Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, tôi không biết nên xử lí chúng thế nào, bèn dứt khóa đi tìm Mộng Thu.
Quán bar Thiện Kha.
Vẫn còn sớm, ở đây vẫn chưa nhiều người đến, Mộng Thu gọi một ly cocktail đưa cho tôi nói: “Sao lại đến đây lúc này? Gặp phải chuyện gì à?”
Nhìn những vũ công múa cột nóng bỏng trên sân khấu, âm thanh đinh tai nhức óc, tiếng hò hét hòa vào nhau, tôi khẽ lắc đầu, đặt ly cocktail đang định uống xuống, nhìn cô ấy nói: “Không có gì, đến chỗ cậu ngồi chút thôi.”
“Phó Kiến Hưng lại ức hiếp cậu à?” Mộng Thu hỏi, có chút cạn lời: “Nếu cậu không thể nào chung sống với anh ta được nữa thì mau chóng li hôn đi, với vẻ bề ngoài như cậu, loại đàn ông gì mà chẳng tìm được? Sao cứ phải treo mình trên một thân cây cả đời như vậy, cậu không mệt sao?”
Từ trước đến giờ Mộng Thu vẫn luôn thẳng tính, tôi và cô ấy cũng là bạn sinh tử đã trải qua không ít khó khăn cùng nhau, cô ấy sống vô lo vô nghĩ, không thể chịu được cảnh tôi sống với Phó Kiến Hưng như thế này.
Tôi đưa kết quả xét nghiệm cho cô ấy, có chút bất lực nói: “Cho dù vẻ bề ngoài có đẹp đến đâu, nhưng nếu tớ có con, cậu cảm thấy người đàn ông nào có thể chấp nhận cho được?”
Cô ấy giật tờ kết quả xét nghiệm, nghiêm túc xem một lượt, trừng mắt nhìn tôi hỏi: “Sáu tuần? Không phải cậu với Phó Kiến Hưng không có tiếp xúc thân mật sao? Sao lại có đứa trẻ này?”
“Còn nhớ tháng trước cái ngày mà tớ uống say, Phó Kiến Hưng đến đón tớ không?” Tôi giật lại tờ kết quả trong tay cô ấy, nói.
Cô ấy trừng lớn mắt, vừa kinh ngạc lại vừa cạn lời, một lúc lâu sau mới nói: “Bây giờ cậu định làm thế nào?”
Tôi lắc đầu, đi đến bước đường này, tôi cũng rất mơ màng.
“Bỏ đi!” Mộng Thu nói: “Cậu và Phó Kiến Hưng vốn không phải người cùng đường, bây giờ ông cụ cũng đã mất rồi, cậu giữ lại đứa trẻ này sớm muộn cũng xảy ra chuyện, không bằng bỏ đi, cậu li hôn với Phó Kiến Hưng, đời người còn dài, cậu không thể chỉ yêu một người cả đời này được.”
Tôi có chút thất thần, thấy người trong bar càng lúc càng nhiều, tôi nhìn Mộng Thu: “Đi tiếp khách đi, tớ ngồi đây một lúc.”
Thấy tôi không nghe vào lời cô ấy nói, cô ấy cũng không nói nữa, trợn mắt với tôi rồi đổi ly cocktail trong tay tôi thành nước ép hoa quả.
Sắc đêm dần trở nên sâu thẳm, người trong quán bar cũng dần trở nên náo nhiệt, Mộng Thu bận rộn, không có thời gian để ý tôi, tôi tìm một góc rồi ngồi xuống.
Thấy những đôi trai gái đi qua đi lại dưới ánh đèn xanh đỏ, tôi chợt thất thần.
Lúc quán bar xảy ra chuyện, tôi không kịp phản ứng lại, tiếng hét nhức tai, tiếng ồn ào truyền đến mới khiến tôi tỉnh táo lại.
Không biết từ lúc nào, có mấy tên lưu manh xông vào quán bar, bao vây quanh Mộng Thu gây chuyện, vốn quán đang đông khách giờ đã rời đi hết, nhạc nhẽo cũng đã được tắt đi.
Tôi ngồi trong góc, ánh đèn tối nên không dễ bị người ta nhìn thấy, thấy Mộng Thu bị mấy tên lưu manh bao vây, trong tay bọn họ đều đang cầm gậy.
Chỉ cần nhìn đã biết bọn họ đến đây để kiếm chuyện, Mộng Thu cũng vẫn bình tĩnh, nhìn bọn họ nói: “Mọi người đến đây để gây chuyện hay để tìm thú vui?”
“Tôi đến đây để kiếm chuyện, mấy em, có thời gian thì chơi đùa với mấy anh đây chút?” Tên cầm đầu nói, cười xấu xa vươn tay sờ vào mặt Mộng Thu.
“Keng!” Cái móng lợn kia vẫn chưa chạm được vào Mộng Thu thì tôi đã ném ly nước hoa quả trong tay qua đó.
Đột nhiên bị đập trúng tay, tên lưu manh ôm tay hét lớn: “Ai ném vào ông?”
“Tôi!” Tôi đứng dậy, bước về phía bọn họ, nhìn Mộng Thu, cô ấy lo lắng nhìn tôi nói: “Sao cậu vẫn còn ở đây?”
Tôi cạn lời, xem ra cô ấy tưởng rằng tôi đã rời đi rồi.
Tôi trợn mắt với cô ấy, nói: “Không ở đây thì tớ ở đâu?”
“Ngốc!” Mộng Thu ném cho tôi một chữ, rồi kéo tôi ra phía sau, nhỏ giọng nói: “Một lát nữa đánh nhau, cậu nhớ tìm cơ hội mà chuồn đi.”
Biết cô ấy lo cho tôi, tôi không nói nhiều, chỉ nhìn tên lưu manh vừa bị tôi đập trúng, nói: “Mấy tên đàn ông con trai bắt nạt một cô gái, vậy cũng được sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT