Nguyên bản Tịch Vũ Đồng có vài lời muốn nói cùng Phượng Vũ Dao, nhưng mỗi lần nàng lên tiếng đều sẽ bị Bích phi đánh gãy, một lần hai lần nàng đã hiểu được ý tứ của Bích phi, chỉ có thể đem lời nói ngột ngạt giữ lại trong lòng.
Đại khái Phượng Vũ Dao cũng nhận ra được thái độ của mẫu phi đối với Tịch Vũ Đồng, trong lòng không rõ nhưng đó là mẫu phi của nàng, cũng không tiện nói gì, chỉ có thể uyển chuyển mở miệng: "Mẫu phi, ta muốn cùng Vũ Đồng nói chuyện một chút."
"Bản cung biết nữ hài tử các ngươi có rất nhiều lời muốn nói, nhưng phụ hoàng ngươi nói ba ngày ngươi nhất định phải sao chép xong cái này. Lúc trước ngươi đã chọc giận phụ hoàng của ngươi, nếu lại sao chép không xong, phụ hoàng của ngươi lại tức giận liền không tốt." Một hơi nói xong, Bích phi liền nhẹ nhàng ho khan, một khuôn mặt to bằng lòng bàn tay một điểm huyết sắc cũng không có.
"Mẫu phi, thân thể ngươi còn chưa khỏe, trước tiên vẫn nên nghỉ ngơi đi." Phượng Vũ Dao biết thân thể của đối phương, nhất thời hoảng rồi, hướng về cửa hô to, "Thanh Quân, gọi thái y lại đây. Người đến, mang nước nóng lại đây." Nói, nàng một tay đỡ Bích phi, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng cho thuận khí.
Trong chốc lát thái y cũng tới, cung điện lập tức liền náo nhiệt lên.
Tịch Vũ Đồng là người ngoài, bị từng tầng từng tầng cung nữ chặn lại ở ngoài. Nàng muốn cùng Phượng Vũ Dao nói một tiếng đi về trước, chỉ là mới vừa đi hai bước liền đối đầu với ánh mắt của Bích phi. Bên trong ánh mắt ôn nhu kia như bao hàm cảnh cáo.
Tịch Vũ Đồng không biết vì sao đối phương có địch ý với mình, nhưng vẫn dừng bước, liếc nhìn Phượng Vũ Dao quan tâm thương thế của mẫu phi, đối phương hoàn toàn không có chú ý tới bên này, chỉ có thể hướng về Bích phi gật gật đầu, sau đó yên tĩnh rời khỏi cung.
Hai người Tiểu Đào tại cửa ngóng trông, thấy nàng rốt cục đi ra vội vã chào đón: "Tiểu thư, nô tỳ nghe thấy Công chúa gọi thái y, xảy ra chuyện gì sao ạ?"
"Không có gì, chỉ là Bích phi nương nương thân thể không tốt, nói chuyện cuống lên gây nên ho khan." Tịch Vũ Đồng đúng là cảm thấy Bích phi giả vờ, chủ yếu là vì hấp dẫn sự chú ý của Phượng Vũ Dao, tránh để hai người các nàng tiếp tục trò chuyện.
"Nô tỳ nghe nói thân thể Bích phi nương nương vẫn luôn không tốt, bây giờ xem ra đúng là sự thật." Tiểu Đào hạ thấp giọng bát quái, "Nô tỳ nghe nói không đơn thuần có mỗi thân thể Bích phi nương nương không được, trong cung phần lớn thân thể của phi tử đều không tốt."
Tịch Vũ Đồng tâm trạng cả kinh, giơ tay che miệng Tiểu Đào, theo bản năng liếc nhìn bốn phía, bảo đảm không người mới nhỏ giọng cảnh cáo: "Mỗi ngày ngươi trong Vương phủ lại biết được cái gì sao? Đây chính là trong cung, nói lung tung là phải rơi đầu đấy."
Tiểu Đào cũng mới phản ứng được, vội vã xuỵt một tiếng.
Thấy nàng sợ sệt, Tịch Vũ Đồng lúc này mới thả tay xuống.
Cho đến khi ra khỏi cửa cung, lên cỗ kiệu, nàng mới hỏi: "Tiểu Đào, ngươi là từ chỗ nào nghe tới tin tức đó vậy?"
Tiểu Đào thấy nàng hỏi, lúc này mới dám nói: "Trước đây nô tỳ có quen biết một cung nữ, gọi là vui vẻ tám chuyện thì đúng hơn, phụ trách xuất cung chọn mua vài thứ, bất ngờ cùng nô tỳ nhận thức, liền thường xuyên cùng nô tỳ nói một ít sự tình trong cung. Chỉ là tiểu thư yên tâm, nô tỳ vẫn chưa nói mình là nha hoàn nhà ai, chỉ biết ta gọi là Tiểu Đào."
Tịch Vũ Đồng thấy dáng dấp nàng dương dương tự đắc, lắc lắc đầu: "Vâng vâng vâng, ngươi thông minh nhất. Ngươi còn chưa nói đến điểm mấu chốt đâu, các phi tử thân thể không tốt là chuyện thế nào chứ?"
"Nàng cũng chưa nói quá nhiều, chính là nói sau khi Tam hoàng nữ sinh ra, các phi tử trong cung cùng nhau sinh cơn bệnh nặng." Tiểu Đào cố gắng nghĩ lại, "Cũng qua đến mấy năm, ta cũng không nhớ rõ, ngược lại liền nhớ thật giống là đồng thời sinh cơn bệnh nặng."
Tịch Vũ Đồng nhớ ở trong lòng, hỏi: "Ngươi bây giờ còn cùng nàng liên hệ hay không?"
"Cũng không có, một năm trước nàng nói thay đổi công tác, không thể thường xuyên xuất cung nữa, ta liền không có tin tức của nàng." Tiểu Đào lắc đầu, có chút đáng tiếc, "Ta còn muốn nghe nàng kể chuyện bát quái trong cung đây, chính là đáng tiếc."
"Đến sự tình trong cung mà ngươi còn dám bát quái, thực sự là chán sống rồi mà." Tịch Vũ Đồng cảnh cáo nhìn nàng một cái, "Từ nay về sau ngươi đem sự tình cung nữ kia nói với ngươi quên hết đi, không phải vậy nếu xảy ra chuyện gì hại thân thì đến ta cũng không cứu được ngươi."
Tiểu Đào theo bản năng sờ sờ cái cổ, vội vã sợ sệt lắc đầu.
Tịch Vũ Đồng cảnh cáo xong Tiểu Đào, sau đó mới dựa vào phía sau nhắm mắt dưỡng thần.
Tập thể sinh cơn bệnh nặng, hiển nhiên là có người cố ý làm cái gì. Nguyên bản nàng cảm thấy Hoàng đế chỉ có trai gái ba vị không đúng lắm, bây giờ xem ra trong đó còn có bí mật. Chỉ là đến cùng làm sao, nàng cũng không thể tìm tòi nghiên cứu cho ra được.
Cỗ kiệu đi qua phố xá sầm uất mới về đến phủ, đột nhiên Tịch Vũ Đồng nghe thấy bên ngoài nhao nhao ồn ào, vén rèm lên nhìn, phát hiện rất nhiều bách tính thân mang rách nát vừa vặn ở cửa thành bồi hồi, thậm chí có chút muốn đi vào, lại bị binh lính đóng giữ ngăn cản. Thậm chí có một lão nhân đã đói bụng đến té xỉu bên góc tường.
Những bách tính kia mỗi người dáng vẻ gầy còm, Tịch Vũ Đồng nhìn tới thẳng cau mày: "Làm sao nhiều nạn dân như vậy?"
Nói xong, nàng nhớ tới sự tình Phượng Vũ Dao phải hòa thân, nhìn về phía Tiểu Đào: "Tiểu Đào, ngươi đi hỏi một chút là chuyện gì xảy ra."
"Dạ, tiểu thư." Tiểu Đào động tác nhanh nhẹn xuống xe ngựa, sau đó nhỏ chạy tới.
Cũng được một lúc, Tiểu Đào sẽ trở lại: "Tiểu thư, những này đại thể là nạn dân từ Hoa Đỡ lang thang tới được đây."
"Hoa Đỡ?" Tịch Vũ Đồng cảm thấy danh tự này có chút quen thuộc, nhưng trong thời gian ngắn cũng không nhớ nổi là nghe qua lúc nào, lại liếc nhìn những nạn dân kia, thả xuống mành, trước tiên đi về phủ Thái sư.
Nàng đi đến thư phòng của phụ thân, tra tìm bản đồ cùng tư liệu thư tịch, mới nhớ tới Hoa Đỡ thành trấn này đến tột cùng là chuyện ra sao.
Tại một đời trước, Hoa Đỡ trải qua ba năm khô hạn, bách tính không thu hoạch được một hạt nào. Chính là "Hạn cực mà hoàng", khoảng chừng thời điểm đầu tháng mười, Hoa Đỡ phát sinh nạn châu chấu, một đường lan đến mấy thành trấn khác, dẫn đến bách tính trôi giạt khắp nơi, dồn dập tràn vào kinh thành.
Khi đó lòng người bàng hoàng, chỉ sợ nạn châu chấu này có thể lan tràn đến kinh thành. May mà triều đình phái người tới, lúc này mới miễn cưỡng ngừng lại.
Nhưng trùng hợp Hoa Đỡ chính là thành trấn gần Phượng triều nhất, sau chuyện nạn châu chấu, Ô Bang nhân cơ hội xuất binh, một lần giành được mấy cái thành trấn bị nạn châu chấu gieo vạ, bắt đầu cùng Phượng triều khai chiến.
Cũng bởi vì người lĩnh binh là Phượng Vũ Dịch nên nàng mới nhớ tới việc này.
Bây giờ bách tính Hoa Đỡ đều chạy đến kinh thành rồi, xem ra nạn châu chấu kia cũng sắp phát sinh.
Nếu như báo cho phụ thân để triều đình sớm chuẩn bị sẵn sàng, lẽ ra có thể giảm thiểu tai hoạ do nạn châu chấu mang đến, nhưng không có chứng cứ nàng làm sao cùng phụ thân nói, thì lại làm sao phụ thân thuyết phục được bệ hạ?
Huống chi mọi người đều bị chuyện hòa thân hấp dẫn sự chú ý, chưa chắc sẽ đem sự tình "giả dối không có thật" này xử lý nghiêm túc. Hơn nữa nếu Thánh thượng hỏi đến, nàng phải nói rõ như thế nào? Cũng không thể nói vì nàng sống lại một đời nên có thể tiên tri trước sự tình.
Đúng rồi!
Tịch Vũ Đồng sáng mắt lên, chuyện này nàng không thể nói, lại không tiện để phụ thân đứng ra, còn có một người có thể nói a.
Phượng Vũ Dịch vốn còn tưởng phải lâu lắm mới lần nữa gặp lại Tịch Vũ Đồng, không nghĩ rằng nhanh vậy liền tới rồi.
"Vũ Đồng, ngươi tại sao lại đến đây?" Phượng Vũ Dịch nằm lỳ trên giường, gắng gượng nửa đường đứng dậy, nhớ tới lời lão sư nói, lông mày lập tức nhíu lại, thật sâu hít vào một hơi.
Tịch Vũ Đồng thấy, quả nhiên lông mày cũng theo cau lên, "Vương gia, thương thế của ngươi còn chưa lành, vẫn nên nằm cho thỏa đáng."
Phượng Vũ Dịch nhận ra được ngữ điệu nàng nhu hòa buông xuống, đáy lòng cảm thấy phương pháp của lão sư không sai, ngoan ngoãn dựa theo Tịch Vũ Đồng đỡ trở lại trên giường, cùng lúc lại hít vào một hơi, như chạm tới thương tích.
"Vết thương lại nứt ra rồi hả?" Tịch Vũ Đồng thấy nàng như vậy, lo lắng đưa tay hất chăn, "Ta giúp ngươi xem một chút."
Phượng Vũ Dịch không nghĩ tới, vội vã nắm chặt chăn không buông, hơi ngượng ngùng con ngươi buông xuống: "Lão sư cho thuốc đã tốt hơn rồi, cũng không nứt ra, chính là thương tích có chút đau."
Tịch Vũ Đồng nhìn quen các loại Phượng Vũ Dịch cường thế, nhưng chưa từng gặp mấy lần tư thá đối phương xấu hổ, thấy dáng dấp nàng nhăn nhó, đáy lòng cảm thấy thú vị, buông tay ra, nhưng vẫn trêu ghẹo nói: "Vương gia không nên thẹn thùng, ngày ấy quần của ngươi vẫn là ta kéo ra, lại giúp đại phu đắp thuốc lên, có nên thấy hay không cũng đều thấy cả rồi."
Phượng Vũ Dịch cầm chăn tay nắm lại, ngước nhìn một bộ dáng dấp trêu tức của Tịch Vũ Đồng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vẫn không như Tịch Vũ Đồng nói lộ ra dáng dấp thẹn thùng, trái lại thản nhiên nở nụ cười, "Cái kia Vũ Đồng nàng thấy cũng đã thấy, sờ cũng đã sờ, vậy có phải nên đối với bản vương phụ trách không nhỉ?"
Tịch Vũ Đồng vẻ mặt trêu tức hơi ngưng lại, cứng ngắc mà cúi thấp đầu, nhìn Phượng Vũ Dịch một chút, trong nháy mắt mặt trở nên không chút cảm xúc: "Vương gia, lúc nãy ngài nói cái gì, thần nữ vẫn chưa nghe rõ ràng."
"Bản vương lời ấy có thể nói lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí là vô số lần." Phượng Vũ Dịch nói.
