Phượng Vũ Dao mang đến thuốc mỡ cũng không phải loại để trị thương, nhưng tình huống bức bách cũng chỉ có thể bôi giảm bớt đau đớn, cho cảm giác mát lạnh, đúng là cũng có bớt đau.

Trên mặt không thể hiện nhiều, nhưng Tịch Vũ Đồng cảm giác mình sắp đau chết mất rồi. Nàng từ nhỏ đã được nuông chiều, đặc biệt là sau khi gả cho Phượng Vũ Dịch càng là được sủng ái, cho dù bị phái đến lãnh cung cũng có người hầu hạ chưa từng chênh lệch nửa phần, có khi nào bị loại này dày vò.

Nhìn mu bàn tay xanh tím, nàng đột nhiên có một tia hối hận chính mình khẩu thẳng tâm nhanh, chọc người kia tức giận làm mất đi lọ thuốc.

Chỉ là lời đều đã nói ra khỏi miệng, bây giờ hối hận cũng vô dụng. Suy nghĩ muốn dời đi sự chú ý, nàng nhặt lên quân cờ, chỉ là không đợi nàng mời Phượng Vũ Dao chơi cùng, liền nghe bên ngoài có tiếng người hô "Vương gia".

"Giá"

Nghe thấy âm thanh quen thuộc đó, nàng đứng dậy theo bản năng, nhưng nghĩ tới đối phương làm mất đi lọ thuốc, lại ngồi xuống trở lại, nhấc lên mành cửa sổ xe ngựa, vừa vặn nhìn thấy một đạo thân ảnh thon gầy cưỡi ngựa hướng đến ngược hướng xe ngựa tiến tới chạy nhanh mà đi.

Phượng Vũ Dao chẳng biết từ lúc nào cũng tiến tới, nghi hoặc mà hỏi: "Hoàng huynh đây là làm sao? Đó không phải là hướng quay về sao?"

Tịch Vũ Đồng lắc đầu, nhìn thân ảnh kia dần dần biến mất ở rừng cây, lúc này mới thả mành xuống, thả lại quân cờ, cúi đầu suy nghĩ, đối phương có phải là bị nàng làm cho tức đến đầu ngất đi không mới vì vậy một thân một mình trở lại.

Theo lý thuyết, đối phương không phải là người như thế, nhưng nàng đó nói tới không khách khí như vậy, nhìn bề ngoài đối phương khiêm tốn ôn hòa, nhưng kì thực tính tình kiêu ngạo, thẹn quá thành giận rời đi cũng không phải là không thể.

Nghĩ rõ ràng, nàng hướng về bạn tốt nở nụ cười, "Vũ Dao, chúng ta tiếp tục chơi cờ đi".

Phượng Vũ Dao có chút bận tâm, "Vậy hoàng huynh của ta?"

Nàng vung tay: "Người đã lớn như vậy rồi cũng không đến nỗi chạy mất đi".

Phượng Vũ Dao tỉ mỉ nghĩ lại, hoàng huynh của mình võ nghệ cao cường, cũng liền yên lòng lại.

Tịch Vũ Đồng nghĩ mình có thể thắng được Phượng Vũ Dịch nhiều lần như vậy, muốn thắng được Phượng Vũ Dao chắc cũng không phải là vấn đề đi, vậy mà vẫn chưa qua được một chén trà, quân cờ của nàng liền bị vây lại, hiện ra thế cờ thua, sau đó có chút do dự hạ xuống một quân trắng.

"Ngươi thua rồi", Phượng Vũ Dao nhìn nàng cau mày, dễ dang thả thêm một quân đen tiếp theo, thắng.

Tịch Vũ Đồng cau mày, không hiểu tại sao mình lại thua nhanh như vậy, không đầu hàng cẩn thận thu lại quân cờ, "Chơi một ván nữa".

Một ván lại một ván, trước sau nàng chỉ trụ nổi thời gian một chén trà, càng khỏi nói có cửa thắng đối phương.

Sau khi lại thua thêm một lần nữa, nàng tức giận đến nỗi làm lộn xộn những quân cờ kia, nước mắt lưng trong mà nhìn bạn tốt của mình, "Ta thua".

Phượng Vũ Dao dở khóc dở cười, đưa tay đâm đâm mi tâm của nàng: "Vậy nên ta mới kêu ngươi tính tình phải trở nên thận trọng, sao lại trẻ con như vậy".

Tịch Vũ Đồng ngồi thẳng người, tự mình rơi vào hoài nghi: "Ngươi nếu giống như ta thua trên chừng mười ván,, khẳng định cũng sẽ không bình thường thận trọng như hiện tại".

Nói tới việc nay, nàng vừa tức, "Vũ Dao ngươi cũng không nhường ta một chút, tốt xấu cũng để ta kiên trì đến thời gian một chén trà a".

Phượng Vũ Dao cười khẽ, "Ta nếu còn không nhường người, một chén trà này chúng ta phỏng chứng có thể chơi tới ba, bốn ván trở lại".

Nghe vậy, Tịch Vũ Đồng hơi xúc động: "Lúc trước cũng không biết ngươi lợi hại như vậy, đúng là ta đã xem thường ngươi".

"Người trong hoàng thất, từ nhỏ đã bắt đầu học tập các loại đồ vật, kỳ nghệ chỉ là một trong số đó thôi". Nói đến đó, Phượng Vũ Dao nhớ tới cái gì, ngữ khí kính phục, "Muốn nói tới kỳ nghệ, ta chỉ là hiểu sơ sơ bên ngoài thôi, hoàng huynh của ta mới là lợi hại thật sự".

"Hoàng huynh của ngươi?", nhớ đến người đó tám chín phần mười đều sẽ thua trên người mình, Tịch Vũ Đồng hoài nghi nhìn người trước mặt, không quá tin tưởng lắc lắc đầu.

Phượng Vũ Dao ngồi thẳng người, "Kỳ nghệ của hoàng huynh đến cả lão sư đều chưa từng thắng qua".

Tịch Vũ Đồng càng thêm không tin, "Lão sư dạy các ngươi có phải là trình độ không lớn không?". Tuy rằng không có khả năng này cho lắm, nhưng nếu không như thế thì Phượng Vũ Dịch vì sao lúc nào cũng bị nàng đánh bại?

"Ngươi nha đầu này", Phượng Vũ Dao dở khóc dở cười, "Ngươi có phải quên là lão sư dạy chúng ta bây giờ là Tịch đại nhân?"

Tịch đại nhân, không phải là phụ thân của nàng sao?

Tịch Vũ Đồng cau mày. Kỳ nghệ của phụ thân, nàng tự nhiên biết, tại tất cả phương diện đều là số một số hai. Khi còn bé, nàng cũng là theo phụ thân học tập, nhưng không đủ kiên trì, không có học được mấy ngày đến phát chán liền đổi sang cái khác.

Vậy nếu kỳ nghệ của Phượng Vũ Dịch đã lợi hại như vậy, vì sao lúc nào cũng bại bởi nàng, không lẽ nói là cố ý?

Không chờ nàng sâu sắc suy nghĩ, mành xe bị xốc lên, thị vệ lái xe nhắc nhở: "Công chúa, Tịch tiểu thư, một chút nữa là đến đoạn đường xuống dốc, có thể sẽ có chút rung xóc, kính xin ngồi cẩn thận".

*

Quả nhiên, trong chốc lát tốc độ xe ngựa liền nhanh hơn, còn có chút xóc nảy.

Lần này được thị vệ nhắc nhở, hai người đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, vẫn không lại xuất hiện sự tình va chạm giống vừa nãy.

Xe ngựa trong chốc lát liền khôi phục bình thường, thị vệ đi vào hỏi dò là có bị thương hay không.

Tịch Vũ Đồng tâm trạng hơi động, nghĩ đến việc lúc nãy xe ngựa đột ngột tăng tốc.

