Sau khi tôi cúp máy, Mộng Thu vẻ mặt hóng hớt nhìn tôi nói: "Tôi nói có có phải cậu và bác sĩ Trình này có cái gì hay không?"
Tôi đẩy gương mặt tràn đầy hiếu kì của cô ấy ra, rồi đứng dậy trở về phòng ngủ: "Ngủ ngon nhé, bớt hóng hớt đi!"
"Này, Thẩm Mai Trang..."
Để lại âm thanh của cô ấy đứt quãng phía sau, tôi trở về phòng ngủ, bắt đầu tiếp tục làm hồ sơ kiểm toán Phó Thị, ngày mai sẽ gọi thầu rồi.
Vốn tưởng đêm hôm đó người đàn ông trung niên sẽ xuất hiện lần nữa, không nghĩ mấy ngày trôi qua mà không hề có chút động tĩnh nào.
Tôi hơi cảm thấy mờ mịt về những gì đang xảy ra.
Hôm sau.
Thời tiết Thuận Thành càng ngày càng nóng, tám giờ mà mặt trời đã mọc cao hơn con sào rồi, bắt đầu chiếu sáng rực rỡ, Mộng Thu là con mèo đêm nên chưa bao giờ có thể dậy sớm.
Trái lại, hai hôm nay, vì bận rộn nên ngày nào tôi cũng phải dậy sớm.
Vội vàng đi đến công ty, Hàn Sương đưa tư liệu đã chuẩn bị kỹ càng cho tôi, mở miệng nói: "Chúng ta trực tiếp đi đến điểm đấu thầu đi."
Tôi gật đầu, cầm lấy tư liệu và máy tính đi cùng Hàn Sương ra khỏi văn phòng.
Khi chúng tôi đến cửa thang máy thì gặp phải Phó Kiến Hưng và Trình Quyết Phong. Nhìn thấy tôi, Trình Quyết Phong đưa cho tôi hộp cơm cầm trong tay nói: "Đầu bếp Lưu hầm canh cho cô, có tác dụng cho việc khôi phục sức khỏe của cô, nghe Kiến Hưng nói gần đây cô nôn rất nhiều, chắc là tình huống mang thai giả xuất hiện sau khi đẻ non, điều dưỡng một thời gian thì sẽ ổn thôi."
Tôi vốn còn lo lắng Phó Kiến Hưng sẽ hoài nghi, nhưng anh ta ta vừa nói như vậy, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh ta nói: "Cảm ơn!"
Sắc mặt Phó Kiến Hưng u ám, không nhìn ra cảm xúc gì, tôi vẫn không hiểu tính cách anh ta, cũng không rõ rốt cuộc tình cảm của anh ta với tôi là loại tình cảm gì.
Cửa thang máy mở ra, bốn người cùng tiến vào thang máy, bầu không khí hơi lạnh, nhưng không ai có ý định nói chuyện đến tận khi ra khỏi thang máy.
Hàn Sương nhìn tôi nói: "Giám đốc Thẩm, chị và tổng giám đốc Phó?"
"Thời gian không còn sớm, nhanh đi điểm đấu giá thôi!" Tôi không muốn nói nhiều, sau chuyện ở nhà hàng lần trước, tôi và Phó Kiến Hưng chưa gặp lại nhau, cũng không có liên lạc gì.
Khi đến địa điểm đấu giá, lại gặp phải người khiến người ta đau đầu là Trần Huynh, nhìn thấy tôi, cậu ta bước mấy bước tiến lên, người đàn ông trẻ tuổi tinh thần phấn chấn, vẻ mặt rạng rỡ, nhìn tôi nói: "Chị, chị đến rồi!"
Tôi không thích cậu ta thân thiết như thế, khẽ gật đầu rồi đi thẳng vào địa điểm đấu giá. Hôm nay khá đông người tới, cơ bản đều muốn giành lấy tảng mỡ dày kiểm toán Phó Thị này.
Khi buổi gọi thầu đã tiến hành được hơn phân nửa, không biết tại sao tôi cảm thấy hơi đau đầu. Thấy tôi không thích hợp, Hàn Sương đỡ tôi đến phòng nghỉ, rồi rót cho tôi cốc nước, nói: "Giám đốc Thẩm, phía sau còn có mấy công ty tham dự gọi thầu, nếu chị cảm thấy không ổn thì hãy đi bệnh viện một chuyến."
Tôi lắc đầu, vừa nãy cũng đã nghe hơn phân nửa, tôi uống một hớp nước, nhìn cô ấy nói: "Cô hãy đi quan sát mấy công ty gọi thầu phía sau một chút, có cái nào thích hợp thì lưu lại tham khảo, không có thì thôi."
Đã nghe được hơn phân nửa rồi, nên tôi cũng đã nắm được gần hết tình huống cụ thể, tôi ở trong phòng nghỉ một lúc, Hàn Sương tiếp tục đi nghe.
Làm mẹ thật không phải là một chuyện dễ dàng, tôi vốn tưởng bản thân đao thương bất nhập, mà khi gặp tình huống này cũng giơ tay xin hàng.
"Suy nghĩ gì mà nhập thần như vậy?" Một âm thanh dí dỏm mê hoặc bất ngờ vang lên.
Tôi liếc mắt nhìn thấy là Trần Huynh, tôi day ấn đường, nói: "Cậu không chuẩn bị đi gọi thầu mà tới nơi này làm gì?".
Truyện Quân Sự"Quan tâm chị!" Dứt lời, cậu ta đi đến phía sau tôi, giúp tôi day day huyệt Thái Dương, con trai lực tay lớn, sức vừa phải, tôi vốn muốn né tránh, nhưng bị cậu ta đè lại.
Lạnh lùng ra lệnh: "Đừng ra vẻ mạnh mẽ!"
Tôi không có nhiều tinh lực mà giày vò, nên đành nghe theo cậu ta, khoan hãy nói, không bao lâu đau đầu cũng đã giảm bớt chút.
Day day mấy phút, cậu ta buông tay, nhìn tôi nói: "Thế nào?"
Tôi gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn nhé."
Cậu ta tìm một chỗ ngồi xuống, vẻ mặt không hề tùy tiện mà có phần nghiêm túc nói: "Với chị Phó Kiến Hưng có vị trí như thế nào?"
Đề tài này quá nhàm chán, tôi nhíu mày: "Bây giờ không phải tổng giám đốc Trần nên quan tâm kết quả gọi thầu sao?"
Cậu ta cười nhạt: "Tôi quan tâm chị hơn."
Tôi không để ý đến cậu ta nữa, thấy Hàn Sương đi vào, nghĩ chắc là người gọi thầu đã thuyết trình xong, Hàn Sương tập hợp tất cả tư liệu của người tham gia gọi thầu lại để so sánh.
Tôi chọn ra mấy nhân tuyển thích hợp, nhìn cô ấy nói: "Cô đi làm một bảng báo cáo, so sánh mấy công ty kiểm toán đã làm và qua lại với công ty gần hai năm qua một chút, sau đó sàng lọc chọn ra công ty cuối cùng cho tôi."
Hàn Sương nhận lấy tư liệu, gật đầu, liếc nhìn Trần Huynh, do dự một chút rồi nói với tôi: "Giám đốc Thẩm, giờ tôi đưa chị trở về, hay là?"
"Trợ lý Hàn đi làm việc đi, lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy trở về." Trần Huynh lên tiếng trước.
Hàn Sương nhìn về phía tôi, ý hỏi tôi, tôi liếc nhìn Trần Huynh rồi nói: "Cô cứ đi làm việc đi!"
Sau khi Hàn Sương đi, tôi nhìn về phía Trần Huynh nói: "Nếu cậu còn cứ vòng vo, tôi cũng không ngại mặc kệ cậu."
Cậu ta không thể vô duyên vô cớ xuất hiện, nhưng đã lúc lâu mà không đi vào vấn đề chính, không ai có thời gian phí phạm với cậu ta.
Thấy tôi thẳng thắn như vậy, cậu ta nhíu mày, bĩu môi nói: "Thẩm Mai Trang, con gái quá thông minh không phải chuyện tốt."
Tôi không thèm để ý cậu ta, cầm túi lên chuẩn bị đi.
Bị cậu ta ngăn lại: "Kiểm toán Phó Thị có liên quan đến tương lai Phó Thị, chị đã từng suy nghĩ cẩn thận xem tại sao Phó Kiến Hưng lại bỏ qua AC mà lựa chọn tôi không?"
Tôi ngồi lại chỗ ngồi, không nói gì, chỉ tiếp tục chờ cậu ta nói tiếp.
Cậu ta tìm một chỗ ngồi xuống bên cạnh tôi nói: "Phó Thị đã niêm yết trên sàn chứng khoán một năm nay, nhìn từ bên ngoài, Phó thị phát triển như mặt trời ban trưa, không có vấn đề gì, nhưng chị hãy suy nghĩ kỹ một chút, tại sao dự án mà chị và viện trưởng Lục phụ trách chẳng qua chỉ chậm trễ mấy ngày, mà đã tạo thành tổn thất kinh tế to lớn với Phó Thị? Chị thật cho rằng do Phó Thị phát triển quá nhanh, nên trì hoãn tài chính gây ra tổn thất?"
Tôi nhíu mày, không nói gì, chờ cậu ta tiếp tục nói.
"Phó Thị lớn như vậy mà lại gặp tổn thất chỉ vì số dư một dự án công trình trì hoãn, điều này có nghĩa rất có thể tài chính dự trữ nội bộ Phó Thị đã thâm hụt, Phó Kiến Hưng không tiếp tục hợp tác với AC, là bởi vì một khi bảng báo cáo kiểm toán của AC chỉ ra Phó Thị thâm hụt, như vậy sẽ dẫn tới cổ phiếu Phó Thị giảm lớn, khiến các cổ đông hoang mang."
Nghe cậu ta nói vậy, tôi chỉ hơi nhíu mày, sau đó nhìn về phía cậu ta nói: "Nhưng Phó Kiến Hưng cũng không trực tiếp chỉ định muốn các cậu tới làm kiểm toán của Phó Thị, huống hồ, tôi làm tổng thanh tra của công ty, tôi chắc chắn biết rõ tình hình của Phó Thị hơn cậu?"
"A!" Cậu ta cười lạnh: "Thẩm Mai Trang, quá võ đoán không phải chuyện tốt."
Tôi đứng dậy, không nhiều lời với cậu ta nữa, mở miệng nói: "Tôi đã từng nói phải cạnh tranh kiểm toán của Phó Thị, vậy cứ xem bản lĩnh của các cậu về tín dụng đi, tôi nghĩ, tôi hiểu rõ tình hình Phó Thị hơn cậu, tổng giám đốc Trần hãy về nhà ngoan ngoãn chờ tin tức đi."
Nói xong, tôi ra khỏi phòng nghỉ, trực tiếp lên xe.
Sau khi khởi động xe, tôi ngẫm lại lời của cậu ta, lời này cũng không phải là nói liều, nhưng cũng không thể tin hoàn toàn. Mấy năm nay, Phó Thị không phải là không xuất hiện tình huống số dư trì hoãn tạo thành tổn thất, cho nên đây là chuyện bình thường.
Nhưng cũng không bài trừ tài chính Phó Thị có vấn đề.