Tôi gật đầu, cũng không che giấu: “Anh ấy vốn định ly hôn với tôi, nếu tôi nói cho anh ấy biết, anh ấy sẽ cho rằng tôi dùng đứa trẻ để uy hiếp không cho anh ấy ly hôn.”

Anh nhướng mày đáp: “Nhưng giờ cậu ấy đã biết rồi, cô định làm thế nào?”

Bị anh hỏi như thế, tôi nhất thời sửng sốt, không biết phải trả lời thế nào.

Tôi nhìn anh rồi dò hỏi: “Phó Kiến Hưng có cần đứa trẻ này không?”

“Tôi không phải Phó Kiến Hưng.” Anh đáp, rồi cất điện thoại trong tay vào túi, nhìn tôi nói: “Nhưng Kiến Hưng đã 30 rồi, nên cậu ấy không có lý do để không cần nó.”

Dứt lời, anh đút hai tay vào áo blouse trắng rồi rời khỏi phòng.

Nói vậy là Phó Kiến Hưng cần đứa bé này?

Nhưng suy cho cùng cũng là tôi vui mừng quá sớm, lúc Lục Hòa Nhi xông vào phòng bệnh, thì tôi đang truyền dịch, cô ta gần như điên cuồng lao vào phòng, bóp chặt cổ tôi.

Ánh mắt cô ta đục ngầu rất đáng sợ: “Tại sao, tại sao cô lại mang thai? Thẩm Mai Trang, cô hại chết con tôi, thì đừng hòng đứa nhỏ này được sống sót sinh ra.”

Tôi bị cô ta bóp cổ đến mức không thể thở được, đành phải túm chặt tay cô ta, cố gắng tự cứu lấy mình, tâm trạng cô ta đang suy sụp, hoàn toàn không thể khống chế bản thân.

Cô ta nhìn tôi bằng vẻ mặt dữ tợn: “Tôi sẽ không để cô sinh đứa nhỏ này ra, cô đừng hòng nghĩ đến việc sinh nó ra để trói buộc anh Kiến Hưng.”

Bình thường thấy cô ta ốm yếu, không ngờ lúc này lại mạnh đến kinh người, tôi thử tự cứu mình, nhưng hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Không dễ gì cổ họng mới thốt ra được mấy chữ, tôi nói ngắt quãng: “Nếu cô giết người... sẽ phải đền mạng...”

Cô ta cười khẩy, càng dùng lực hơn: “Cô là một xác hai mạng nên tôi có đền mạng cũng đáng.”

“Hòa Nhi, em đang làm gì thế?” Cửa phòng bệnh mở ra, rồi giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của đàn ông bỗng vang lên.

Nghe thấy giọng nói này, cả người Lục Hòa Nhi bỗng cứng đờ, tia máu trong mắt cũng tan biến, nước mắt như hạt trân châu rơi xuống, có lẽ là vì lúc nãy quá kích động, nên sự xuất hiện đột ngột của Phó Kiến Hưng, đã làm cô ta mất hết sức lực ngồi xụi lơ dưới sàn.

Phó Kiến Hưng nhanh tay lẹ mắt bế cô ta lên, tôi vừa lấy lại sự tự do, thì vô thức há to miệng hít thở bầu không khí trong lành.

Một lúc sau, Lục Hòa Nhi ổn định lại cảm xúc, vùi vào lòng Phó Kiến Hưng, khẽ nức nở: “Anh Kiến Hưng, anh đã đồng ý với em, sẽ không cho người phụ nữ khác sinh con cho anh rồi mà.”

Tôi đã sớm bình tĩnh lại, tựa vào đầu giường nhìn đôi tình nhân, không thể diễn tả cảm xúc trong lòng, nói tóm lại là rất khó chịu.

Đôi mắt đen láy của Phó Kiến Hưng hờ hững liếc nhìn tôi, bàn tay rộng lớn vỗ về Lục Hòa Nhi, giọng nói từ tính ấm áp an ủi: “Em đừng khóc nữa, em vừa mới khỏe lại, nên khóc nhiều sẽ không tốt.”

Lục Hòa Nhi ngẩng đầu nhìn anh, rồi lau nước mắt, nhìn chằm chằm anh nói: “Anh Kiến Hưng, anh sẽ không cho cô ta sinh đứa bé ra, đúng không?”

Tôi nhìn chằm chằm Phó Kiến Hưng, trong lòng thấp thỏm đợi câu trả lời của anh.

Phó Kiến Hưng hoàn toàn phớt lờ tôi, đôi mắt đen láy chỉ nhìn về phía Lục Hòa Nhi, rồi giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta, cực kỳ dịu dàng nói: “Hòa Nhi, em đừng càn quấy nữa!”

Nghe thấy câu trả lời này, trong lòng tôi đã nhẹ nhõm hơn nhiều, chí ít, Phó Kiến Hưng không muốn bỏ đứa bé này.

“Em không càn quấy.” Tâm trạng vốn đã bình ổn của Lục Hòa Nhi lại bắt đầu kích động, nước mắt rơi lã chã, kéo áo Phó Kiến Hưng, giọng nói hèn mọn đáng thương: “Anh Kiến Hưng, năm đó anh đã hứa với anh em là phải chăm sóc tốt cho em mà, giờ anh em mất rồi, em chẳng còn gì nữa, mà chỉ có anh thôi.”

Cô ta khóc đến mức mặt đầm đìa nước mắt, vừa nghẹn ngào vừa chỉ vào tôi nói: “Nếu cô ta sinh đứa bé này ra, có phải anh sẽ không ly hôn với cô ta nữa? Có phải anh sẽ không giữ lời hứa là chăm sóc em cả đời, anh có gia đình của anh rồi, còn em chẳng có gì cả, em không muốn, em không muốn sống một mình...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play