Tịch Vũ Đồng mới vừa trở lại phủ Thái sư đã có nha hoàn lại truyền lời nói lão gia gọi nàng qua thư phòng một chuyến.

Tịch Vũ Đồng đáp lại, sau đó nhìn về phía Tiểu Đào: "Tiểu Đào, mắt ta còn sưng đỏ không?"

Tiểu Đào nhìn chằm chằm một chút, mới lắc lắc đầu: "Chỉ có chút xíu hồng, chú ý một chút cũng sẽ không nhìn ra, tiểu thư cứ yên tâm đi."

Tịch Vũ Đồng lúc này mới theo nha hoàn truyền lời đi thư phòng.

Nàng gõ cửa, vẫn chưa được đáp lại, trực tiếp đẩy cửa đi vào, trong phòng phủ kín mấy bức họa, lại ngẩng đầu nhìn đến thấy Tịch Hồng Bác vừa vặn cúi thấp, biểu hiện đang chuyên chú vẽ tranh.

Nàng nhìn những bức họa đều là họa liên quan với mẫu thân, cười nhặt lên, cẩn thận mà thu lại đặt cùng một chỗ, mới đi tới xem phụ thân vẽ vời.

Nhìn thấy bóng lưng cô gái trong tranh, Tịch Vũ Đồng liền biết là mẫu thân của mình, cũng không lên tiếng, yên tĩnh đến đứng bên cạnh.

Qua thời gian một chén trà, Tịch Hồng Bác họa xong, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện Tịch Vũ Đồng đứng ở bên cạnh, nhất thời nở nụ cười: "Con đến rồi làm sao cũng không nói một tiếng."

Tịch Vũ Đồng cụp mắt cười khẽ: "Con mới vừa có gõ cửa đi vào, chỉ là phụ thân quá mức chăm chú không nghe thấy thôi."

"Không nói cái này." Tịch Hồng Bác ngoắc ngoắc tay, gọi nàng đi qua, "Tới xem một chút tranh này họa thế nào."

Trước khi Tịch Vũ Đồng có ký ức thì mẫu thân đã qua đời, vì vậy cũng chưa từng thấy dáng dấp của người, chỉ là theo phụ thân vẽ vời cùng với trong miêu tả biết được mẫu thân là hình dạng gì.

Tranh này tuy là họa bóng lưng, nhưng từ động tác xoa xoa hài nhi bên cạnh, khẳng định là một vị mẫu thân rất hòa ái.

Nàng đưa tay sờ bóng lưng cô gái kia, nguyên bản tâm tình bởi vì bị Phượng Vũ Dịch nhiễu loạn nhất thời bình tĩnh lại, trong lúc lơ đãng khóe miệng liền câu lên: "Tài vẽ của phụ thân đúng là càng ngày càng tốt, chỉ là từ trước đến nay phụ thân không phải đều là họa mẫu thân chính diện, vì sao lần này vẽ mặt trái?"

"Tỉ mỉ nghĩ lại, mẫu thân của ngươi qua đời cách hiện nay cũng có chừng mười năm."

Tịch Hồng Bác vuốt chân dung, biểu hiện nhu hòa: "Vi phụ lo lắng sẽ quên mất mẫu thân của con, mỗi ngày đều muốn họa một bức, nhưng hôm nay ngủ trưa tỉnh lại, thời gian muốn vẽ tranh lại có chút nhớ không rõ dáng dấp nàng, lúc nãy tìm lại mấy bức chân dung trước dây mới nhớ được."

Ngày xưa Tịch Vũ Đồng không có nhìn xem cha của mình gần như vậy, bây giờ mới thấy trên mặt phụ thân chẳng biết lúc nào có một chút nếp nhăn, thậm chí trên đầu cũng có một vài sợi tóc trắng, trong mắt nhất thời ướt át, nhẹ giọng an ủi: "Phụ thân chỉ là do quá mệt nhọc thôi, nói không chừng ngày mai liền có thể nhớ được."

Tịch Hồng Bác lắc đầu, cẩn thận từng li từng tí một ngăn chặn họa hai giác, đáp: "Như vậy tất nhiên là tốt nhất, chỉ là ta sợ không biết ngày nào ta thật sự đã quên mẫu thân của ngươi dáng dấp, đến thời điểm xuống phía dưới gặp gỡ cũng không nhận ra được, như vậy liền tổn thương trái tim mẫu thân của con."

"Phụ thân bây giờ mới có ba mươi hai, chính trực tráng niên, hà tất nói lời ấy làm tổn thương tâm của nữ nhi?" Tịch Vũ Đồng hai tay vô thức nắm chặt, "Nếu như phụ thân không còn, nữ nhi tại cõi đời này lại có ý nghĩa gì, còn không bằng cùng ngài, còn có mẫu thân, gặp nhau dưới hoàng tuyền."

Tịch Hồng Bác ngẩng đầu nhìn nàng một cái, "Con mới Thập Tam, thời gian còn rất dài, sao lại nói mấy lời vô nghĩa này."

Tịch Vũ Đồng lo lắng bị phụ thân nhìn ra khác lạ, vội vã buông xuống mí mắt: "Vậy thì phụ thân cũng đừng nói cái gì xuống cùng mẫu thân gặp nhau, không phải thời gian của ngài cũng còn rất dài sao?".

"Hai ta không giống." Tịch Hồng Bác bật cười.

"Hai ta giống nhau." Tịch Vũ Đồng nhớ tới chuyện một đời trước phụ thân bị giải vào ngục sau đó tự sát, đột nhiên nắm lấy cánh tay hắn, một mặt nghiêm túc, "Phụ thân, ngài đáp ứng nữ nhi một chuyện được không?"

Tịch Hồng Bác lắc đầu: "Con nói đi."

"Bất luận phát sinh chuyện gì, ngài cũng không được có ý coi thường mạng sống của mình, càng đừng nghĩ xuống cùng mẫu thân gặp nhau." Viền mắt Tịch Vũ Đồng bắt đầu ửng hồng, "Phụ thân, nữ nhi cũng không yêu cầu nào khác, ngài đáp ứng nữ nhi chỉ một việc này thôi được không?"

Tịch Hồng Bác cau mày: "Vũ Đồng, hôm có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, trong con thật như có gì đó không đúng."

Tịch Vũ Đồng cắn môi dưới, giơ tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Nữ nhi mơ thấy phụ thân, phụ thân bỏ lại nữ nhi đi gặp mẫu thân".

Tịch Hồng Bác còn tưởng rằng là đại sự gì, không nghĩ tới chỉ là nằm mơ, có chút dở khóc dở cười, "Con đều nói là mơ rồi, không thể coi là thật được."

"Nữ nhi mặc kệ." Tịch Vũ Đồng lắc đầu, "Phụ thân, ngài đáp ứng con có được hay không?"

Tịch Hồng Bác căn bản không có để ở trong lòng, bị Tịch Vũ Đồng ma sát không được, cuối cùng chỉ có thể đáp lại.

Tịch Vũ Đồng không yên lòng, bổ túc một câu: "Vậy ngài thề đi, lấy danh nghĩa của mẫu thân ra thề."

Tịch Hồng Bác cau mày, chỉ là thấy nữ nhi một bộ "Không thề không được", thêm nữa hắn tự giác chính mình cũng là người tiếc mệnh, liền gật đầu, nhấc tay phát ra lời thề: "Ta Tịch Hồng Bác lấy danh nghĩa ái thê xin thề, sau này bất luận phát sinh chuyện gì đều sẽ không coi thường mạng sống bản thân, nếu làm trái lời thề này ——" nhìn nữ nhi một chút, hắn mới tiếp tục, "Liền nguyền rủa ta sau này đến phía dưới cũng không thể cùng ái thê gặp nhau."

Tịch Vũ Đồng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Phụ thân, đây là việc có quan hệ đến mẫu thân, ngài cũng không được quên."

Tịch Hồng Bác thả tay xuống, tức giận nhìn nàng một cái: "Vi phụ còn không đến mức tuổi già quên chuyện đâu."

Tịch Vũ Đồng cũng biết mình để phụ thân đem mẫu thân ra thề là không thích hợp, nhưng người phụ thân để ý nhất chính là mẫu thân, thường xuyên nhắc tới ngày sau mất đi muốn cùng mẫu thân tại lòng đất gặp nhau. Chuyện gặp gỡ mẫu thân, nàng liền muốn dựa vào lí do này, như muốn phụ thân thật sự làm được chuyện không coi thường mạng sống bản thân, chỉ có thể đem mẫu thân ra thề.

Bị nàng một hơi chen vào, Tịch Hồng Bác cũng không còn sầu muộn chuyện không nhớ ra được thê tử, nhớ tới chính sự, trực tiếp nói ra: "Diêu Thừa tướng Nhị nữ nhi buổi chiều hôm nay tới tìm ta."

Tịch Vũ Đồng sững sờ, phản ứng lại liền nghĩ hẳn là Diêu Tiếu Liễu không cam lòng mười sáu ngàn lượng kia, ước chừng là tìm tới phụ thân nơi này kể rồi, nhất thời thân mình thẳng tắp, gật gật đầu.

"Vi phụ tin tưởng con làm việc có nguyên tắc của mình, cũng không nghĩ tới hỏi nhiều làm gì, nhưng con cùng Dịch Vương gia hãm hại nàng một cái, ở trong mắt bọn họ, con chính là người một phe với Đại hoàng tử, con có biết không?" Tịch Hồng Bác nói.

Tịch Vũ Đồng cũng không nghĩ tới một tầng ý nghĩa này, theo bản năng liền hỏi: "Nữ nhi đã làm liên lụy phụ thân rồi sao?" Nàng biết một đời trước phụ thân là thân hoàng phái, sau đó ủng hộ Phượng Vũ Dịch cũng là bởi vì nàng làm Dịch Vương phi.

Tịch Hồng Bác lắc đầu: "Mọi người đều biết vi phụ là thân Hoàng đảng, hành động này của con hôm nay, từ ở ngoài nhìn vào là nghĩ chúng ta cha con bất hòa."

