ ngơi một lát đi.”
Tôi vào phòng ngủ lại ném hết quần áo trong tủ lên trên giường, xếp tất cả vào trong vali.
Phó Kiến Hưng xách đồ lên, thấy tôi làm vậy thì lạnh lùng nói: “Cô xếp đồ làm gì?”
Tôi cúi đầu gấp quần áo, thản nhiên nói: “Tôi qua chung cư Vân Đồng ở một thời gian.”
Anh giữ tay tôi lại và nhìn tôi, rõ ràng đang tức giận: “Thẩm Mai Trang, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Ngực tôi hơi khó chịu. Nếu là lúc trước, chắc hẳn tôi đã hỏi anh như xé tim xé phổi cái gì gọi là rốt cuộc tôi muốn thế nào? Rõ ràng tôi không làm gì, vì sao người cuối cùng bị tổn thương vẫn là tôi?
Nhưng lúc này tôi chỉ bình tĩnh nhìn anh: “Phó Kiến Hưng, tôi không muốn gì hết! Tôi chỉ không mong chuyện đêm đó lại xảy ra thôi!”
Tôi dừng lại một lát rồi rút tay khỏi tay anh, tiếp tục thu dọn quần áo và nói: “Phó Kiến Hưng, chúng ta không thể để cho sai lầm tương tự lại tiếp tục xảy ra nữa. Anh và tôi đều biết tranh cãi nhất thời không giải quyết được vấn đề, tôi biết anh không yêu tôi, tôi cũng sẽ bắt đầu thử buông bỏ.”
“Cái gì buông bỏ?” Anh cười lạnh: “Thẩm Mai Trang, cô tính buông bỏ cái gì? Tôi à?”
Tôi không biết vì sao anh lại kích động như vậy, khẽ thở dài nói: “Chúng ta đừng dây dưa nữa. Tôi sẽ sinh đứa bé này bình an, cố gắng nuôi dạy nó nên người. Tôi cũng không nhúng tay vào chuyện của anh và Lục Hoà Nhi.”
“Thẩm Mai Trang!” Anh lại giữ chặt tay tôi, gương mặt lạnh lùng, trên người lộ rõ sự tàn bạo: “Cô muốn tôi nói bao nhiêu lần rằng tôi và Lục Hoà Nhi không có gì cả? Cô vội vàng rời đi như vậy là đã nghĩ được đường lui cho mình rồi sao?”
Tôi nhíu mày, thật sự không muốn tranh cãi với anh nữa: “Phó Kiến Hưng, có phải anh thấy anh không hề sai trong tất cả mọi chuyện không?”
Anh sa sầm mặt: “Cô muốn tôi nhận sai sao?”
Tôi không biết nói gì nữa. Anh không cho tôi lấy quần áo vậy tôi không cầm theo gì hết, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.
Anh chợt ôm lấy tôi từ phía sau, sau đó đấm mạnh vào cửa phòng ngủ, sắc mặt thâm trầm: “Cô muốn ở đâu, tôi sẽ không ngăn cản nhưng đó là chuyện sau khi cô sinh con ra. Trước khi sinh con, cô phải ở đây.”
“Ồ!” Tôi thấy buồn cười, muốn cười thật to: “Phó Kiến Hưng, anh nói xem, rốt cuộc anh để ý đứa trẻ trong bụng tôi hay để ý tới danh tiếng của Phó Kiến Hưng anh? Nếu anh để ý tới đứa trẻ này, sao tôi có thể suýt sảy thai mấy lần vì anh? Anh thật sự quá nực cười!”
Tôi nhìn vẻ mặt phức tạp của anh lại càng cười to hơn: “Anh giữ tôi ở đây để làm gì? Anh muốn tôi nhìn căn nhà quen thuộc này hàng ngày, sau đó mỗi ngày đều sống trong lo lắng rằng anh muốn giết con thế nào à?”
Có lẽ câu nói của tôi làm anh thấy đau đớn, tròng mắt anh co lại, bước nhanh tới gần tôi và lạnh lùng nói: “Cho nên tôi ở trong lòng cô tệ đến vậy sao?”
Tôi cười lạnh: “Không phải à?”
Sắc mặt Phó Kiến Hưng cực kỳ khó coi: “Thẩm Mai Trang, tình yêu của cô cũng chỉ vậy thôi.”
Tôi không muốn nói nữa. Tình yêu của tôi thế nào đã không quan trọng nữa rồi. Tôi nhìn anh, bình tĩnh lại: “Tôi sẽ dần dần thu lại tình yêu của mình. Anh yên tâm, tôi sẽ không gây bất kỳ quấy nhiễu gì cho anh đâu.”
“Ồ!” Phó Kiến Hưng ném lại một câu rồi đóng sầm cửa bước ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT