“Bình thường cô thích làm gì?” Anh ta rất nhiệt tình, chủ động tìm đề tài nói chuyện với tôi.

Tôi mỉm cười: “Đọc sách!”

“Đọc sách có thể tu dưỡng con người, thảo nào cô có khí chất rất đặc biệt!”

Tôi thực sự không biết phải nói gì, bèn đứng dậy và bảo: “Tôi đi vệ sinh!”

Sau đó tôi đi loanh quanh trong hộp đêm mất một lúc lâu mà vẫn không tìm thấy toilet, nhưng lại gặp được người quen.

Lục Hòa Nhi và Kiều Cao Nghĩa.

Hai người đó sóng vai đi tới, chúng tôi gặp nhau ở hành lang, dù có muốn tránh thì tôi cũng không thể tránh được.

Lục Hòa Nhi vừa trông thấy tôi thì lập tức xụ mặt, cô ta nhìn Kiều Cao Nghĩa và nói: “Tại sao cô ta lại ở đây?”

Kiều Cao Nghĩa cũng rất kinh ngạc, anh ta khẽ lắc đầu, lên tiếng: “Lúc ở vườn thuốc anh ba đã bảo cô ta về rồi, không đưa cô ta đi cùng!”

Nghe được đoạn đối thoại này, tôi cũng đã đoán được đôi chút, có lẽ mấy người này tới đây tụ tập, sợ tôi đi theo nên lúc ở vườn thuốc đã bảo tôi rời đi.

“Thẩm Mai Trang, tại sao anh ba đi đâu cô đều đi theo vậy, sao cô mặt dày thế?” Dạo này Kiều Cao Nghĩa luôn cọc cằn với tôi, vừa thấy tôi là đã không kiêng dè gì mà lên tiếng.

Tôi chẳng muốn giải thích mà chỉ nói: “Tôi đến đây cùng bạn, anh nghĩ nhiều rồi.”

Tôi cũng không nhàm chán đến mức suốt ngày đi theo Phó Kiến Hưng.

Lục Hòa Nhi quan sát tôi, cô ta híp mắt lại: “Chẳng phải cô vừa phá thai sao? Sao còn chạy lung tung vậy?”

“Vì cô đơn tịch mịch quá chứ sao, anh ba không đụng vào cô ta nên cô ta đành phải ra ngoài tìm đàn ông.” Kiều Cao Nghĩa nói chuyện không hề có chừng mực.

Tôi nhíu mày, trong lòng cố nén giận: “Anh Kiều tìm thời gian về nhà súc miệng đi, kẻo làm ô nhiễm không khí.”

Tôi vốn dĩ không có cảm tình với hai người này, vì vậy tôi quay người chuẩn bị rời đi.

Lục Hòa Nhi chặn đường tôi, cô ta nhìn tôi mỉa mai: “Mấy ngày không gặp mà tài ăn nói của cô lại giỏi hơn rồi. Thế nào? Vẫn chưa ký đơn ly hôn à? Đứa bé cũng đã mất rồi, chẳng lẽ cô còn cho rằng anh Kiến Hưng của cô sẽ giữ lại một kẻ trong bụng từng có người chết như cô ở bên cạnh mình?”

Trong lòng tôi đang cố nén giận, tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Trong bụng từng có người chết? Lục Hòa Nhi, mới mấy ngày mà cô đã quên bụng của mình à?”

“Cô...” Cô ta đỏ mặt vì giận, giơ tay lên định đánh tôi.

Tôi giơ tay lên đỡ được: “Đã muốn làm người ngây thơ trong sáng thì giả bộ cho giống một chút. Nếu để Phó Kiến Hưng nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì e rằng anh ấy sẽ chán ghét đấy!”

Tôi hất tay cô ta ra và chuẩn bị rời đi.

Nhưng tôi không ngờ rằng Lục Hòa Nhi lại gài bẫy mình tại đây. Ngay khi tôi vừa buông tay ra, cô ta lập tức thuận thế ngã xuống, đột ngột va vào bức tường bên cạnh.

Nhìn từ xa giống như tôi đang đẩy cô ta vậy.

Thật trùng hợp là Phó Kiến Hưng và Trình Quyết Phong vừa đi tới thì nhìn thấy cảnh này.

“Thẩm Mai Trang, cô bị điên à? Hòa Nhi nói cô mấy câu thì sao?” Kiều Cao Nghĩa vừa đi tới đỡ Lục Hòa Nhi dậy, vừa quát lên với tôi.

Cái gì gọi là nói tôi mấy câu thì sao? Tôi đáng bị cô ta nói vậy ư?

“Nếu anh Kiều không dùng mắt và não thì phiền anh hiến tặng cho người cần nó, đừng lãng phí tài nguyên.” Người đàn ông này chẳng có phẩm hạnh gì cả, tôi cứ nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao bên cạnh Phó Kiến Hưng lại có loại người này.

Thấy Phó Kiến Hưng và Trình Quyết Phong đang xỏ hai tay vào túi đứng bên cạnh nhìn, tôi liếc nhìn hai người họ, trong lòng vô cùng tức giận, tôi không thèm chào hỏi mà chuẩn bị bỏ đi.

Nhưng lại bị Kiều Cao Nghĩa giữ tay lại: “Đánh mắng xong là định bỏ đi à, Thẩm Mai Trang, giáo dục của cô bị chó ăn rồi sao?”

“Kiều Cao Nghĩa, anh có vấn đề à? Con mắt nào của anh thấy tôi đẩy cô ta? Còn nói tôi mắng chửi người, hai người không chửi tôi chắc?” Vốn dĩ tâm trạng của tôi đã không tốt nên cũng không muốn nói chuyện với những người này. Tôi hất tay Kiều Cao Nghĩa ra và bỏ đi.

Nhưng khi đi ngang qua Phó Kiến Hưng thì cổ tay tôi bị túm lấy, tôi dừng bước, nhìn anh.

Sắc mặt của người đàn ông đen như than, sự lạnh lẽo như lan tràn trong đáy mắt, xem ra anh tức giận rồi.

“Tổng giám đốc Phó, có chuyện gì không?” Ở đây, tôi thấy mình không phải là vợ của Phó Kiến Hưng mà là một kẻ ngoài cuộc.

Càng như vậy, trong lòng tôi càng thấy khó chịu.

Nhìn ánh mắt của Phó Kiến Hưng, tôi lập tức nảy sinh ra ý muốn chống đối.

“Xin lỗi!” Anh nói, dáng vẻ như thể đang ra lệnh.

Tôi nhíu mày, giận dữ nói: “Phó Kiến Hưng, anh bị thần kinh hả! Tại sao tôi phải xin lỗi?”

“Cô đẩy người ta!” Anh cũng lên tiếng, giọng nói trầm thấp, hơi mang theo vẻ không vui.

Tôi đẩy người ư? Tôi giận đến bật cười: “Phó Kiến Hưng, nếu anh mù thì móc mắt ra đi, đừng để lãng phí!”

“Thẩm Mai Trang!” Anh gọi thẳng tên tôi, giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo: “Đi xin lỗi!”

“Nếu tôi không xin lỗi thì sao?” Tôi kìm nén sự tức giận và nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, tôi không hề sợ hãi trước ánh mắt lạnh lùng của anh.

Anh cau mày, đôi môi mỏng mím chặt lại, sự lạnh lẽo như xâm chiếm bầu không khí xung quanh: “Gần đây quán bar của Mộng Thu khá yên bình nhỉ?”

Tôi hoảng sợ, anh đang uy hiếp, không ngờ người đàn ông này lại dùng loại thủ đoạn đê hèn này để uy hiếp tôi xin lỗi Lục Hòa Nhi ư?

Tôi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của anh, hàm dưới của anh vẫn đang kéo căng lại, bộ râu lún phún tạo nên vẻ gợi cảm rất tự nhiên, phóng khoáng.

Nhưng lúc này tôi không có tâm trạng để thưởng thức khuôn mặt này, trong lòng lại nổi lên cảm giác lạnh lẽo, một lúc lâu sau, tôi lên tiếng: “Được, tôi xin lỗi.”

Tôi hất tay anh ra, đi đến bên cạnh Lục Hòa Nhi, kìm nén hết tất cả sự bực bội, nhìn cô ta và nói: “Xin lỗi cô!”

Lúc này Lục Hòa Nhi đang bày ra vẻ mặt yếu đuối đáng thương, cứ như thể khi nãy tôi đã thật sự ức hiếp cô ta vậy.

Kiều Cao Nghĩa ở bên cạnh quả là rảnh rỗi hết sức, thấy tôi lên tiếng xin lỗi, anh ta còn tỏ ra khinh bỉ: “Đánh người ta rồi xin lỗi một câu nhẹ nhàng như vậy là xong à? Vậy giết người rồi nói một câu xin lỗi là được rồi, còn cần đến pháp luật làm gì nữa?”

Đệch!

Tôi thật sự đã nén giận rất lâu rồi, tôi nhìn sang anh ta, lạnh lùng đáp: “Anh còn muốn thế nào nữa?”

Anh ta khoanh tay trước ngực, nói với vẻ mặt thản nhiên: “Giữa anh em chúng tôi có một quy tắc, ai làm sai chuyện gì thì khi xin lỗi nhất định phải có thành ý. Mọi người uống rượu vui vẻ với nhau là coi như xong chuyện!”

Con mẹ nhà anh ta!

Đây là xin lỗi ấy hả?

“Cao Nghĩa, đừng làm loạn!” Người từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng xem náo nhiệt là Trình Quyết Phong lên tiếng, đôi lông mày của anh ta đã nhíu chặt lại.

Kiều Cao Nghĩa không nhìn anh ta mà lại nhìn sang Phó Kiến Hưng và nói: “Anh ba, anh thấy thế nào?”

Đôi mắt đen của Phó Kiến Hưng hơi nheo lại, ánh mắt sâu thẳm đặt lên người tôi, anh hơi nhíu mày lại, một lúc lâu sau anh nhìn Lục Hòa Nhi hỏi: “Em thấy nên giải quyết thế nào mới phù hợp?”

Lục Hòa Nhi hơi cúi đầu, giọng của cô ta rất nhỏ, nhưng mọi người đều nghe thấy: “Dù sao chị Thẩm cũng là vợ của anh Kiến Hưng, anh Kiến Hưng nói nên làm thế nào thì làm thế ấy đi!”

Đồ trà xanh!

Tôi vẫn cố nén cục tức trong lòng, nhìn Kiều Cao Nghĩa và nói: “Anh nói đi, uống ở đâu?”

Trình Quyết Phong bước tới, nhướng mày nhìn tôi: “Cô chán sống rồi hả?”

Tôi hiểu ý của anh ta, trong bụng tôi còn có một sinh mệnh, vốn dĩ đã phải cẩn thận. Nếu bây giờ uống một chầu rượu nữa thì chỉ sợ đứa bé sẽ xảy ra chuyện.

Kiều Cao Nghĩa sợ Trình Quyết Phong gây rắc rối, bèn nhìn anh ta và nói: “Quyết Phong, cậu đừng lo chuyện bao đồng!” Sau đó anh ta lại nhìn tôi rồi bảo: “Đi thôi cô Thẩm!”

Sau đó chúng tôi đến phòng riêng mà họ đã đặt trước.

Sợ không làm khó được tôi nên Kiều Cao Nghĩa cương quyết gọi mười chai Whisky và hai két bia!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play