Tịch Vũ Đồng xấu hổ cúi đầu: "Là nữ nhi lỗ mãng."

"Vi phụ gọi con tới, cũng không phải là muốn chỉ trích con lỗ mãng hay là cái gì khác, mà là muốn biết con đến tột cùng là ý gì." Tịch Hồng Bác nói, "Ngày xưa con thích nhất hướng về Dịch Vương phủ chạy, càng là lẽo đẽo theo ta nói phải làm Dịch Vương phi, gần nửa tháng nay, con dành hết thời gian cho việc xử lý sự tình của cửa hàng, là thật sự thả xuống Dịch Vương gia?"

Tịch Vũ Đồng dừng một chút, sau đó gật gật đầu.

"Tốt lắm." Tịch Hồng Bác nhìn nàng một cái, lắc đầu, lại hỏi, "Vậy con cảm thấy Nhị hoàng tử thế nào?"

Tịch Vũ Đồng theo bản năng cau mày, giữa hai lông mày thậm chí có mấy phần tâm ý ghét bỏ: "Phụ thân vì sao hỏi như vậy?"

"Bệ hạ hôm nay mời ta vào cung, ý tứ đưa con gả cho Dịch Vương gia." Tịch Hồng Bác lúc nói chuyện vẫn nhìn vẻ mặt nàng, thấy nàng không có kinh ngạc, đáy lòng đúng là nghi hoặc, "Con biết việc này?"

Tịch Vũ Đồng liền vội vàng lắc đầu: "Vẫn chưa. Nữ nhi chỉ là có chút nghi hoặc tại sao bệ hạ lại có quyết định như thế này?"

"Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng." Tịch Hồng Bác lôi kéo tay nàng, "Bây giờ con cũng Thập Tam, trước tiên định ra, còn có thể chuẩn bị hơn một năm, sau khi cập kê vừa vặn xuất giá. Theo tâm ý của bệ hạ, con nếu là không thích Dịch Vương gia, cũng có thể suy tính một chút Nhị hoàng tử, chỉ là Nhị hoàng tử lúc trước đã định ra Diêu Thừa tướng Trưởng nữ là chính phi, con nếu gả đi chỉ có thể là Trắc phi, đúng là oan ức cho con."

Tịch Vũ Đồng lắc đầu: "Phụ thân, nữ nhi không muốn gả cho Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử tuy được, nhưng tính tình có chút tự cao tự đại, nữ nhi là kiểu không chịu thua, nếu là gả đi, chắc chắn là chịu thất sủng".

Đâu chỉ là "một chút" tự cao tự đại, quả thực là không coi ai ra gì.

Nhớ tới tại triều đình mấy ngày gần đây, ngôn ngữ của Nhị hoàng tử ngày càng sắc bén, Tịch Hồng Bác đúng là tán thành ý kiến của nàng: "Con cũng không cần lo lắng, vi phụ đã từ chối hảo ý của bệ hạ. Nhưng hôn sự của con một ngày chưa định, tâm tư bệ hạ một ngày vẫn chưa buông xuống, tốt nhất con vẫn là mau chóng tìm một cái như ý lang quân định ra hôn sự, đến thời điểm đó tâm tư bệ hạ mới có thể tiêu trừ đi."

Tịch Vũ Đồng cau mày: "Phụ thân, lẽ nào nữ nhi thật sự không thể không gả, mãi bồi ở bên người phụ thân sao?"

"Không thể." Thái độ Tịch Hồng Bác vô cùng kiên định, "Phụ thân già rồi, bên cạnh không có ai chăm sóc cho con, sau này xuống dưới đó ta phải bàn giao với mẫu thân của con như thế nào đây?".

Tịch Vũ Đồng nhất thời vẻ mặt đau khổ.

"Đều nói phụ mẫu như vậy, môi chước chi mệnh. Nếu như con không tìm được, đến thời điểm vi phụ tự nhiên thay con tìm cá nhân quy tụ cực phẩm." Tịch Hồng Bác sờ sờ chòm râu, "Ta nhìn nhà Doãn thúc thúc con có mấy vị binh sĩ không tệ, không thì các con gặp mặt một lần nhìn có hay không —— "

"Phụ thân." Tịch Vũ Đồng thật sự sợ hắn lung tung điểm uyên ương, lên tiếng đánh gãy hắn, "Nữ nhi nhớ đến cửa hàng còn có chút việc muốn bàn giao, liền không quấy rầy phụ thân rồi." Nói xong, thấp người chào, liền rời đi.

Tịch Hồng Bác hiểu rõ nữ nhi nhà mình, lắc lắc đầu, cúi đầu nhìn xuống chân dung đã khô, phiền muộn nói: "Nương tử, nàng phải phù hộ con gái chúng ta tìm được một như ý lang quân."

Gió thổi chúc động, đáp lại hắn chỉ có bốn bề yên tĩnh.

- --

Lời của editor: 

U là trời edit xong chương này muốn lú cái đầu @ @  

Các bác thương tôi thương truyện thì biết là nên làm sao rồi đúng khum?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play