Tôi thu dọn trà cụ lại, di động chợt đổ chuông, thần kinh tôi lập tức căng chặt khi nhìn thoáng qua tên người gọi, tôi bèn đứng thẳng dậy đi về phòng ngủ, không nói chuyện với chị Trương nữa.

"Anh muốn làm gì?" Trở lại phòng ngủ, tôi ấn nghe máy, cầm điện thoại mà cả người run không ngừng.

Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười nhẹ: "Mai Trang, em khẩn trương cái gì? Có phải nếu không có chuyện gì thì anh trai không được tìm em gái đúng không?"

Tôi chán ghét loại cười âm trầm này của Thẩm Mạnh, cắn chặt môi, tôi nói: "Thẩm Mạnh, chúng ta không còn là những đứa trẻ của năm năm trước, bây giờ chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình, tôi cầu xin anh, buông tha cho nhau đi!"

Địa ngục mà anh ta mang đến, cô không muốn gặp lại lần thứ hai.

"Mai Trang, chúng ta là anh em ruột, sao anh có thể nỡ để em rời xa anh đâu? Không có em, anh ở một mình có ý nghĩa gì, anh cần em!" Rõ ràng là lời nói có thể làm lòng người ấm áp, nhưng lời này đi ra từ miệng anh ta lại để lộ lạnh lẽo vô tận.

Lòng tôi có phần suy sụp, nắm chặt điện thoại khàn khàn nói: "Thẩm Mạnh, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Giống như ma quỷ, sự tồn tại của anh ta chỉ khiến kẻ khác sợ hãi, Thẩm Mạnh chính là người như thế.

"Em!" U ám phun ra một chữ, anh ta lập tức kết thúc cuộc gọi.

Tôi còn chưa kịp bình ổn cảm xúc đã nhận được tin nhắn anh ta gửi đến: "224 đường Quảng Phúc, Mai Trang, nhớ đến đúng giờ."

Lời lẽ hùng hồn, tôi cầm di động, cố ép mình tỉnh táo lại, người không có khả năng rơi xuống cùng một cái hố nhiều lần.

Nếu tôi không trốn được Thẩm Mạnh, vậy không bằng nghĩ cách để anh ta chủ động rời xa tôi.

"Reng..." Di động đột nhiên rung lên.

Là Phó Kiến Hưng gọi điện thoại tới, tôi nghe máy, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của anh truyền ra: "Chuẩn bị một chút, lát nữa tham gia một buổi gặp mặt với tôi."

Chuyện của Thẩm Mạnh khiến đầu tôi choáng váng, tôi dừng giây lát, nói: "Rất quan trọng sao? Hôm nay tôi không thoải mái, muốn ở nhà nghỉ ngơi."

Đầu bên kia điện thoại yên lặng một hồi, giọng nói trầm thấp vang lên lần nữa: "Có nghiêm trọng không?"

Tôi lắc đầu: "Không coi là nghiêm trọng, chỉ là không muốn ra ngoài thôi."

Dừng dây lát, tôi lại hỏi thử lần nữa: "Buổi gặp mặt có quan trọng không?"

"Không sao, cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi!" Giọng nói của anh trầm thấp nội liễm, gần như không nghe ra cảm xúc gì.

Kết thúc cuộc gọi với Phó Kiến Hưng, tôi cầm điện thoại, nhắn tin cho Mộng Thư, sau đó chuẩn bị một chút rồi lái xe đến địa chỉ mà Thẩm Mạnh gửi cho mình.

Bốn giờ chiều.

Ánh mặt trời nóng rực, ngã tư đường người người tấp nập, địa chỉ mà Thẩm Mạnh gửi cho tôi là một cửa tiệm lễ phục tư nhân cao cấp.

Tôi không đi vào mà lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Thẩm Mạnh, nhưng không kết nối được, một cô gái mặc sườn xám màu xanh đi ra từ trong cửa hàng.

Cô ta tươi cười nhìn tôi, nói: "Cô là cô Thẩm phải không ạ?"

Tôi gật đầu.

Cô ta cười nói: "Mời cô Thẩm đi vào trong, anh Thẩm đã nói trước với chúng tôi rồi, cô không cần lo lắng, tiếp theo cứ giao cho chúng tôi là được."

Đi theo cô ta lên tầng hai dành cho khách quý, cô ta căn dặn vài người, sau đó đưa tôi đi chọn lễ phúc.

Tôi lại không ngốc, đương nhiên biết bọn họ muốn làm gì, nhưng Thẩm Mạnh muốn làm gì đây? Điện thoại trong tay tôi bị lấy đi rồi.

Sau đó người bị ép tới trước bàn trang điểm, cô gái sườn xám màu mỉm cười nhìn tôi nói: "Cô Thẩm đừng khẩn trương, anh Thẩm đã dặn dò chúng tôi cả rồi, cô chỉ cần kiên nhẫn phối hợp với chúng tôi là được."

Đại khái mười phút qua đi là chuẩn bị xong xuôi, tôi nhìn dáng vẻ trở nên đoan chính của mình trong gương, trong lòng không thể vui nổi.

Thẩm Mạnh không xuất hiện, chỉ chuẩn bị một chiếc xe Bentley màu đen chờ ngoài cửa hàng cho tôi, lái xe nhìn rất trẻ tuổi.

Tôi không muốn lên xe, bèn hỏi người đàn ông đang ôm tay mình: "Địa chỉ ở đâu, tôi có thể tự lái xe đến đó!"

"Cô Thẩm không tin tôi sao?" Người đàn ông kia hỏi, trên mặt có vài phần ý cười.

Tôi gật đầu: "Đúng vậy!"

Có lẽ không nghĩ rằng tôi sẽ nói thẳng như vậy, anh ta hơi sững sờ, cười nói: "Cô Thẩm không cần lo lắng, Tổng giám đốc Thẩm chỉ muốn đưa cô đi tham gia một buổi gặp mặt, muốn cô làm quen một vài người thôi."

"Anh có thể nói thẳng cho tôi biết địa chỉ!" Tôi không biết Thẩm Mạnh muốn làm cái quỷ gì, cho nên không thể không đề phòng.

Người đàn ông trên xe đã bước xuống xe, anh ta mở cửa xe thay tôi, nở nụ cười lễ phép: "Cô Thẩm đừng làm khó tôi, Tổng giám đốc Thẩm biết cô cũng gọi cô Mộng Thu, cho nên anh ấy đã phái người đi đón, Tổng giám đốc Thẩm đã quan tâm như vậy, đoán rằng cô Thẩm vẽ không gạt bỏ tình cảm này của Tổng giám đốc Thẩm nhỉ?"

Uy hiếp?

Dùng Mộng Thu uy hiếp mình?

Một lúc lâu sau, tôi nở nụ cười, tao nhã bước lên xe, Thẩm Mạnh thật đúng là đủ hiểu tôi.

Xe chạy về phía khu khách sạn resort khu vực phía nam, đi hơn một tiếng đồng hồ, tôi không biết xe đã đi đâu.

Nhưng nhìn xe chạy vào sân golf ở ngoại ô phía nam thì biết đi chỗ nào rồi, Thuận Thành nổi tiếng là cố đô của ba triều đại, theo sự phát triển của thời đại, nơi đây còn lưu giữ được những di sản văn hóa vốn có của thành phố.

Mặc dù không phải kinh đô quân sự hay chính trị, nhưng trăm năm qua không ít nhân tài được sinh ra, do đó không ít người già quyền cao chức trọng thích mua đất ở Thuận Thành, cầu một mảnh đất bình an sau trăm tuổi.

Cho nên mảnh đất quý giá ở phía nam Thuận Thành này đã trở thành nơi tụ họp của rất nhiều người quyền thế và giàu có, chúng ta hô hào rùm beng người sinh ra bình đẳng ngang hàng, nhưng thực tế lại không phải vậy. Đối với người bình thường, dù họ có cố gắng trăm năm cũng không thể chân nửa bước vào mảnh đất xa hoa này ở ngoại ô phía nam Thuận Thành này.

Nhưng dù vậy, vẫn không có ít người tranh vỡ đầu chỉ vì muốn vào được nơi này, bởi vì ở trong này, chỉ cần anh không phải kẻ ngu, anh gặp bất cứ ai cũng có thể trở thành quý nhân trên đường đời mình.

Khi xe chạy vào sân golf thì dừng lại, có người hướng dẫn tôi xuống xe và ra hiệu cho tôi lên một chiếc Bentley tư nhân màu đen.

Lên xe rồi, tôi mới nhìn thấy Thẩm Mạnh đang ngồi ngay ngắn trong đó, người đàn ông khí chất lỗi lạc, sắc mặt ôn hòa, đôi mắt như mắt hồ ly nhìn tôi: "Thẩm Mai Trang, đã lâu không gặp!"

Xuất phát từ phản ứng theo bản năng, tôi kéo váy muốn xuống xe, nhưng không còn kịp rồi, anh ta đã túm lấy tôi, kéo tôi ngồi xuống ghế, nói với giọng khàn khàn: "Ngoan một chút, Thẩm Mai Trang, anh hy vọng chúng ta có thể lãng mạn một chút."

Dù lời nói có êm tai cỡ nào nhưng nói ra từ trong miệng anh ta cũng mang theo hương vị máu me, cô cố gắng đè nén cảm giác sợ hãi trong lòng, hỏi anh ta: "Anh làm gì Mộng Thu rồi?"

Anh ta vươn tay, cẩn thận nhìn rồi rồi tùy ý nói: "Cô ta tốt lắm." Nâng cằm tôi lên, anh ta tặc lưỡi, bất đắc dĩ nói: "Thẩm Mai Trang, em gầy hơn, nhưng vẫn đẹp như trước!"

Tôi rũ mắt, không muốn nói chuyện với anh ta.

"Nhà họ Lâm là gia đình nổi tiếng giàu có trăm năm ở Thuận Thành, ra không ít nhân vật quan trọng trong chính phủ, ở thương trường cũng là số một, lát nữa ngoan ngoãn đi theo anh là được!" Anh ta nói, giọng nói có vài phần nghiêm cẩn.

Tôi nhíu mày, năm năm không gặp, rốt cuộc năm năm này anh ta đã làm gì? Vì sao từ một hacker lại có thể biến thành người tiếp xúc được với những người ở đỉnh kim tự tháp ở thương trường như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play