Thị vệ dù muốn hay không nhanh hồi đáp: "Vừa rồi cũng là đường xuống dốc, lại ngay đoạn chuyển hướng, bị cây cối che kín nên nô tài không có phát hiện, cũng không nhắc nhở kịp thời. Sau đó muốn đến thỉnh tội, lại bị Vương gia ngăn cản".

Tịch Vũ Đồng tâm trạng sững sờ: "Không phải Vương gia đột nhiên để xe ngựa gia tốc?"

Thị vệ kia một mặt không rõ: "Vì sao Vương gia phải để xe ngựa gia tốc?"

Tịch Vũ Đồng đau đầu gõ trán: "Vậy vì sao trước khi xe ngựa gia tốc, ta lại nghe thấy một tiếng "Hu" của Vương gia?"

Thị vệ đáp: "Đó là Vương gia đoạt ngựa bên cạnh, chuyển hướng xuống dốc thì ngựa bất ổn".

Tịch Vũ Đồng nghe xong, vung tay để cho đối phương đi ra ngoài, tâm tình phức tạp.

Nếu như không phải là Phượng Vũ Dịch để xe ngựa gia tốc, vậy vừa nãy chính là nàng hiểu lầm Phượng Vũ Dịch, còn ở lúc đối phương đưa thuốc trị thương cho mình thì nói là tiểu nhân, không trách đối phương lại tức giận như vậy.

Tâm trạng hiện lên từng trận hổ thẹn, nàng theo bản năng nhìn về Phượng Vũ Dao phía bên cạnh.

Phượng Vũ Dao cũng phản ứng lại, kéo cánh tay của nàng: "Chờ đến khi trở lại, chúng ta lại đến nhận lỗi với hoàng huynh được không?"

Tịch Vũ Đồng gật đầu.

Nghiêm túc nghĩ đến, nàng bởi vì sự tình diễn ra ở một đời trước, bất luận Phượng Vũ Dịch làm gì nàng đều nhìn bằng ánh mắt phiến diện, bây giờ nghĩ đến cũng không đúng như vậy. Dù sao đời trước là đời trước, bây giờ Phượng Vũ Dịch còn chưa làm cái gì đối với nàng, phụ thân lại vẫn còn, nàng với đối phương giận chó đánh mèo cũng không làm nên chuyện gì.

Tự mình nói muốn bỏ xuống, rồi lại đối xử với người ta như vậy, bây giờ xem ra là vẫn còn chưa thả xuống.

Thở dài, nàng cúi đầu nhìn thấy mu bàn tay xanh tím, nhớ tới bóng lưng đối phương cưỡi ngựa rời đi, tâm tư càng loạn.

Phượng Vũ Dao không biết chuyện đời trước của hai người, chỉ cho là bạn tốt lo lắng hoàng huynh không tha thứ, liền nói: "Hoàng huynh lòng dạ rộng rãi, sẽ không tính toán".

Nếu như lòng dạ rộng rãi, thì sẽ không tức giận đến nỗi vất đi lọ thuốc, sau đó cưỡi ngựa hồi kinh bỏ lại các nàng một mình. Chỉ là thấy bạn tốt như vậy, nàng cũng không phản bác được, cười cười: "Hi vọng như vậy".

Phượng Vũ Dao thấy mu bàn tay của nàng còn một mảnh xanh hồng, hỏi: "Tay còn đau sao?"

Tịch Vũ Đồng lắc đầu một cái.

Phượng Vũ Dao liền thay đổi vị trí, đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, thăm dò hỏi: "Vũ Đồng, hôm nay ngươi có chút không đúng, có phải là giận dỗi với hoàng huynh của ta?"

"Ta chỉ là muốn rõ ràng, có mấy người nên từ bỏ thì phải từ bỏ". Tịch Vũ Đồng vỗ vỗ tay bọn tốt, "Ta chính là mong chờ một đời tự do tự tại, không muốn chỉ ở phía sau viện cùng người khác tranh giành tình nhân".

Phượng Vũ Dao nghe nàng nói như vậy cũng rõ ràng, cười cười không có lại nhắc về hoàng huynh của mình, mà là hỏi nàng có phải có chuyện gì thú vị hay không.

Tịch Vũ Đồng định nói về chuyện gần đây mình muốn kiếm tiền, chỉ là còn chưa nói ra, xe ngựa lại đột nhiên dừng lại, làm hai người các nàng cùng ngã nhào về phía trước, cũng may đúng lúc đỡ lấy cái ghế mới ổn định được thân hình.

*

Là người thị vệ lúc nãy vén rèm lên, giải thích: "Công chúa, Tịch tiểu thư, phía trước có thổ phỉ chặn đường, kính xin các ngài ngồi vững trong xe ngựa để tránh khỏi bị thương".

"Thổ phỉ?"

Tịch Vũ Đồng cùng Phượng Vũ Dao liếc mắt nhìn nhau, cùng tiến lên vén một góc rèm xem xét.

Biết xảy ra bất trắc, Tiểu Hòa cùng Tiểu Đào ngồi ở xe ngựa bên cạnh cũng liền bận bịu chạy tới che chở cho nàng.

Cách xe ngựa không xa, đoàn người cầm

Tịch Vũ Đồng cẩn thận liếc nhìn, phát hiện gương mặt mỗi người này đều mang theo đằng đằng sát khí, nhưng không giống với thổ phỉ lưu manh bình thường, mà lại giống sát thủ hoặc ám vệ hơn.

Nàng còn chưa lên tiếng đã nghe thấy người bên cạnh kéo mành đi ra ngoài: "Bản công chúa chính là phượng hướng Tam Công chúa, bọn ngươi mau chóng tránh ra việc này bản công chúa liền xem như chưa từng phát sinh".

Nếu như là bình thường, Tịch Vũ Đồng tất nhiên sẽ khích lệ bạn tốt can đảm lắm, nhưng lúc này lại cảm giác không tốt như vậy.

Nàng nhìn về phía đám thổ phỉ kia, quả nhiên thấy được ánh mắt đám người sau khi Phượng Vũ Dao đi ra liền sáng lên, giống như tìm được đúng người rồi, liền biết đám người kia là vì Phượng Vũ Dao mà đến.

Không chờ nàng suy nghĩ xem là ai nhất định phải lấy mạng Phượng Vũ Dao đã thấy đám người kia vọt tới, hơn nữa lúc này hai bên đường cũng lục tục nhảy ra mấy cái hắc y nhân, trong nháy mắt đánh giá nhân số của bọn họ còn nhiều hơn so với hộ vệ bên mình.

"Tiểu thư", Tiểu Hòa đưa tay bảo hộ phía trước Tịch Vũ Đồng, "Nơi này nguy hiểm, ngài vẫn nên cùng Công chúa đến ngồi trong xe ngựa phía trước thì hơn".

Tịch Vũ Đồng hoài nghi mục tiêu của đám người kia là nhắm vào Phượng Vũ Dao, vì vậy cũng không từ chối, nhanh chóng kéo bạn tốt quay lại trốn trong xe ngựa, trái tim lại nhảy lên.

Đám người kia biết bọn họ sẽ đi đến con đường này, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn mà đến, xem ra hôm nay các nàng khó thoát một kiếp.

Phượng Vũ Dao cũng không ngốc, Tịch Vũ Đồng không thể gặp phải kẻ thù hung ác như vậy, tự nhiên đoán được mục tiêu của đám người kia là nhằm vào mình, thở dài: "Vũ Đồng, là ta làm liên lụy đến ngươi".

Tịch Vũ Đồng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, "Đừng nói những lời ủ rũ này, thị vệ sẽ bảo vệ chúng ta thật tốt".

Thế nhưng nghĩ đến quân số của đám người kia, trong lòng nàng chìm xuống, vén một góc rèm nhìn qua, phát hiện đám "thổ phỉ" kia đã đến gần xe ngựa, Tiểu Hòa không biết từ chỗ nào tìm được một cây đao, lúc này đang cùng thị vệ lái xe giết địch, ngay cả Tiểu Đào ngày xưa nhát gan, lúc này cũng ôm trong tay thanh đao che ở cửa.

Những tên thổ phỉ kia rõ ràng là biết võ công, đối đầu cùng thị vệ được huấn luyện bài bản cũng không rơi xuống hạ phong, thậm chí còn bởi vì không sợ chết mà nhanh chóng chiếm thượng phong.

Đám thổ phỉ số lượng quá nhiều, dây dưa chém giết cũng chỉ khiến tử thương càng nhiều. Tịch Vũ Đồng đầu óc nhanh chóng chuyển động, chú ý tới trên người Phượng Vũ Dao trang phục hoa lệ, nghĩ đến một biện pháp, nói bên tai đối phương.

Phượng Vũ Dao nghe xong, liền vội vàng lắc đầu: "Không thể".

Tịch Vũ Đồng trực tiếp đưa tay cởi xiêm y, hết sức bình tĩnh: "Chúng ta chỉ còn có biện pháp như vậy, không thì chỉ sợ đến lúc đó ai cũng chạy không thoát".

"Nhưng mục tiêu của đám người kia là ta, ngươi phái thị vệ đưa ngươi đi ra ngoài, ta sẽ không để cho ngươi phải mạo hiểm như vậy". Nói xong, Phượng Vũ Dao liền đứng dậy, "Ta đi ra ngoài hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, một chút nữa ngươi --"

Nàng còn chưa nói xong, Tịch Vũ Đồng đã đưa tay cởi xiêm y của nàng.

"Vũ Đồng!", Phượng Vũ Dao vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng khí lực không so được với đối phương, trong chốc lát đã bị cởi chỉ còn lại một cái lý y (*) co rút ở trong góc, mặt đỏ tới mang tai, "Sao ngươi, lại lưu manh như vậy!".

Tịch Vũ Đồng thật cũng có chút xấu hổ, nhưng trước bước ngoặt sinh tử nàng cũng không nghĩ nhiều, cấp tốc đổi y phục của đối phương, lại xé ra khối lụa mỏng đeo lên làm khăn che mặt, giơ tay lau đi hoa đào trên mi tâm, cuối cùng giúp Phượng Vũ Dao mặc y phục của chính mình, dặn dò: "Với cách làm của ta, ngươi cũng cấp tốc để thị vệ mang đi, đừng ngồi xe ngựa, trực tiếp cưỡi ngựa đi, sau đó dẫn người trở lại cứu ta".

Hai người xấp xỉ tuổi nhau, thân hình xê xích không nhiều, thay đổi y phục không cẩn thận nhìn kỹ thật sự là không nhận ra.

Phượng Vũ Dao tay chân luống cuống nắm lấy cánh tay nàng: "Vậy còn ngươi thì sao?"

Nàng vẫn hy vọng ở hoàng huynh của mình, giơ tay một cái nắm lấy xiêm y bạn tốt: "Nếu không thì chúng ta đợi thêm một chút, vạn nhất hoàng huynh nhận ra không đúng sẽ quay lại? Hoàng huynh võ công cao cường, chắc chắn có thể đánh thắng bầy thổ phỉ này".

"Ngươi cũng biết Vương gia bị ta chọc giận đi mất rồi thì sao có thể phát hiện không đúng mà quay lại chứ?", Tịch Vũ Đồng cười cười, nắm lấy tay của đối phương, "Ngươi nhanh nhanh một chút, ta sẽ không có chuyện gì đâu".

Nàng tốt xấu gì cũng đã chết qua một lần, đối mặt với cái chết luôn có thể thản nhiên một chút.

Lắc lắc đầu, nàng kéo lại tấm lụa mỏng che đi nửa khuôn mặt, vén rèm lên đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play