Tịch Vũ Đồng đối diện một chút, cuối cùng vẫn là đối với Phượng Vũ Dịch da mặt dày thua trận, nói sang chuyện khác: "Vương gia, thần nữ lại đây là có chuyện quan trọng cần nói."
"Nàng nói đi." Phượng Vũ Dịch lại đổi giọng, "Chờ một chút, Vũ Đồng."
Tịch Vũ Đồng không biết nàng tại sao lại đổi giọng, "Vương gia?"
"Nàng hơi chờ một chút." Phượng Vũ Dịch vỗ vỗ ván giường, nói, "Ám Nhị, ngươi đi thư phòng mang bộ cờ tới đây."
Tịch Vũ Đồng biết bên người Phượng Vũ Dịch có ám vệ, Ám Nhất phụ trách chuyện bên ngoài, Ám Nhị phụ trách thiếp thân bảo vệ cùng với đảm nhiệm việc trong phủ. Cho nên lúc này nghe đối phương đột nhiên nói như vậy, cũng không cảm thấy kinh ngạc. Chỉ là, nàng không kinh sợ Phượng Vũ Dịch có ám vệ, nhưng kinh ngạc vì sao đối phương đột nhiên nghĩ muốn chơi cờ.
"Vương gia, muốn chơi cờ thì ngày khác lại chơi, thần nữ việc này quan trọng." Không cấp tốc giải quyết sự tình của Hoa Đỡ, nàng luôn cảm thấy có một thanh kiếm đặt trên đỉnh đầu.
Phượng Vũ Dịch thấy nàng vẻ mặt sốt ruột, cũng chỉ có thể mở miệng: "Vậy nàng nói trước đi, chỉ là sau khi nói xong phải cùng ta chơi cờ."
Tịch Vũ Đồng nhíu mày, nhưng cũng không từ chối, nói tới hôm nay từ trong cung trở về nhìn thấy nạn dân.
"Nàng nói những người kia là nạn dân từ Hoa Đỡ tới đây?" Phượng Vũ Dịch vừa nghe nàng nói liền rõ ràng.
Tịch Vũ Đồng kinh dị nhìn nàng một cái: "Vương gia biết sao?" Chỉ là tỉ mỉ nghĩ lại, Phượng Vũ Dịch mơ thấy sự tình năm sau nên hẳn cũng mơ thấy nạn châu chấu, nghĩ như thế nàng đúng là thở phào nhẹ nhõm.
"Bên ngoài kinh thành có nhiều nạn dân như thế, ta làm sao có thể không biết được chứ?" Phượng Vũ Dịch thở dài, "Nhân số nạn dân so với dĩ vãng còn muốn nhiều hơn. Lúc trước Hoa Đỡ gặp thiên tai ta liền đoán được, rất sớm dâng lên tấu chương, nhưng nạn dân vẫn chưa đến kinh thành cũng là chưa cần coi trọng. Bây giờ nạn dân đều đến rồi, ước chừng triều đình muốn phát cháo phát thóc."
Tịch Vũ Đồng cũng biết ứng đối nạn dân chỉ có thể phát cháo, nhưng nàng cũng không phải muốn nói việc này, vì vậy đánh gãy lời phía sau của Phượng Vũ Dịch: "Vương gia có từng nghe qua một từ gọi là "Hạn cực mà hoàng" chưa?"
Phượng Vũ Dịch dừng một chút, mặt lộ vẻ chần chờ: "Nàng muốn nói đến nạn châu chấu? Nàng mơ thấy sao? Đó là chuyện khi nào vậy?"
Tịch Vũ Đồng cũng kinh ngạc: "Chính là sự tình giữa tháng sau, Vương gia vì sao không biết? Lẽ nào trong mộng ngài không thấy?"
Phượng Vũ Dịch nho nhỏ nhíu mày, nghiêm túc tìm tòi ký ức, phiền muộn lắc đầu: "Ta có mộng đều là hình ảnh ta và nàng, vẫn không có cái gì khác."
Tịch Vũ Đồng còn tưởng rằng Phượng Vũ Dịch là cá nhân thị giác tới làm mộng, có thể mơ thấy tất cả mọi chuyện một đời trước, không hề nghĩ rằng lại chỉ mộng thấy hình ảnh hai người.
Nhìn chằm chằm gương mặt phiền muộn kia, nàng thở dài: "Vương gia, ngài cũng quá không có lòng cầu tiến." Một người muốn theo đuổi đế vị lại mơ thấy đều là tình tình ái ái, hoàn toàn không có mơ thấy những chuyện trọng yếu như nạn châu chấu gây nên chiến tranh này.
Phượng Vũ Dịch tự biết đuối lý, chỉ có thể cười cười, sau đó hỏi dò cụ thể việc này.